Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng


Cố Thiên Khoát vừa nghe thấy lời này liền sững lại, nha đầu này còn biết cảm ơn à?

Sau đó mới lại cười: “Con cũng là trùng hợp gặp được.

Tư Kỳ, sau này đừng làm vậy nữa, nguy hiểm lắm.”

Tư Kỳ gật đầu: “Ừ, ta biết rồi.”

Mùa vụ bận rộn, nhà ai cũng không rảnh để ngồi nói chuyện phiếm, vì vậy làm xong chuyện chính, mấy người Lâm gia cũng đứng dậy chuẩn bị về, đều phải bận rộn làm ruộng.

Lúc Tư Kỳ ra ngoài nhìn thấy con chó nhà Cố gia: “Đại Hoàng hôm nay không cắn người.”

Đại Hoàng nhà Cố gia chính là con chó thích sủa to, bên ngoài có tiếng rất hung dữ.

Thiên Khoát cười nói: “Đại Hoàng biết nhận người, ngươi còn cho nó ăn xương, nó cắn ngươi làm gì?”

Tư Kỳ nghiêng đầu, trong đầu chợt lóe lên, con chó này hình như không thân với Tử Long Tử Kiệt lắm.

Mặc dù hôm qua đã xử lý bọn họ, nhưng hai thằng nhóc đó rõ ràng vẫn còn rất kiêu ngạo.

Sáng nay còn cướp màn thầu của Mộng San, lại dạy dỗ bọn họ một chút cũng không phải không được.


Gần đây việc cấy không thể chậm trễ, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị cũng không rảnh rỗi, cả ngày cùng xuống làm việc.

Đợi làm xong việc mấy hôm này mới có thời gian rảnh tiếp tục thu dọn mấy chiếc rương còn lại.

Mấy đứa trẻ muốn phụ giúp, bị Tuyên thị đuổi ra ngoài, chuyện này nàng làm được.

Tử Tuấn cười nói: “Ngày mai ta và Tử Khang phải đi học, hôm nay rảnh, chúng ta lên núi chơi đi.”

Tư Kỳ vừa nghe thấy mắt đã sáng lên, vội vàng gật đầu: “Được đó được đó, đi chơi, đại ca dẫn ta đi với.”

Mấy hôm nay cô luôn nghĩ làm sao để tìm hiểu tình trạng trong thôn, khổ nỗi bận quá, các cô mặc dù không phải xuống ruộng nhưng phải ở nhà trông nhà, không thể thoát thân, mãi chưa có cơ hội.

Đại ca nhắc đến là được rồi, không biết còn có thể hỏi hắn một chút.

Mấy người bọn họ quyết định sẽ lên núi, cũng phải nói với người nhà một tiếng, nếu không bọn họ cũng không biết đi đâu để tìm.

Vừa rồi bọn họ nói chuyện ở trong sân Ngô thị đã nghe thấy, lúc này còn chưa mở miệng Ngô thị đã cười nói: “Đi đi, gần đây đúng là rất bận, khó khăn lắm mới làm xong hết việc, ta còn có thể không cho các ngươi đi chơi à? Muốn đi đâu chơi thì đi đi, nhớ về ăn cơm là được.”

Tử Tuấn cười gật đầu: “Cảm ơn bà nội.”

Bọn họ xoay người liền muốn chạy ra ngoài, đúng lúc gặp phải ba tỷ muội Mộng San đi từ ngoài vào, đang cõng sọt, đây là vừa cắt cỏ cho lợn về.

Tư Dao cười nói: “Đại tỷ, các ngươi cũng đi cùng chúng ta đi, chúng ta muốn lên núi chơi.”

Vừa nghe thấy lời này, Mộng San liền khó xử nói: “Chúng ta còn có việc phải làm, thực sự không đi được.”

Tư Dào và Tư Kỳ nhìn nhau, đều thấy có hơi áy náy.

Đều là người một nhà, việc trong nhà đáng lý cùng nhau làm, nhưng tỷ muội Mộng San bọn họ nhanh nhẹn tháo vát, mỗi ngày đều tranh làm, bây giờ bọn họ muốn ra ngoài chơi, không phải là vứt hết việc nhà cho bọn họ làm à?

Lưu thị ở ngay trong sân, nghe thấy lời này trong lòng cũng khó khó chịu liền nói: “Đại nha đầu, ngươi dẫn hai muội muội ngươi đi chơi cùng bọn họ đi, hiếm khi ra ngoài chơi, việc này để ta làm là được.”

Nói vậy Mộng San mới gật đầu, bỏ sọt xuống: “Vậy được, bọn con ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ về, mẹ vất vả rồi.”

Lưu thị cười nói: “Không vất vả, đại nha đầu, con lớn hơn phải chăm sóc đệ đệ muội muội đó, đừng có ngã ở đâu đó mới được.”

Mấy đứa trẻ vui vẻ từ trong nhà đi ra ngoài, đám huynh đệ tỷ muội Tư Kỳ cùng ba tỷ muội Mộng San vẫn rất hợp nhau, bình thường cũng hay chơi cùng.

Trong đám trẻ con Lâm gia, cũng chỉ có Tử Long Tử Kiệt mới tự chơi một mình, không chơi cùng bọn họ, cứ thế chia làm hai phe.


Lúc này cũng không biết hai bọn họ đã đi đâu rồi, dù sao bọn họ có ở nhà cũng sẽ không đi cùng nhau.

Phía sau Lâm gia có một con đường có thể lên núi, một đám trẻ con bám đuôi nhau chạy lên núi, vô cùng vui vẻ.

Tư Kỳ chạy đằng đầu, bước chân rất mau, Tử Tuấn ở đằng sau lo lắng nói: “Kỳ Nhi, muội chậm một chút, nếu không bị ngã, lát nữa về nhà ta cũng không biết ăn nói thế nào, cha mẹ chắc chắn sẽ mắng ta.”

Tư Kỳ quay đầu lại cười nói: “Đại ca yên tâm đi, ta đi vững lắm, sẽ không ngã đâu, con đường này ta đã đi bao nhiêu năm rồi, sớm đã quen đường, không lẽ còn sợ cái này?”

Mọi người rất nhanh đã lên đến đỉnh núi, Tư Kỳ đứng trên một tảng đá lớn, giang hai tay hít thở không khí mới mẻ, vui vẻ không ngừng.

Nơi này đúng là cao, cả thôn đều thu vào trong tầm mắt, nhìn thấy tâm trạng liền tốt hơn không ít.

Đứng ở trên đây, cô cũng có thể quan sát kĩ càng cả thôn.

Những ngày này Tư Kỳ đều luôn đang để ý đến lương thực trồng trong thôn, có lúa nước, lúa mì và cải dầu, cũng có gạo kê, những thứ khác thì không thấy có.

“Đại ca, trong thôn chúng ta chỉ trồng những lương thực này à?”

Tử Tuấn cười nói: “Không trồng những thứ này còn trồng cái gì?”

“Chỉ xem ý ông trời thôi, nếu như gặp phải mùa vụ không tốt, còn đúng là không đủ ăn.” Tử Tuấn nói.

Tư Kỳ gật gật đầu, mấy năm trước không phải cha mẹ gặp phải trời hạn, nên mới ra ngoài mưu sinh à?

Những thứ này cũng đều gần giống với thế giới trước, nếu muốn làm giàu, nhìn bề ngoài cũng không hề dễ dàng.

Điều kiện canh nông bây giờ quá kém, cho dù cô là nghiên cứu sinh của Đại học Nông nghiệp, tạm thời cũng không có cách nào để nâng cao sản lượng, vẫn phải nghĩ cách khác mới được.


Lại nhìn ngọn núi này, cây gỗ xanh um tươi tốt, bảo bối bên trong ngược lại rất nhiều, nhưng trong chốc lát cũng không khai thác được, sau này vẫn phải lên núi nhiều nhiều mới được.

Tư Kỳ ngược lại phát hiện một điểm, thú trên núi rất nhiều, vừa rồi trong lúc bọn họ lên núi nhìn thấy tận mấy con thỏ hoang.

Tử Tuấn vốn còn muốn đi bắt, lại nghĩ mình phải chăm sóc đệ đệ muội muội, không dám rời đi, vì vậy mới không đi.

Lúc này bọn họ ở trên đỉnh núi, lại nhìn thấy thỏ hoang, Tử Khang cười nói: “Bây giờ cha đã về, sau này liền sẽ dẫn chúng ta vào rừng săn thú, công phu của cha tốt lắm đó, nhất định có thể săn được rất nhiều rất nhiều thú, sau này không lo trong nhà không có thịt ăn nữa.”

Tư Kỳ tò mò hỏi: “Vậy muội có thể đi cùng không?”

Tư Dao ở bên cạnh kéo cô một cái: “Muội đó, săn thú muội đi theo làm gì? Muội bây giờ còn chưa đủ nghịch ngợm à?”

Tư Kỳ le lưỡi cười: “Chơi vui mà.”

Tính tình nguyên chủ vốn hoạt bát, Tư Kỳ còn rất vui, nếu không bản thân giả vờ đúng là quá mệt mỏi.

Bây giờ rất tốt, chính là hoàn toàn bung lụa, nếu như quá đà, cũng không ảnh hưởng nhiều, dù sao bây giờ còn nhỏ tuổi mà, có thay đổi cũng là bình thường.

Bọn họ chơi trên núi một hồi lâu, Tử Tuấn Tử Khang dẫn hai muội muội chạy khắp nơi, Tử Thần mới ba tuổi, chưa biết đi, vì vậy hôm nay cũng không dẫn hắn theo.

(Hết chương)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui