Tư Kỳ mặc dù đã khỏi, nhưng sau khi bị sét đánh đầu óc cũng hơi mơ hồ, nhưng bây giờ đã quen thuộc, vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Mắt Tuyên thị liền đỏ lên, ôm lấy Tư Kỳ vào lòng: “Tư Kỳ chịu khổ rồi, để mẹ xem nào.”
Tư Kỳ cười nói: “Mẹ, con đã khỏe rồi.”
Tuyên thị còn chưa yên tâm, kéo cô vào phòng, xem cô từ trên xuống dưới mấy lượt mới yên tâm, trong lòng Tư Kỳ cảm động, nếu như mẹ cô vẫn còn sống, cũng sẽ quan tâm cô như vậy sao?
Lâm Trường Nguyên đậu xe xong, ôm con trai út Tử Thần vào trong, đi thẳng đến phòng con gái, nhìn thấy nàng liền nói: “Hai thằng ranh con đó, ta nhất định phải xử chúng nó.”
Tuyên thị đặt Tử Thần xuống giường: “Tướng công, trước tiên đừng nói chuyện này bây giờ, xem con gái quan trọng hơn.”
Tư Kỳ đánh giá hai người trước mặt, đây là cha mẹ nguyên chủ, sau này chính là cha mẹ cô.
Cha rất cao, còn cao hơn đại bá nhị bá, da hơi đen, nhưng dáng vẻ đẹp trai.
Mẹ rất mộc mạc, không trang điểm, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, một đôi hoa tai, ngoài ra không có gì nữa, nhưng có thể nhìn ra được là một người phụ nữ xinh đẹp.
Lúc này hai người đều đang nhìn cô, sự quan tâm ân cần trong mắt đều sắp tràn ra ngoài.
Tư Kỳ nhìn ánh mắt ấy, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Cô đến đây đã mấy ngày, mặc dù tiếp nhận mọi thứ rất dễ dàng, nhưng trong lòng dù sao cũng sẽ hơi khó chịu, suy cho cùng đã rời khỏi nơi bản thân sinh hoạt nhiều năm.
Từ mấy hôm trước đến bây giờ, ngoại trừ Đỗ thị và hai con trai nàng, người khác đều rất quan tâm cô.
Những sự quan tâm này còn nhiều hơn hai mươi mấy năm ở thế giới trước cộng lại.
Mẹ cô đã qua đời từ rất sớm, ông bà ngoại cũng chưa từng gặp mặt, sớm đã mất.
Ba đúng là ba ruột thật, nhưng lại là một người ba không tốt, cả năm cũng chẳng gặp được mấy lần, cũng chỉ có gửi tiền là nhanh.
Người duy nhất đối xử tốt với cô hơn một chút chỉ có bà nội, nhưng mà một năm cũng không gặp được mấy lần.
Mà bây giờ, gặp được cha mẹ của mình ở thế giới này, thực sự cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của họ, Tư Kỳ yên tâm rồi.
Cô có thể an tâm ở lại đây, thay một Lâm Tư Kỳ khác vui vẻ sống tiếp.
Tư Kỳ nghĩ những điều này, trong lòng lại thấy khó chịu, nhào qua ôm cánh tay Tuyên thị, tủi thân gọi một tiếng: “Mẹ, con rất nhớ người.”
Lúc này Tuyên thị càng không chịu được, vội vàng ôm con gái vào lòng dỗ dành: “Kỳ Nhi ngoan, mẹ đây rồi, mẹ về rồi đây.”
Trong đầu Tư Kỳ có kí ức, mặc dù nguyên chủ là đứa con thứ tư của Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị, nhưng lại rất được nuông chiều.
Bởi lúc Tuyên thị sinh nàng bị khó sinh, suýt nữa không giữ được, nàng khó khăn lắm mới đến được thế giới này.
Đứa con gái này có được không dễ dàng như vậy, đương nhiên vợ chồng hai người rất yêu thương.
Không những vậy, ngay cả ca ca tỷ tỷ đều đối xử với nàng rất tốt, nói là tiểu công chúa trong nhà cũng không ngoa.
Mùa vụ bận rộn, trong nhà cũng chỉ có hai tỷ muội Tư Kỳ và Tư Dao, những người khác đều ra ngoài.
Vợ chồng Lâm Trường Nguyên về được một lúc, người Lâm gia mới nhận được tin, vội vàng chạy về từ ngoài ruộng.
Lão thái thái mặc dù lớn tuổi, nhưng xương cốt rất nhanh nhẹn, chạy cũng nhanh, nghe nói là con trai con dâu đã về liền chạy về như bay, là người đầu tiên về đến nhà.
Ở ngoài cổng nhìn thấy xe ngựa, trong lòng Ngô thị kích động một hồi, không ngừng chân đi vào trong sân, vừa đi vừa gọi: “Lão tam ơi, lão tam à, mẹ về rồi đây.”
(Hết chương)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...