Lý thị mới vừa bị đuổi về không lâu, người trong thôn đối bà không mừng, trực tiếp đem bà ta ném tới trên giường, lúc này nhìn mẫu tử Tô Thanh trở về, thăm hỏi xong liền lần lượt rời đi. Tô Thanh gặp ai cũng nói lời cảm tạ, một hồi lâu mới tiễn mọi người ra về.
Trên mặt đất vẫn còn vết, Tô Thanh ra cửa lấy đất lấp lên, đem vết máu che đi, một phen thu dọn, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Lý thị nằm ở trên giường, vẫn không dám lên tiếng, sợ bị Mộc Vân Dao, cái sát thần nhìn chòng chọc.
Mắt thấy Tô Thanh muốn đi xuống bếp* để nấu cơm, Mộc Vân Dao liền ngăn lại, đôi mắt trông mong nhìn: "Mẫu thân như thế nào vẫn không để ý tới con, đang giận con?"
*táo: cái bếp lò
Tô Thanh nhìn nàng một cái, nước mắt ở hốc mắt dâng trào: "Dao nhi, con thành thật nói cho nương biết, buổi tối ngày hôm trước, chuyện tình buổi tối hôm trước, cùng con có liên quan? Còn có, động tĩnh lớn như vậy, vì cái gì nương không bị đánh thức? Rõ rang ngay từ đầu nương ngủ ở chính ốc, vì cái gì tỉnh lại đã ở đông ốc?
Nghe được không phải hỏi về lí do Đinh Sơn chết, Mộc Vân Dao nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chớp chớp mắt, ánh mắt trong suốt ngập nước tràn đầy vô tội: "Mẫu thân, con lên núi giúp tổ mẫu hái thuốc, nhìn nương hai buổi tối luôn ngủ không tốt, cũng tìm một ít dược liệu có tác dụng an thần, muốn nương ngủ an ổn một ít, con cũng không biết như thế nào liền đã xảy ra chuyện tình đáng sợ như vậy. Mẫu thân, thật may là chúng ta cũng chưa việc, về sau cũng không cần lo lắng tiến vào Trương phủ, thật sự là ông trời mở mắt, buổi tối con muốn thắp ông trời nén hương, cảm tạ đã phù hộ mẫu thân!"
Nhận được đáp án có lệ như thế, Tô Thanh tự nhiên không hài lòng, muốn nghiêm mặt, liền nhìn đến Mộc Vân Dao ánh mắt ngập nước, lòng như thế nào đều cứng rắn không đứng dậy: "Tốt lắm, mẫu thân cũng tới thắp nén hương."
Mộc Vân Dao cười tủm tỉm gật gật đầu, ôm thắt lưng Tô Thanh, ở ngực cọ cọ, trong lòng đều là thỏa mãn. Nàng nên hảo hảo cảm tạ trời cao một chút, cảm tạ cho nàng một lần cơ hội.
Tô Thanh làm cơm, nhìn đến trên giường không dám lên tiếng - Lý thị, trong lòng không khỏi khó xử, cuối cùng vẫn là bới thêm một chén nữa, cho bà bà đặt ở đầu giường gần lò sưởi.
Lý thị nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mộc Vân Dao, thấy nàng không có lên tiếng, mới chịu đựng đau đi sờ chiếc đũa.
Mộc Vân Dao nhìn nàng một cái, ngại Tô Thanh ở đây, cũng không có nói cái gì. Cơm nước xong, Tô Thanh đi rửa chén, Mộc Vân Dao đi hướng cạnh giường.
"Ngươi...... Ngươi đừng lại đây, ngươi muốn làm gì?" Lý thị sợ tới khẩn trương đến mức nói ra, kéo thân mình hướng vào trong, động đến miệng vết thương đau đến nhe răng trợn mắt.
Mộc Vân Dao mặt không chút thay đổi đem gối đầu Lý thị cầm lên, từ vị trí đó móc lên một khối tấm ván gỗ, đem bạc bên trong lấy ra.
Lý thị trong mắt không cam lòng: "Đó là bạc của ta......
"Bạc của ngươi? Ở đây ước chừng bảy mươi lượng bạc, trong đó năm mươi lượng là tiền bán mình của ta cùng mẫu thân, ngũ lượng là ngươi lấy trong tủ quần áo nhà của ta tủ quần áo trộm ra, còn lại mười lăm lượng cũng là nhiều năm ngươi cướp đoạt từ trên người cha mẹ ta, ngươi nhưng thật nói nói, có một tiền đồng là ngươi tự kiếm sao?
Lý thị không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đau lấy máu, này đó bạc chính là nửa cái mạng của bà!
Tô Thanh tiến vào nhìn đến ngân lượng trong tay Mộc Vân Dao, kinh ngạc nói: "Dao nhi, làm sao có nhiều bạc như vậy?"
"Tổ mẫu tích lũy từ trước đến giờ, nói là cho chúng ta chi tiêu sinh hoạt. Nương, ngài thích Hạ Yển thôn sao?"
Nghe được bạc của Lý thị, Tô Thanh cũng đoán được cái gọi là lễ hỏi của Trương tài chủ, liền không hỏi gì thêm, vui vẻ nói: "Ở nhiều năm như vậy, tự nhiên là thích."
"Con nhớ rõ khi phụ thân dạy ta đọc sách, đọc qua một câu thơ:
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa,
Xuân lai giang thủy lục như lam.
Nói rất đúng phong cảnh Giang Nam, mẫu thân lúc ấy còn nói, nếu như có cơ hội, nhìn một chút liền rất tốt, mẫu thân cảm thấy được chúng ta đi Giang Nam như thế nào?"
*Mặt trời mọc hoa hồng Giang Nam đỏ hơn lửa, xuân đến nước sông màu lục (xanh lá) gần như xanh lam (xanh da trời).
Tô Thanh chỉ cho nàng có ý nghĩ kỳ lạ, không khỏi cười nhẹ xoa đầu của nàng: "Tốt, Dao nhi thích địa phương nào, chúng ta liền đi địa phương đó, dù sao nơi nào có con, mẫu thân đều thích."
Mộc Vân Dao trên ghế nhảy xuống: "Được, mẫu thân đáp ứng rồi, con hiện tại đã nghĩ biện pháp kiếm bạc, sau đó mang mẫu thân đi thưởng thức phong cảnh Giang Nam!
"Con nha, cẩn thận một chút, trên người còn mang theo thương đâu, ngàn vạn lần đừng va chạm."
"Biết rồi." Mộc Vân Dao nắm trong tay bạc, ánh sáng trong mắt dần dần kiên định.
Từ khi nàng thiết kế muốn giết Trương Vĩnh An bắt đầu, cũng đã mưu tính tốt lắm phải rời khỏi Hạ Yển thôn. Bởi vì nàng đối Tô gia quá mức lo lắng, tuy rằng căn cứ trí nhớ, gặp Tô gia thì sau một năm rưỡi, mới có thể lại tới đây đón nàng cùng mẫu thân, nhưng dựa theo tác phong làm việc của người Tô gia, ai cũng không thể xác định, bọn họ không phải đã sớm biết thân phận mẫu thân, chính là chưa từng có tới đón người mà thôi.
Cả đời này, nàng muốn chống lại Tô gia, muốn cho Tô gia trả giá đại giới, chỉ dựa vào nàng cùng mẫu thân hai người, căn bản không được việc, cho nên, nàng phải nghĩ lối tắt khác, trước khi người Tô gia đến đón các nàng, tích lũy tài sản để cùng chống lại, mà tích lũy như vậy, tại Hạ Yển thôn một cái tiểu sơn thôn như vậy là làm không được, nàng phải chọn lựa một khối ván cầu lớn hơn nữa, giàu có và đông đúc như Giang Nam là địa phương thích hợp nhất.
Muốn đi Giang Nam, đường xá xa xôi, muốn làm việc, cũng muốn có vốn, trước mắt trong tay điểm bạc này là xa xa không đủ. Muốn kiếm bạc không khó, chính là nên hướng mẫu thân giải thích như thế nào đâu?
Ở trong nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, miệng vết thương sau đầu cùng trên cánh tay cũng đã vảy kết, hai tay cũng khôi phục trắng nõn mềm mại. Mộc Vân Dao nâng má nhìn về phía sân, như trước không tìm được lí do thoái thác thích hợp.
"Dao nhi." Tô Thanh bưng một chén cháo táo đỏ lại đây: "Nhanh lên thừa dịp còn nóng mau uống hết."
"Mẫu thân, thương thế của con đều dưỡng không sai biệt lắm, thân thể ngài vừa đến vào đông sẽ không tốt, cũng là ngài uống đi."
"Nói cái gì mê sảng đâu, mẫu thân đây đều là bệnh cũ, mỗi một năm đều là như thế, nhanh lên uống, chẳng lẽ muốn cho mẫu thân đút mới có thể uống?"
*uy: cho ăn, đút, móm,...
"Tuyệt." Mộc Vân Dao cười hì hì ngửa đầu, đôi mắt trông mong Tô Thanh, há mồm: "Mẫu thân đến đút con, a......"
Tô Thanh trong lòng nóng lên, hốc mắt không nhịn được đỏ lên: "Tốt, mẫu thân đến đút." Thiếu chút nữa, nàng liền mất đi đứa bé này.
"Mẫu thân." Mộc Vân Dao vuốt mặt của nàng, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy thật lớn: "Mẫu thân, con ngày ấy bị tổ mẫu đánh ngất xỉu, mơ cái mộng thật dài. Trong mộng mẫu thân tiến vào Trương phủ bị tra tấn đến chết, con cũng đánh gãy chân......
Đem sự tình có thể nói, chọn lựa lấy nói một ít, Mộc Vân Dao bất an nhìn Tô Thanh, trái tim gắt gao nhéo cùng một chỗ, mẫu thân hội cảm thấy được nàng là quái vật đâu, sẽ sợ sao?
"Dao nhi, Dao nhi chịu khổ." Tuy rằng Mộc Vân Dao đã muốn tận lực lựa tốt nói, nhưng Tô Thanh không ngừng rơi lệ, gãy chân, Tô gia, Vương Phủ...... Nghe liền giống như một giấc mộng cảnh xa không thể thành, Dao nhi lẻ loi một mình không có dựa vào, phải tại địa phương kia sống sót, không biết muốn ăn nhiều ít khổ.
"Mẫu thân không nghĩ con kỳ quái sao?"
"Dao nhi như thế nào kỳ quái, con là đứa nhỏ chịu lên trời phù hộ. Lúc trước mẫu thân hoài con bảy tháng sinh non, con sinh ra đến ngay cả khóc cũng không khóc, trong thôn mọi người nói sống không được, nhưng con lại kiên cường sống, còn có dung nhan xinh đẹp. Lần này, cũng là trời cao chiếu cố, cho con dự báo nguy hiểm đâu."
Mộc Vân Dao bổ nhào vào Tô Thanh trong lòng, lén lút lau lau rồi một chút nước mắt: "Mẫu thân, ngài thật tốt."
Nói ra tâm sự lớn nhất, Mộc Vân Dao cả người thoải mái rất nhiều, sau khi ngủ một giấc thật đã, dậy thật sớm lôi kéo Tô Thanh ra cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...