Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng


Tuyên thị cười nói: “Thứ này gọi là ớt ngoại, chỗ chúng ta không có, con đương nhiên là chưa từng thấy.

Đây là thứ trước kia ở Trùng Châu có một thương lái đi qua để lại, nói quán cơm chúng ta nấu ăn ngon, nếu thêm thứ này vào vị sẽ càng ngon hơn, liền để lại cho ta một túi.



“Thứ này nhìn đỏ đỏ, lúc trước cũng chưa từng ăn, lúc đầu ta đúng là không dám dùng linh tinh, cho thêm một ít vào trong rau nhà mình, ta và cha con ăn thử một ít, không có vấn đề gì nên mới dám bỏ vào món ăn trong tiệm.



“Chính vì thứ này, sau đó việc làm ăn của tiệm cơm chúng ta liền tốt hơn đó.



Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị mấy năm trước xa nhà làm ăn chính là kinh doanh tiệm cơm.


Tay nghề nấu ăn của Tuyên thị rất tốt, trước kia mẹ nàng cũng kinh doanh tiệm cơm, nhưng mà sau đó vì người nhà bị bệnh nên đã bán tiệm cơm để chữa bệnh, do đó về sau mới trở nên sa sút.


Nàng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cũng học được không ít bản lĩnh, may có cái này nếu không trong chốc lát bọn họ ở bên ngoài cũng không nghĩ ra làm gì để mưu sinh.


Tư Kỳ lại cầm túi lên xem, đây thực sự chính là ớt, có vẻ ở thời kỳ này ớt chưa được trồng phổ biến nha, vậy cô đại khái biết được là khoảng thời gian nào rồi.


Nhưng mà cũng không giống với trong trí nhớ của cô, cho dù biết được đoán chừng cũng không có tác dụng gì.


Tư Kỳ nghiêng đầu hỏi nàng: “Mẹ, thứ này đã tốt như thế, vậy thì chúng ta không thể lãng phí được.




Tuyên thị gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không dám lãng phí, chỉ có một túi như vậy, bây giờ chỉ còn dư chừng đó thôi, cũng không dám dùng, cũng không biết thứ này trồng thế nào.



Tư Kỳ cười nói: “Cứ vậy trồng thôi, chúng ta trồng hoa màu không phải cứ ném xuống đất sao? Thứ này hình như bên trong cũng có hạt, chắc hẳn là trồng như vậy, hay là thử xem?”

Lâm Trường Nguyên cũng nói: “Ta đã sớm nói với mẹ con rồi, bảo mẹ con trồng thử, mẹ con cứ bảo không chắc chắn, sợ lãng phí, cứ để đó không dám động vào.



Tư Kỳ nhìn nhìn, ớt này còn rất già, vậy chắc chắn là hạt cũng đã già, như vậy trồng xuống đất chắn hẳn có thể nảy mầm.



Ớt này ở thế giới trước rất thường thấy, khắp nơi đều bán, nhưng thời kì này không có, vậy đúng là quý nha.


Thứ này cứ để đó sẽ chỉ bị mốc, đến lúc đó mới thật sự không mọc được, bây giờ quan trọng nhất là phải trồng thử.


Cho dù không phải trồng để kiếm tiền thì để nhà mình ăn cũng được, bình thường có thể thêm vị vào cơm canh cũng rất ngon.


Tư Kỳ làm nũng nói: “Mẹ, cứ trồng ở ngay ngoài sân đi, chúng ta xem thử có sống được không nhé?”

Tuyên thị vẫn không nỡ, nhưng con gái bảo bối của mình cũng đã nói như vậy rồi, sao nàng sẽ từ chối, vội gật đầu cười nói: “Được được được, đều nghe theo Kỳ Nhi của chúng ta, muốn trồng thì trồng đi, ngày mai mẹ liền đem đi trồng được không?”

Tư Kỳ cười híp mắt gật đầu: “Được ạ, cái này khô cứng rồi, có phải ngâm qua rồi mới trồng không ạ? Nếu không đoán chừng không sống được.



Bản thân đã đạt được mục đích, Tư Kỳ vui vẻ không ngừng.

Bây giờ trồng ớt có hơi muộn, nhưng mà không ảnh hưởng lắm, cũng không biết tỉ lệ nảy mầm của thứ này có cao hay không.


Nếu như thành công, vậy mùa thu là có thể thu hoạch được không ít hạt, năm sau liền có thể trồng nhiều hơn, đến lúc đó nói không chừng còn là một cơ hội để phát tài.


Cô ngồi ở đó cười ngu ngơ, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị nhìn nhìn nhau, Tuyên thị cười nói: “Kỳ Nhi sao vậy? Một mình nghĩ gì đó? Nói ra để cha mẹ cũng vui với nào.



Tư Kỳ chống cằm, lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là nhớ ra mẹ vừa bảo thứ này rất ngon, con cũng chưa từng ăn thử, không biết rốt cuộc là vị gì, bây giờ nghĩ đến liền thấy vui.



Tuyên thị cười nói: “Còn có nhiều như vậy, hay là ngày mai mẹ liền bỏ một ít vào rau cho con ăn thử?”

“Được ạ.


” Tư Kỳ vui vẻ gật đầu.


Cô thầm nghĩ, thứ này ở thế giới trước không biết cô đã ăn bao nhiêu rồi, nhưng lúc này cho bọn họ chút thể diện đi, cứ để bọn họ cho rằng cô chưa từng thấy qua là được rồi.


Kiểm kê cái rương cuối cùng xong, đồ bọn họ mang về lần này cũng đã thu xếp xong.


Bây giờ còn có một chuyện quan trọng nhất, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị ngồi cùng nhau, chuẩn bị kiểm kê gia tài rõ ràng, đợi thống kê số lượng xong, lát nữa sau khi ăn cơm tối xong là phải nộp vào công chung.


Lâm gia chưa hề phân gia, vẫn sống cùng nhau.

Nếu đã muốn trở về, vậy thì không thể giữ riêng, đều phải giao ra hết mới được.


Tư Kỳ vốn là đang muốn ra ngoài, cuối cùng thấy bọn họ muốn tính sổ sách, lập tức lại thấy tò mò liền lại ngồi xuống.


Cô muốn biết rốt cuộc tình trạng trong nhà ra sao, cha mẹ luôn ở ngoài làm ăn, rốt cuộc thế nào thì nguyên chủ cũng chưa từng hỏi qua.


Bây giờ nếu cô đã đến đây, những thứ này đương nhiên là phải biết rõ mới được.


Sau này mình có ý tưởng gì cũng phải cân nhắc đến tình trạng trong nhà mới có thể thực hiện được.


Cô là trẻ con, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị cũng thấy không có gì, không hề đuổi cô ra ngoài.


Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị đều biết chữ, trước đó cửa tiệm bán rất gấp, rất nhiều thứ còn chưa vào sổ, hai vợ chồng ở đó viết viết vẽ vẽ rất lâu, cuối cùng cũng đã kiểm kê rõ ràng.


Tuyên thị nói: “Trước đó trong tay chúng ta có hơn năm mươi lượng, cửa tiệm bán được một trăm bốn mươi lượng, tổng cộng không đến hai trăm lượng, chỉ có vậy thôi.


Lát nữa ăn cơm tối xong, chúng ta liền mang tiền và sổ sách ra đưa hết cho cha mẹ.



Lâm Trường Nguyên gật đầu: “Ừ, lát nữa đưa.



Tư Kỳ đảo mắt, cô không quá rõ sức mua tiền bạc ở thời kỳ này thế nào, dựa vào kí ức của nguyên chủ, có thể biết được đại khái.


Gần hai trăm lượng, đây không phải là con số nhỏ a, không ngờ cha mẹ mình lại có một khoản tiền lớn như vậy.


Tư Kỳ nghiêng đầu, đảo mắt nói: “Cha mẹ, chúng ta vậy mà lại có nhiều tiền như vậy.



Tuyên thị cười cười: “Ta và cha con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chỉ dành dụm được từng ấy đồ, may mà lúc đầu mua cửa tiệm, nếu không cũng không dành dụm được đâu.



Nạn hạn hán năm đó, rất nhiều gia đình nhà tan cửa nát, gia đình ly tán, Lâm gia cũng còn xem như may mắn, chống trọi qua được.


Vợ chồng Lâm Trường Nguyên là một lòng vì con cái vì gia đình, hai năm đầu kiếm được tiền gần như đều gửi hết về nhà, sau đó mua cửa tiệm, tiền gửi về mới ít đi một chút.


(Hết chương)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui