Ánh trăng vằng vặc, màu bạc thanh ba bao phủ trắng tường trong tiểu viện,
một cô gái áo trắng như tuyết thướt tha đứng ở tàng cây đinh hương dưới
thổi cây sáo ngọc màu xanh. Nàng mặt mày như họa, nhất là đôi mắt to
long lanh nước, hàm chứa mấy phần u sầu khó hiểu, làm cho người nhìn đau lòng, không thể không thương tiếc. Tiếng địch (nhạc cụ như sáo) uyển
chuyển lạnh lẽo, nghe thấy đã muốn rơi lệ.
Gió đêm thổi tà áo bay bay, hoa đinh hương nhỏ vụn bay xuống rồi lại bay lên phất qua làn váy, mỹ nhân như tiên tử muốn bay lên cung trăng, mặt
mày lại hàm ẩn sầu oán ngưng tụ thành một đinh hương kết, dừng ở đuôi
lông mày.
Hắn ghé vào đầu tường, đang đứng ở trạng thái ngơ ngẩn, bỗng dưng thấy
một vị tiên tử như vậy, khóe miệng hé ra: Xem ra Từ Vĩnh Hàn ta muốn
thăng thiên thật rồi.
“Oành.” Trên tường rơi xuống một thân ảnh khổng lồ.
Nhiễm Tử Hề hoảng sợ, dừng thổi sáo, ghé mắt nhìn về phía bờ tường.
Đó là một nam nhân, thân hình cao lớn, trên lưng cắm nửa đoạn tên, một
bên quần trắng đã nhuộm đầy máu đỏ tươi. Hắn mặt hướng ra ngoài quỳ rạp
trên mặt đất, nương theo ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen, ngũ quan cũng anh tuấn, người dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Tuy nửa đêm đột nhập nhà dân, trên đầu tường rơi xuống, nhưng Tử Hề cảm
thấy hắn không phải người xấu, bởi vì trên người hắn mặc áo giáp màu
vàng kim.
Nàng không có cao giọng thét to, mà bước nhanh vào trong phòng, gọi tổ phụ ra xem.
Nhiễm lão gia tử gặp cảnh này cũng bị hù nhảy dựng, kêu Tử Hề đi tiền viện gọi đại ca lại đây.
Nhiễm Tử Lâm lại đây vỗ vỗ mặt người nọ:“Tráng sĩ, tỉnh lại đi.”
Người nọ không nhúc nhích.
Nhiễm Tử Lâm kéo hắn đứng lên tựa vào trên tường, người nọ cúi đầu không tỉnh.
“Tổ phụ......” Tử Lâm ngẩng đầu.
Nhiễm lão gia tử lông mi hoa râm co rút nhanh, sâu kín nói:“Cách Thúy
Bình Sơn mấy trăm dặm là chiến trường, một năm nay có đại quân Triệu lão tướng quân đóng lại nên không có giặc cỏ đào binh tới trấn trên của
chúng ta. Chỉ là nếu chiến đấu kịch liệt, cũng có khả năng bị đuổi giết
đến nơi đây. Xem người này mặc kim giáp, hẳn là tướng quân phe ta.”
Người nọ ở trên tường chậm rãi trượt xuống, rồi lại ngã về phía sau,
Nhiễm Tử Lâm vội vàng đỡ lấy hắn, sợ hắn ngã xuống đất mũi tên lại cắm
sau vào thân thể.
Ngửa về sau một cái như vậy, lộ ra toàn khuôn mặt, quả nhiên là thanh
niên ngũ quan anh tuấn. Trước ngực, quần áo đã xốc xếch, lộ ra một khối
nhỏ màu vàng.
Nhiễm Tử Lâm lấy ra, là một mãnh hổ bội bằng vàng ròng thuần sắc. Lão
gia tử hít một ngụm khí lạnh, đến gần hai bước, ngồi xổm xuống xem. Tử
Hề tránh ở góc tường xa xa phía sau, không biết sao gia gia đột nhiên
cảm thấy hứng thú với người này.
Nhiễm lão gia tử lăn qua lộn lại cẩn thận xem mấy lần, lại nhìn thẳng
khuôn mặt thiếu niên kia thật kỹ, trong miệng vui vẻ nói:“Đây là Thiên
Thuận đế ban tặng mãnh hổ bội bằng vàng ròng, vị tướng quân này là người Từ gia, là con cháu Định quốc công, đối với nhà chúng ta là đại ân
nhân.”
“Ân công, ân công......” Hắn kích động quỳ một gối xuống lay thanh niên kia, người nọ chậm rãi mở mắt.
Từ Vĩnh Hàn nâng mắt nhìn nhìn hai nam nhân một già một trẻ trước mắt
này, lại thoáng nhìn chỗ góc tường thấp thoáng một chút vạt váy màu
trắng.“Đây là thế nào? Các ngươi là......”
“Tráng sĩ ngẫm lại, sao lại đến nơi này?” Lão gia tử hỏi.
Từ Vĩnh Hàn nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, chậm rãi nói:“Ta bị quân giặc đuổi
giết, ở trong Thúy Bình Sơn không biết chạy bao nhiêu dặm. Hôm nay đến
trấn nhỏ này, liền trèo tường vào nhà ngươi. Các ngươi không cần sợ hãi, ta là tướng quân, không phải kẻ xấu.”
“Xin hỏi đại danh tướng quân?” Lão gia tử hỏi.
“Từ Vĩnh Hàn.”
Lão gia tử liên tiếp gật đầu:“Lão hủ quả nhiên không có nhìn lầm, thật
sự là tôn tử của Định quốc công. Năm đó trong bữa tiệc đầy tháng của
ngươi, lão hủ cũng hân hạnh được tham dự, thấy tận mắt tiên hoàng khâm
ban cho mãnh hổ bội bằng vàng ròng.”
Từ Vĩnh Hàn kinh ngạc hỏi:“Lão gia tử từng ở kinh thành?”
“Nói ra thật xấu hổ, lão hủ năm đó là An Bình bá - Nhiễm Thọ, lúc xảy ra Ngũ công nhớ nhà Án, bị định tội thu nhà lưu đày. Nếu không phải Định
quốc công góp lời với Hoàng thượng, cả nhà chúng ta đều phải lưu đày đến Thương Lang sơn. Ân công, hãy nhận của ta một lạy.” Nhiễm Thọ kích
động quỳ xuống cúi đầu lạy một cái.
Từ Vĩnh Hàn vội vàng đỡ lấy ông, nhíu mày nói:“Vãn bối không dám nhận
đại lễ này, ta bị trọng thương, xin nhờ lão nhân gia nhanh mua thuốc cứu trị.”
“Sao không đi quan phủ thỉnh quân y đến?” Nhiễm lão gia tử vội hỏi.
“Không thể,” Từ Vĩnh Hàn vội vàng ngăn lại,“Lần này sự tình phức tạp,
đến nay ta vẫn bị đuổi giết, không thể bại lộ hành tung. Chỉ cần tìm
lang trung hương dã mang thuốc cầm máu khép lại miệng vết thương đến là
được.”
“Tốt” Nhiễm lão gia tử đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là có nội
gián, hắn không tin được quan phủ, lấy thuốc là chuyện nhất định phải
vạn phần cẩn thận.“Tử Lâm đến đây, mau đỡ ân công vào phòng khách.”
“Không thể,” Từ Vĩnh Hàn lại một lần nữa ngăn lại,“Vùng này cũng không
an toàn, có khả năng mật thám, phòng khách rất dễ phát hiện, lục soát
là lộ ngay. Tìm một phòng củi nhỏ là được rồi.”
Trong nhà thật ra có phòng củi nhỏ, nhưng nơi này không an toàn, hơn nữa ông bất luận như thế nào cũng không thể đối đãi như vậy với cháu trai
Định quốc công.
Lão gia tử nghĩ nghĩ, liền đi đến góc tường Tử Hề đang trốn, nói:“Hề
Nhi, con đi mở cửa tây sương phòng, thu thập một chút, làm chỗ cho ân
công dưỡng thương, con đi đông sương phòng ở cùng A Thiến.”
Tử Hề giật mình, sao có thể cho một đại nam nhân vào ở khuê phòng của mình?
Từ Vĩnh Hàn cũng hiểu được không ổn, vội vàng chối từ, nhưng lão gia tử
nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“Phòng củi không an toàn, chỉ có khuê phòng
nữ nhi mới tránh thoát điều tra. Hơn nữa Hề Nhi có thể ở cùng tỷ tỷ, ân
công ở tạm vài ngày cũng không sao.”
Từ Vĩnh Hàn là người thô thiển, đối với lễ nghi phiền phức vốn cũng
không quá để ý, nay thân thể mệt mỏi, cũng lười dong dài, liền nhờ Nhiễm Tử Lâm giúp đỡ đi tây sương phòng.
Nhiễm Tử Hề mếu máo, thực không tình nguyện, nhưng nàng cũng nghe lời tổ phụ, đây là con cháu ân nhân của cả nhà, tất nhiên phải ra tay cứu
người. Nàng bước nhanh đi về phía trước, mở cửa khuê phòng, châm nến,
trốn sau màn che mặt. Lời nói của tổ mẫu, nàng nhớ rất kỹ, không thể tùy ý gặp gỡ nam nhân.
“Hề Nhi, đừng né, đây là ân công, không phải nam nhân lạ mặt khác. Về
sau ngươi ngày ngày hầu hạ ân công dưỡng thương, đến khi hắn khỏi hẳn.
Mau rót chén nước mang đến đây.” Lời Nhiễm lão gia tử trảm đinh chặt
sắt, căn bản là không cho nàng cơ hội lo lắng.
“Dạ.” Tử Hề gật đầu thật mạnh, cố gắng đè nén trong lòng một tia không tình nguyện.
“Tiền viện có kim sang dược (thuốc trị thương hồi xưa, chắc giống thuốc
đỏ bây giờ), con đi lấy ngay.” Nhiễm Tử Lâm đi nhanh về nhanh, Từ Vĩnh
Hàn một chén nước còn chưa uống xong, hắn đã trở lại.
“Ngươi rút tên cho ta đi.” Từ Vĩnh Hàn nhìn Tử Lâm tuổi trẻ trầm ổn, hẳn là có thể làm được.
“Vậy ngươi chịu đựng đau, Hề Nhi chuẩn bị nước ấm cùng vải sạch.” Tử Lâm dìu hắn ghé vào trên giường, một tay đè lại phía sau lưng, một tay nắm
chặt đoạn tên.
“Tốt, bắt đầu đi.” Từ Vĩnh Hàn hai tay bắt lấy đệm giường, cắn chặt khớp hàm.
Tay Tử Lâm đột nhiên phát lực,“Phốc” đem đoạn tên kéo ra, còn mang theo một khối da thịt, nhất thời máu chảy như suối.
Từ Vĩnh Hàn cắn chặt hàm răng, lúc rút tên bộ mặt nhăn nhó dữ tợn, nhưng không phát ra tiếng nào. Tử Hề nhìn trên trán và cổ hắn, gân xanh nổi
hết cả lên, sợ tới mức trong lòng xoắn thành một đoàn. Lại liếc mắt một
cái về chỗ máu thịt trên mũi tên, hắn không ngất xỉu, nàng lại thiếu
chút nữa hôn mê.
“Mau đưa vải sạch cho huynh.” Tử Lâm hướng về phía Tử Hề thấp giọng quát.
“Dạ.” Bị dọa choáng váng, Nhiễm Tử Hề vội vàng đem dụng cụ băng bó đưa qua.
Nhiễm lão gia tử tiến lên hỗ trợ cởi áo giáp, áo trong, lộ ra mảnh lưng
tinh tráng của nam nhân. Tử Hề cúi đầu tròng mắt, không dám nhìn.
“Hề Nhi...... Hề Nhi...... Mau tới đây.” Lão gia tử vội la lên.
Nhiễm Tử Hề vội vàng đi tới, nhận lấy tấm vải đã nhuộm đỏ máu, mang đến bồn nước giặt thật sạch.
Nhiễm Tử Lâm rất nhanh giúp hắn xử lý tốt ngoại thương, miệng vết thương trên đùi cũng được băng bó lại hết. Nhiễm lão gia tử lại đột nhiên cầm
lấy cây chổi, rắc một tiếng bẻ gẫy cây gậy trúc, đâm mạnh vào cánh tay
của mình, máu thịt lẫn lộn.
“Tổ phụ......” Tử Lâm, Tử Hề đồng thời kinh hô.
“Tử Lâm con nhanh đi thỉnh lang trung, nói ta không cẩn thận té ngã, bị
cọc gỗ đâm bị thương. Như vậy sẽ không có người hoài nghi nhà ta đột
nhiên bốc thuốc. Tử Hề con lưu lại chăm sóc ân công.” Nói xong bước
nhanh đi về phòng của mình.
Lão gia tử cánh tay mặc dù đau, lòng lại thực cao hứng.
Nếu nói Mặc Kỳ Kiêu là một bố cục được thiết kế tỉ mỉ, thì Từ Vĩnh Hàn này chính là trời cao ban phước lành.
10 năm sau, Nhiễm gia phục hưng, năm nay là năm thứ tám.
Hắn lòng tràn đầy vui vẻ đi về phòng, Nhiễm Tử Lâm cũng vội vàng chạy đi tìm lang trung, chỉ lưu lại Nhiễm Tử Hề nhíu mày sầu bi mà đối diện với nam nhân mình trần nằm sấp trên giường.
Khuya khoắt, cô nam quả nữ làm sao có thể chung sống trong một phòng, tổ phụ đối với ân công không khỏi quá tốt, ngay cả cháu gái ruột cũng có
thể ra phụ giúp chăm sóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...