Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“Lâm Khai” khẽ cười cười, sai người đầu tiên dội dấm gạo đậm đặc lên, sau đó dùng rượu tưới, trên mặt đất nhanh chóng phát hiện ra vết máu.

“Một người tự sát hay bị giết, quan kiểm nghiệm cẩn thận thăm dò đều sẽ chọc thủng được từng tầng sương mù, hiện ra chân tướng.”

“Lâm Khai” chỉ vào vết máu trên mặt đất, nói thẳng, “Nơi này vừa hiện ra vết máu, nói rõ Nhương thị bị người sát hại khi còn sống, sau đó mới thả mồi lửa. Nhương nhị gia, mặc dù ngươi không nguyện cho chúng ta nhìn xem thi thể, chỉ dựa vào hiện trường chúng ta cũng có thể kết luận đây không phải vô cớ bị hưu, xấu hổ tự sát. Theo ta thấy, ngươi đừng nên suy nghĩ đến chuyện mang thi thể tới nhà ông ngoại ta lừa gạt đi, vẫn nhanh chóng nói ra sự thật với phủ Thuận Thiên, để phủ Thuận Thiên tra ra hung thủ thật sự giết chết lệnh muội mới là chính đạo!”

Đám người Đường Thôi quan nghe đều ngẩn người.

Nhương nhị gia vô lực mà co quắp té ngã xuống đất.

Hắn định lấy “Vô cớ bị hưu, xấu hổ tự sát” đến lừa gạt La gia, sợ rằng không được rồi.


Nếu Nhương thị bị người sát hại, vậy cái chết của nàng có liên quan gì đến La gia đâu -- trừ phi có thể chứng minh do La gia giết, nhưng La gia đã hưu nàng ra, lại còn cưới người mới khác, cần gì phải đi giết nàng chứ?

Đường Thôi quan vội vàng sai người đi theo làm ghi chép cặn kẽ.

“Lâm đại công tử ngài sao mà bác học.” Đường Thôi quan hết sức sùng bái “Lâm Khai”, “Lấy dấm gạo đậm đặc và rượu dội lên mặt đất sẽ hiện ra vết máu của người bị hại, Lâm đại công tử học được từ đâu vậy?”

“Trong ‘Tẩy oan lục’ có ghi chép lại.” “Lâm Khai tự nhiên hào phóng đáp.

“Lâm đại công tử quá bác học, quá bác học rồi.” Đường Thôi quan kính nể không thôi.

Ánh mắt Hoài Viễn Vương một mực dừng lại trên mặt “Lâm Khai”, thân đi sát bên, ý ái mộ trong ánh mắt hiển lộ không thể nghi ngờ.

“Quá kiêu ngạo! Quá ghê tởm!” Lâm Khai ăn mặc kiểu gã sai vặt cực kỳ tức giận trong lòng.

Chuyện Nhương gia đã giải quyết trọn vẹn -- chỉ cần không phải “Vô cớ bị hưu, xấu hổ tự vẫn”, đổ thừa vào phủ Tấn Giang Hầu, vậy là được rồi. Nguyên nhân cái chết chân chính của Nhương thị cứ để cho phủ Thuận Thiên đi điều tra đi --

Mọi người từ Nhương gia đi ra, Hoài Viễn Vương cố ý muốn tiễn Lâm Phong, “Lâm Khai” về tận nhà, “Nhạc phụ đại nhân, nghe nói gần đây trong thành không yên ổn, vẫn nên để ta tự mình đưa ngài về nhà mới tương đối yên tâm.”

Lâm Phong dĩ nhiên hiểu được tâm ý của hắn, mặc dù cảm thấy lúc này vị hôn phu vị hôn thê không nên gặp mặt, nhưng cũng không muốn kéo mặt mũi của Hoài Viễn Vương xuống, nên mỉm cười nói: “Như thế làm phiền điện hạ rồi.”

Lâm Khai ăn mặc kiểu gã sai vặt gấp đến mức kéo áo Lâm Phong, Lâm Phong cười, chỉ coi như không thấy.

Hoài Viễn Vương tự có thị vệ cưỡi ngựa đến phủ Tấn Giang Hầu, bẩm báo từ đầu đến cuối chuyện Nhương gia cho Tấn Giang Hầu. Bản thân hắn được như nguyện cùng Lâm Phong, “Lâm Khai” sánh vai đi bên nhau, chậm rãi trở về Lâm phủ phố Trường Anh.

Thật sự là chậm rãi đi về, Hoài Viễn Vương vẫn siết dây cương, ngựa của hắn giống như đang đi tản bộ.

“Lâm Khai” cúi đầu xuống, không chịu liếc nhìn về phía Hoài Viễn Vương.


Đám người Đặng Hợp thị vệ ở phía sau cũng ghì cương ngựa không cho chạy nhanh, chậm rì rì lắc lư theo Hoài Viễn Vương.

Đặng Hợp và Đường Hi, Tần Vũ Dương đi một hàng, hắn ở chính giữa, Đường Hi ở bên trái hắn, Tần Vũ Dương ở bên phải hắn, hắn quay đầu nháy nháy mắt với Đường Hi, nhỏ giọng nói: “Haizzz, sao ta cứ có cảm giác Vương gia của chúng ta kể cả bóng lưng đều lộ ra dào dạt sắc xuân đây nhỉ?”

Đường Hi nghiêm mặt, “Lão Đặng, không được nói bậy.”

Tần Vũ Dương đè thấp giọng, nhưng mà Đặng Hợp và Đường Hi vẫn có thể nghe thấy, “Lão Đặng ngươi đồ ngốc này, Đường Hi tiểu tử này nhờ Vương gia làm mối cho hắn, sẽ nhanh chóng cưới thiếu nữ xinh đẹp vào cửa rồi. Hắn vì vậy mà cảm động Vương gia đến rơi nước mắt, ngươi nói lời như vậy, hắn sẽ không vui.”

Đặng Hợp bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là như vậy, Đường lão đệ, Vương gia làm mối cho ngươi tiểu tức phụ xinh xắn, ngươi liền trung tâm như một với Vương gia luôn hả.”

Đường Hi nóng nảy, “Không phải như thế! Khi ta còn chưa đi theo Vương gia đã rất bội phục kiếm thuật với lòng can đảm của Vương gia rồi, không phải bởi vì làm mai mối cưới vợ...”

Đặng Hợp và Tần Vũ Dương điên cuồng cười thầm.

Con đường có lãng mạn nữa cũng có điểm cuối, bất tri bất giác, Lâm phủ đột nhiên ở trước mắt.

“Điện hạ, làm phiền ngài đưa tiễn suốt một đường, hạ quan vô cùng cảm kích. Lúc này rất không thuận tiện, hạ quan không thể mời ngài đi vào ngồi một lúc được.” Đến trước cửa Lâm phủ, Lâm Phong được gã sai vặt đỡ xuống ngựa, ôn hòa nói với Hoài Viễn Vương.

Cuối tháng sẽ cưới gả, lúc này Hoài Viễn Vương đến Lâm phủ bái phỏng, rõ ràng không thích hợp.


Hoài Viễn Vương lưu luyến không rời nhìn theo “Lâm Khai”, thật sự muốn một đường đi vào cùng với nàng, ngồi một lúc với nàng, nhưng Lâm Phong đã mở miệng, hơn nữa Lâm Phong nói lời quang minh chính đại, hắn không thể không nghe.

“Dạ, nhạc phụ đại nhân.” Hoài Viễn Vương mềm giọng nói.

Bây giờ hắn thật sự nhu tình đầy cõi lòng, kể cả lúc nói chuyện với Lâm Phong trong giọng nói đều lộ ra vẻ quyến luyến, vô cùng triền miên.

Lâm Phong không khỏi mềm lòng.

Chà, thật đúng là người trẻ tuổi si tình mà...

Thấy Hoài Viễn Vương si ngốc nhìn “Lâm Khai”, biết rõ không ổn, nhưng


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui