Câu này của Lưu Kim Bằng chọc chính xác vào điểm mà Lâm Vô Ngung cảm thấy kỳ quái kia.
Đúng vậy, chính là cảm giác này.
Đoạn video được cắt ra này tuy rằng không quê mùa như đoạn hai thằng ngốc nhìn trời lúc trước, nhưng quả thật giống như… video tình nhân.
Chẳng qua có lẽ Đinh Tễ cũng giống như anh, đều không phát hiện ra điểm này.
Bị Lưu Kim Bằng chỉ ra, Đinh Tễ cũng có chút kinh ngạc.
Lưu Kim Bằng không hổ là cẩu độc thân đã từng yêu thầm hơn một nghìn em gái.
Lâm Vô Ngung âm thầm thở dài.
Càng muốn trốn tránh thứ gì, thì càng không tránh được.
Bây giờ một lời nói đùa hi hi ha ha thôi cũng sẽ làm cho lòng anh căng thẳng, sợ hãi bầu không khí sẽ gượng gạo.
Anh nhìn Đinh Tễ.
Đinh Tễ cũng đúng lúc nhìn qua, vừa nhìn thấy anh ngước mắt lên, Đinh Tễ lập tức sốt ruột mở miệng: “Tôi không nói, tôi không nói với cậu ta…. không không, tôi không nói với bất cứ ai về xu hướng tình dục của cậu!”
“Tôi biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Nói rồi cũng không sao, tôi không để ý tới những thứ này.”
Điểm chú ý của Đinh Tễ đúng thật là làm cho người ta vui mừng.
“Tôi biết cậu không để ý,” Đinh Tễ nói, “Nhưng đây là hai chuyện khác nhau, dù sao tôi cũng không thể tùy tiện nói cho người khác.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Tôi có thể điều khiển máy bay bay tới ngọn núi đối diện không?” Đinh Tễ cầm máy bay lên.
“Không thể.” Lâm Vô Ngung nói, “Năng lực nhìn đoán của cậu có phải không theo kịp chỉ số thông minh không, cái đó mà gọi là ngọn núi đối diện à?”
Đinh Tễ nhìn ngọn núi mà cậu muốn bay tới, nhìn chằm chằm một lát lại gật đầu: “Được rồi, rất xa.”
“Có thể bay tới ruộng bên kia,” Lâm Vô Ngung nói, “Kỳ thực tôi rất thích quay cảnh ruộng, màu xanh màu vàng đều rất đẹp, cảm giác như cúi đầu có thể chui vào thảm lông mềm mại.”
“Được.” Đinh Tễ hưng phấn cầm thân máy bay lên.
Pin mà Lâm Vô Ngung mang theo đều dùng hết cả rồi, thời gian tương đương như anh dự đoán, hơn một tiếng.
Nói thực khoảng thời gian này cũng quá ngắn, đối với Đinh Tễ vừa mới biết chơi lại vừa mới thông thạo một chút mà nói thì chỉ giống như vừa chớp mắt.
Khi ngồi lên xe trên đường về cậu vẫn có chút không cam lòng: “Cậu không thể chuẩn bị thêm nhiều pin dự phòng hả?”
“Cậu biết một cục pin nặng thế nào không?” Lâm Vô Ngung nói, “Đều là tôi vác cả.”
“Vậy lần sau cậu đeo máy bay,” Đinh Tễ nói, “Pin đưa tôi đeo, mang tám mười cái.”
“Đồ ăn thì sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu tự mang!” Đinh Tễ gào lên, “Tôi không ăn một miếng nào!”
Lâm Vô Ngung không nói gì, cúi đầu móc que kẹo mút ra bóc vỏ, không đợi cho Đinh Tễ hiểu rõ tại sao giờ này Lâm Vô Ngung lại đột nhiên muốn ăn kẹo mút thì anh đã nhét kẹo mút vào trong miệng cậu rồi.
“Hả?” Đinh Tễ ngậm kẹo.
“Còn nói không ăn một miếng nào?” Lâm Vô Ngung nói.
“…. Đậu!” Đinh Tễ bật cười, ngậm que kẹo mút chỉ từ trên xuống dưới Lâm Vô Ngung, “Cậu chẳng qua cũng chỉ thành tích tốt một chút, thông minh một chút, giả vờ làm học thần trước mặt những người không biết gì, nếu như cậu mà ở quảng trường nhỏ, chỉ cần nửa năm thôi cậu đã có thể lăn lộn thành một tên ác bá.”
Thời điểm trở lại căn phòng thuê cũng coi như là sớm, năm giờ hơn, còn chưa để đồ đạc cẩn thận đã vội vàng muốn ăn, Lâm Vô Ngung thu dọn đồ xong tranh vào tắm trước.
Đinh Tễ cũng không tranh với anh, lấy chai coca hôm qua mua trong tủ lạnh ra, ngồi trên sô pha uống mấy ngụm.
Điện thoại rung lên.
Cậu cầm lên xem, là tin của cô út gửi tới, hỏi cậu có nhận được tiền mà bố cậu chuyển qua không.
Đinh Tễ xem xét, nhận được tin nhắn báo có tiền vào tài khoản, tin đến lúc ba giờ hơn, khi ấy cậu đang quay video kỉ niệm một năm tình nhân… hoàn toàn không chú ý tới tin nhắn.
Rất không thú vị.
Ở phương diện tiền bố mẹ cậu cũng coi như chưa bao giờ để cậu thiệt, học phí, tiền tiêu vặt, năm mới hay ngày lễ đều cho tiền.
Đinh Tễ luôn tự chuyển đổi trong tưởng tượng hành vi cho tiền này thành một loại tình yêu, nhưng không mấy thành công.
Quá trống rỗng.
Trống rỗng tới mức ngay cả ông bà nội cũng không chịu nổi, có để dành lại cũng không để cho cậu dùng.
Cậu nhìn số dư tài khoản mà ông bà nội, cô út gửi, cộng lại có thể trả Lâm Vô Ngung một vạn trước, bình thường có tiền học bổng gì đó cậu cũng không tiêu bao nhiêu, cũng không có chỗ nào để tiêu tiền cả.
Nói chuyện với cô út xong, cậu thuận tay mở khoảnh khắc ra, video ban nãy lại thêm không ít bình luận, bình luận đã được xếp thành mấy hàng.
Đám quê mùa này.
Chưa từng chơi máy bay không người lái sao!
Cậu xem bình luận, đều là nội dung tương tự.
Chẳng qua khi đang định thoát ra, cậu nhìn thấy một bình luận, giật thót bắn cả lông mày lên.
Một bạn nữ lớp cậu bình luận.
– Người bên cạnh cậu là học thần Trung học phụ thuộc đã come-out hả? Hai người một đôi?
Đinh Tễ nhìn chằm chằm bình luận, ngón tay ấn xuống, kéo vào chỗ xóa, do dự buông ngón tay ra rồi lại di vào.
Tuy rằng cậu không có quan hệ đặc biệt thân thiết với bạn cùng lớp nhưng cũng thêm hầu hết wechat, cậu không biết bình luận này có thể bị bao nhiêu người nhìn thấy….
Cậu đột nhiên có chút hoảng hốt, đặc biệt giải thích, sẽ rõ ràng là có ý, không giải thích, lại cảm thấy hốt hoảng, xóa ngay đi lại càng rõ ràng.
Đinh Tễ trước giờ chưa từng do dự như lúc này.
Lâm Vô Ngung tắm xong ra ngoài, cậu vẫn còn nhìn chằm chằm bình luận kia chưa quyết định được nên xử lý thế nào.
Khi nhìn lại lần nữa, bình luận đã thêm rồi, mấy nữ sinh đã trả lời theo bình luận kia.
– Là Lâm Vô Ngung.
– Nhìn thế này hai người đẹp trai thật ha ha ha.
– Đây không phải là video tuyên truyền cp học bá của trường H đấy chứ.
Đinh Tễ nhìn một lát, lại có chút buồn cười, cuối cùng cậu quăng điện thoại sang một bên.
Kệ cm nó đi.
Cậu cầm lấy điều khiển, mở ti vi ra.
Lúc này ti vi đang phát tin thời sự, nhắc tới sản nghiệp máy bay không người lái BLABLA.
Lâm Vô Ngung vừa vào trong phòng ngủ sấy tóc lại mang theo máy sấy đi ra ngoài, cắm phích cắm vào ổ điện cắm phích cắm tivi, hậm hực đứng trước ti vi bắt đầu sấy tóc.
Ti vi không lớn là bao, anh đứng nơi đó, Đinh Tễ căn bản chỉ có thể xem được một nửa.
“Tránh ra chút!” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung không nhúc nhích, máy sấy vừa bật, tiếng động giống như ba cái máy kéo hợp nhau, Đinh Tễ gào hai tiếng anh cũng không nghe thấy, cậu chỉ đành thở dài bỏ qua, cậu còn nghi ngờ không biết anh có nghe thấy tiếng tin tức hay không.
Đinh Tễ nằm trên sô pha, nhìn ti vi qua hông Lâm Vô Ngung.
Lúc này cậu mới đột nhiên chú ý tới Lâm Vô Ngung đang cởi trần.
Người này sao lại thích cởi trần như vậy!
Trong phòng còn có điều hòa, đâu nóng tới mức ấy chứ!
…Chẳng qua nói ra, Lâm Vô Ngung cũng thật kỳ lạ, mỗi ngày ăn còn nhiều hơn cả heo, nhưng vĩnh viễn là con heo không thể xuất chuồng.
Nói thật lòng anh cũng vận động rất nhiều, chỉ một chuyến đi bay thôi cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực, nhưng luôn cảm thấy cũng không tới mức tiêu hóa hết sạch đồ ăn.
Dáng người đẹp như vậy là từ đâu tới?
Đinh Tễ nhìn chằm chằm eo Lâm Vô Ngung.
Đường cong thắt lưng thật sự rất đẹp.
Cậu cong người, ưỡn hông lên cao, nhéo nhéo hông bản thân… cũng được, dưới trạng thái kéo căng, đường cong hông của cậu cũng rất….
Lâm Vô Ngung tắt máy sấy, quay đầu qua.
Nhìn thấy tư thế của Đinh Tễ, anh sửng sốt.
Đinh Tễ nhanh chóng đặt mông xuống sô pha, cũng nhìn anh.
“Đang làm gì đấy?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Luyện tập.” Đinh Tễ trả lời.
“Mông vểnh thật?” Lâm Vô Ngung nói, “Tư thế của cậu cũng không tiêu chuẩn, cong cổ vậy không khó chịu sao?”
Đinh Tễ dịch xuống, đặt đầu phẳng lên sô pha, cong lên một lần nữa.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Nhìn cái khỉ gì?” Đinh Tễ nói.
“Đi tắm đi! Tôi vừa mới thay thảm,” Lâm Vô Ngung nói, “Cả người đầy đất cọ lên sô pha, lát nữa đều dính lên người tôi.”
“Lúc cậu uống nước của tôi sao không thấy chú ý nhiều như vậy?” Đinh Tễ cong người không nhúc nhích.
“Uống một ngụm nước của cậu mà cậu có thể nhớ tám trăm năm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cũng chẳng còn cách nào, ai bảo tôi đã gặp qua là không quên chứ.” Đinh Tễ vẫn cong người.
Lâm Vô Ngung không nói gì, qua một lát trực tiếp vòng tay qua hông cậu, kéo cả người cậu lên, quỳ gối xuống sô pha.
“Đi tắm trước đi, mau lên.” Lâm Vô Ngung ngồi xuống, cầm điện thoại cúi đầu chơi.
Đinh Tễ quỳ một lát, nhảy xuống sô pha.
Sau khi lấy quần áo đi vào trong phòng tắm, cậu đứng trước gương một lúc lâu mới thở dài.
Cảm giác bản thân mình giống như một thằng ngốc không biết gì cả.
Tắm xong ra ngoài Lâm Vô Ngung đã ngủ trên sô pha rồi, điện thoại quăng ở bên cạnh.
“Ôi.” Đinh Tễ đi qua nhìn anh, “Cậu về phòng ngủ đi.”
Lâm Vô Ngung không nhúc nhích.
Đinh Tễ do dự một lát, không gọi anh dậy nữa, ngồi xuống ghế bên cạnh, cho nhỏ tiếng ti vi đi.
Bây giờ vừa mới qua sáu giờ, ngủ tới bảy giờ rồi gọi dậy đi ăn cũng được, chưa biết chừng lát nữa người này lại tự mình đói tỉnh cũng nên, dù sao cũng là người có năng lực phát trực tiếp ăn uống tiềm ẩn.
Chưa nhìn được bao lâu, điện thoại của Lâm Vô Ngung ở trên sô pha rung lên.
Rung một tiếng, Đinh Tễ nhìn anh, còn chưa tỉnh.
Trước đây điện thoại người này luôn để chuông, không biết tại sao bây giờ lại điều chỉnh thành rung.
Điện thoại lại rung một tiếng.
Không biết có phải là điện thoại công việc không, Đinh Tễ đứng lên, đang lúc Đinh Tễ do dự có nên gọi anh thức dậy hay không, điện thoại lại liên tục rung, màn hình cũng sáng lên.
Đinh Tễ nhìn qua, điện thoại hiển thị “Anh Tiêu”.
Lâm Vô Ngung ngủ mãi không tỉnh, điện thoại lại kêu không dứt.
Đinh Tễ cầm lấy cây kẹo que ngậm, còn chưa ngồi xuống, điện thoại lại rung lên.
Cậu qua đó cúi người nhìn.
Lại là anh Tiêu.
…. Đây không phải là người theo đuổi Lâm Vô Ngung chứ?
Đinh Tễ cau mày.
Cứ kêu đi!
Kêu tới trời hoang đất già đi!
Không ai quan tâm mi đâu!
Không ai…
Lâm Vô Ngung vươn tay ra, cầm điện thoại lên.
“Đây là lần thứ hai gọi tới,” Đinh Tễ có chút ngại, “Tôi thấy cậu ngủ rồi cho nên không gọi cậu…. “
“Không sao.” Lâm Vô Ngung nhìn điện thoại, không nhận ngay mà ngáp một cái.
“Có phải là… người đó.” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung bóp trán, “Vừa nói chuyện nói được một nửa tôi ngủ quên mất.”
“Vậy cậu ngủ tiếp đi.” Đinh Tễ nói, “Kệ anh ta, cho dù nói chuyện thì đây cũng không phải là thời gian làm việc, ăn cơm này, tắm này, ngủ này, ai thời gian đâu mà nghe điện thoại!”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu, cười một cái.
Đinh Tễ ngồi xuống ghế của mình.
“Anh Tiêu.” Lâm Vô Ngung nhận điện thoại, “Ngại quá ban nãy em ngủ mất… không có, không có…. anh nói đi….”
Đinh Tễ cầm lấy điều khiển, điều chỉnh âm lượng ti vi về ban đầu.
“Em thực sự không tới sao?” Lão Tiêu hỏi qua điện thoại, “Gặp mặt người phụ trách bên này, cũng không cần em lo gì, ăn cơm là được rồi.”
“Em thực sự không đi đâu,” Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ, Đinh Tễ đang lạnh mặt, nhìn chằm chằm quảng cáo trên ti vi, dáng vẻ như dốc toàn bộ tinh thần, âm thanh ti vi có hơi vang, anh nghe không rõ Lão Tiêu nói gì, vì thế đi vào trong phòng ngủ, “Bây giờ cũng sáu giờ rồi, đợi em qua đó thì cũng đã ăn xong….”
“Anh gọi người đón em, không sao.” Lão Tiêu nói.
“Đừng, đừng, đừng, em thực sự không đi mà, em không thích nơi như vậy, nếu như không phải tình huống không có mặt sẽ không trả thù lao em nhất định sẽ không đi.” Lâm Vô Ngung dựa vào cạnh tủ, có thể nhìn thấy Đinh Tễ vẫn trưng ra bản mặt thối thối ấy, anh cảm thấy có lẽ bản thân Đinh Tễ cũng không chú ý tới ngọn lửa không tên đang bừng bừng.
“Em cũng quá trực tiếp rồi đấy,” Lão Tiêu bật cười, “Chẳng qua anh lại thích tinh thần này của em.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, vô thức lạnh mặt cùng với Đinh Tễ.
Lão Tiêu không nhìn thấy, nhưng chắc chắn cũng cảm giác được, vì thế cười gượng mấy tiếng: “Không phải em đang trốn anh đấy chứ?”
“Không tới mức ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước giờ em chưa từng né tránh người khác, không muốn gặp em sẽ nói thẳng.”
“Vậy thì tốt,” Lão Tiêu nói, “Nếu em không tới thì thôi vậy, nhưng mà em có muốn suy nghĩ lại một chút quay phim cho bên tổ chức Marathon không? Có thể thêm chút kinh nghiệm, còn có thể quen không ít cao thủ.”
Lâm Vô Ngung có chút mâu thuẫn về việc quay Marathon, điểm tốt thì có thể thấy được, nhưng phải đi sớm ba bốn ngày, khoảng cách không gần, chắc chắn mỗi ngày không kịp về ở khách sạn….
“Em suy nghĩ thêm đã.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ngày mai trả lời anh nhé.” Lão Tiêu nói, “Nếu như em không đi, anh còn phải giành chút thời gian để liên hệ người thích hợp.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đồng ý.
“Vậy….” Lão Tiêu đã nói xong việc rồi, nhưng nghe ý còn chưa muốn kết thúc cuộc gọi, đang muốn tìm đề tài.
Lâm Vô Ngung ngắt lời hắn trước khi hắn tìm được đề tài mới: “Vậy anh đi ăn cơm trước đi, đồ ăn em gọi đã ở dưới nhà rồi, phải đi lấy.”
“Ăn đồ ăn ngoài hả?” Lão Tiêu nói.
“Thỉnh thoảng mới ăn, ăn xong thì ngủ.” Lâm Vô Ngung nói.
“Được rồi, vậy em đi lấy đồ ăn đi.” Lão Tiêu cười cười.
“Chuyện Marathon sáng mai em sẽ gọi cho anh,” Lâm Vô Ngung nói, “Chào anh Tiêu.”
“Được, vậy… ngày mai anh đợi điện thoại của em.” Lão Tiêu nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung kết thúc cuộc gọi.
Khi quay lại phòng khách, Đinh Tễ vẫn còn đang xem ti vi, nhưng mà đã không còn xem quảng cáo nữa, bây giờ đang xem làm thế nào để nấu nước dùng lẩu cay cay thơm thơm.
“Học được chưa?” Lâm Vô Ngung cầm coca lên uống, “Hôm nào hai chúng ta làm một nồi lẩu ăn.”
“Lâm Vô Ngung, tôi nói với cậu này,” Đinh Tễ quay đầu qua nhìn anh, “Lão già như thế này gặp nhiều người rồi, cho dù cậu có thông minh hơn nữa, trong mắt người ta cũng chỉ là một đứa trẻ thông minh.”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
“Cậu không cần phải cho anh ta cơ hội,” Đinh Tễ nói, “Biết không!”
Quả thực tôi không để lại chút cơ hội nào.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Từ chối thì từ chối trực tiếp một chút,” Đinh Tễ nói, “Hứa Thiên Bác không uyển chuyển từ chối cậu là vì cậu ấy biết cậu có thể hiểu, hơn nữa cậu hiểu thì sẽ dừng lại, biết chưa!”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung tiếp tục gật đầu.
“Cậu không phải là Hứa Thiên Bác,” Đinh Tễ nói, “Anh ta cũng không phải là cậu!”
“Đinh Tễ, cậu….” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, khi Đinh Tễ nói những lời này, có thể nhìn ra cậu rất nóng lòng, cũng có thể nhìn ra cậu ấy đang lo lắng cho bản thân anh, nhưng mà…
“Tôi làm sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Tôi sẽ chú ý.”
“Cậu vừa nói tôi gì đấy?” Đinh Tễ không theo kịp đường suy nghĩ của anh, nhưng ngữ khí rõ ràng không nóng như ban nãy nữa.
Dù sao cũng là một người thông minh, mẫn cảm.
“Từ ngày kia cậu phải ở một mình ba bốn ngày,” Lâm Vô Ngung đi qua ngồi bên cạnh cậu. “Ừm….tôi nhận việc quay Marathon, phải mấy ngày mới về được.”
“….Ừ.” Đinh Tễ đáp lời.
Lâm Vô Ngung có thể cảm nhận được cậu thở phào một hơi, anh cũng thở phào theo.
“Hả?” Đinh Tễ lúc này mới thực sự có phản ứng, “Ba bốn ngày? Thêm mười ngày nữa là tới lúc báo danh rồi!”
“Đúng,” Lâm Vô Ngung uống một ngụm coca, “Trước khi khai giảng tôi chỉ có việc này thôi, rất nhiều tiền, còn có thể quen được cao thủ bên đây, sau này có thể giao lưu.”
“Như vậy rất tốt.” Đinh Tễ nghĩ ngợi, cầm điện thoại của mình bắt đầu tra, “Hôm nay lúc tôi quay lại hình như nhìn thấy biểu ngữ Marathon cái gì gì ấy, hình như rất xa, vậy cậu ở đâu, khách sạn hả?”
“Ở khách sạn,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như cậu muốn xem…”
“Tôi không xem, trời nóng thế này đứng ven đường phơi nắng cả buổi mới có một người đi qua, không thú vị,” Đinh Tễ nói, “Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú gì với Marathon cả, nếu như có thể treo tôi lên máy bay bay thì tốt rồi…. Hơn nữa lần này chắc chắn có rất nhiều người, nếu như tôi đi theo cậu quay cũng không tiện lại còn thêm phiền.”
“Nếu như mấy ngày này cậu chán có thể đi tìm Lâm Trạm, bảo anh ấy lái xe đưa cậu đi chơi,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh ấy vừa hỏi chúng ta có muốn đi xung quanh chơi không.”
“Tôi đi một mình?” Đinh Tễ nhìn anh, “Thôi bỏ đi, mấy ngày này tôi sẽ ngủ, cậu về rồi mới đi, tôi không thân với Lâm Trạm, không có lời nào để nói khó chịu lắm.”
“Vậy cũng được,” Lâm Vô Ngung ghé vào bên người cậu, “Hay là mấy ngày này cậu lên kế hoạch, tôi về rồi chúng ta có thể đi một chuyến xa chút.”
Đinh Tễ không nói gì, nhìn chằm chằm anh một lát.
Lâm Vô Ngung bị cậu nhìn có chút ngượng, dựa vào sô pha.
“Nói sau đi.” Đinh Tễ cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Lâm Vô Ngung không nói thêm gì nữa, cũng không biết quyết định này của mình là đúng hay sai, nhưng cứ giữ chuyện này, anh không dễ chịu, Đinh Tễ cũng không thoải mái.
Anh không hi vọng xảy ra chuyện gì, cũng không hi vọng không xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu như cứ tiếp tục kỳ quái thế này, sợ rằng anh và Đinh Tễ làm bạn bè cũng khó mà thản nhiên được.
Rất nhiều lúc anh không cần quá nhiều, đặc biệt là yêu cầu ở “mối quan hệ”, anh cố gắng không đặt ra nguyện vọng lớn hơn, cẩn thận chỉ mong một người bạn tốt, cầu một mối quan hệ cố gắng để không vượt quá ngoài tầm kiểm soát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...