“Ta không cần hai ngươi chiếu cố, với tâm tư đen tối của hai ngươi, có thể thừa dịp lão nương không thể nhúc nhích, âm thầm giết chết ta?” Nghĩ đến khi Mộc Vân Dao tàn nhẫn, Lý thị rùng mình.
Mộc Vân Dao đi đến trước mặt Lý thị, giống như muốn xem thương thế bà ta thế nào, thừa dịp không ai chú ý, ấn vào vết thương bà ta. Đau đớn làm Lý thị rống lên rồi ngất đi.
“Tổ mẫu, ngài không sao chứ, tổ mẫu... Dương thẩm, làm phiền ngài hỗ trợ đem tổ mẫu ta nâng về nhà với.”
Mộc Vân Dao thật xinh đẹp, chưa được mười ba tuổi, đã có phong thái tao nhã, nhất là đôi mắt, thanh lãnh như băng chứa đựng nước, làm cho người xem liếc mắt liền thấy không đành lòng.
“Đứa nhỏ này, ngươi thật mềm lòng... Thôi quên đi, tổ mẫu ngươi đang gãy chân, chắc cũng không thể lại đánh chửi các ngươi, lại đây, Trương gia, giúp cái nào.”
Lý thị ở cách đây cũng không xa, một mình sống trong ngôi nhà to lớn chẳng bù với nhà Mộc Vân Dao có ba người ở, nơi này là do phụ thân nàng xây dựng để cùng nhau ở, nhưng Lý thị luôn tìm cách làm khó dễ mẫu thân nàng, nhất là sau khi làm hại mẫu thân sinh non, phụ thân liền tìm nơi khác xây nhà rồi chuyển ra sống.
Dàn xếp Lý thị xong, Mộc Vân Dao cảm tạ các thôn dân, sau đó mọi người đều rời đi, vào mùa đông, đêm khuya có thể lạnh đến đem lỗ tai người đông cứng, bọn họ cũng không muốn ở bên ngoài lâu.
Tô Thanh cố gắng bình tĩnh lại, định hé miệng thì phát hiện hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lập cập: “Dao nhi...” Chuyện tình mới xảy ra đã làm nàng sợ hãi.
Mộc Vân Dao cầm tay nàng, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân chắc lạnh lắm rồi, con đi thiêu kháng*, nhìn sắc trời thì còn hơn hai canh giờ* nữa trời sẽ sáng, lại ngủ một lúc đi.
*hai canh giờ: 4 tiếng.
*kháng: cái giường, đủ chỗ cho hai, ba người ngồi hoặc nằm, ở trên giường có khi có bàn uống trà, thường đặt tại phòng chính trong nhà.
“Dao nhi, tổ mẫu ngươi, bà ấy sẽ không có việc gì chứ?”
“Yên tâm, không bị gì cả.” Người tốt đoản mệnh, tai họa tồn ngàn năm, Lý thị, không cần lo lắng, còn có sức mắng chửi mà còn sức lực tràn đầy lắm.
Thiêu kháng tốt lắm, Mộc Vân Dao dìu Tô Thanh ngồi lên, ấm áp từ dưới truyền đến, tâm thần căng thẳng dần thả lỏng.
“Mẫu thân, người ngồi ở đây, con đi xử lí vết thương cho tổ mẫu một lát.”
“Dao nhi, tay con bị thương, để cho nương làm cho.”
“Một chút thương không ảnh hưởng gì, mẫu thân nghe con đi.” Mẫu thân tính tình ôn nhu, thiện lương, để nương đi đối phó Lý thị sẽ chỉ chịu khi dễ, việc này nên do chính nàng làm.
Tô Thanh cảm thấy không ổn, nhưng nhìn dáng vẻ trầm ổn của nữ nhi, liền nghe theo nàng.
Giường khá lớn, Lý thị nằm ở đầu giường gần lò sưởi, cái chân thì được bó lại, vết máu vẫn không ngừng chảy ra. Mộc Vân Dao lấy chậu nước, cầm khăn giùm bà rửa vết máu, động tác cẩn thận, nhưng không nhẹ nhàng làm Lý thị đau đến tỉnh lại.
“Ngươi... người muốn giết lão nương à?” Sắc mặt Lý thị trắng bệch, nghĩ đến dáng vẻ ngoan lệ khi lửa cháy lớn, cảm thấy tim phát run, lúc này lại không có người ngoài, nếu Mộc Vân Dao muốn làm bậy, bà muốn chạy cũng không chạy được.
Mộc Vân Dao lạnh lùng cười: “Tổ mẫu nói cái gì, chúng ta là người một nhà, hiếu kính người còn không kịp sao lại giết ngươi.”
“Ngươi không phải là người, ngươi là quỷ, là con quỷ đòi nợ!”
“Không làm việc đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa, nếu ngươi không nợ ta, liền không cần sợ ta đến đòi nợ.”
Mộc Vân Dao dùng sức đem chân Lý thị duỗi thẳng rồi dùng vải quấn nhiều lớp. Lý thị đau đến chết đi sống lại, miệng cứ la mắng. Mộc Vân Dao càng dùng sức đụng vào vết thương.
“A...Tiểu tiện nhân.. ngươi cố ý...”
“Ta nhát gan, tổ mẫu đừng mắng ta nữa, một khi ngươi mở miệng, ta lại sợ đến run tay, không kiểm soát được tay.”
Lý thị hận đến cắn răng, vừa hé miệng thì Mộc Vân Dao liền ấn mạnh lên vết thương một chút, làm cho bà không dám tùy ý kêu la tiếp. Tô Thanh ở một bên nhìn mà muốn hết hồn vỡ mật.
“Mẫu thân, đừng sợ, chúng ta ngủ đi.”
“Dao nhi, tay con...” Tô Thanh đau lòng cầm lấy cổ tay nàng, vốn đang bị thương lại dính nước, nhìn có vẻ càng khủng khiếp hơn.
“Mẫu thân yên tâm, qua vài ngày sẽ không còn gì.” Làn da của nàng tốt, vết thương cũng mau khép miệng, càng không dễ lưu sẹo. Đời trước, chân bị gãy không được ai chữa trị, xương đều lòi ra ngoài, nhưng vẫn phát triển tốt lắm. Vết thương trên tay nhìn khá nghiêm trọng, nhưng chẳng bao lâu sẽ khỏi hẳn, bằng không, nàng cũng không dùng khổ nhục kế này.
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...