Khi thầy Lâm xông vào ký túc xá, Lâm Vô Ngung đã rửa mặt xong, ngồi trên ghế rồi.
“Không có cá!” Thầy Lâm đá cửa ra.
Lâm Vô Ngung nhảy dựng, nếu như không phải đã biết thầy Lâm tới đây làm gì, anh cảm thấy như thầy sắp đánh người.
“Nào,” thầy Lâm vào cửa dang tay ra, “Bố ôm nào.”
“Anh Lâm, anh đủ rồi đấy,” Lâm Vô Ngung cũng ôm thầy Lâm một cái, “Không chiếm đủ lợi rồi.”
“Thầy đã có chuẩn bị tâm lý em thi được điểm cao,” Cánh tay thầy Lâm không ngừng vỗ về kích động, “Nhưng thầy thực sự không ngờ rằng em sẽ thi được điểm cao như vậy.”
“Thầy cảm thấy em sẽ thi được bao nhiêu điểm?” Lâm Vô Ngung cười cười.
“725?” Thầy Lâm nói, “Hoặc là 728? Nhưng mà nghĩ lại cũng không bất ngờ, học thần không chỉ là hư danh… bây giờ tốt rồi, top ba có hai người của trường chúng ta, không, đều là lớp chúng ta! Thầy vẫn chưa hỏi thăm top mười…”
“Còn ai? Hứa Thiên Bác?” Lâm Vô Ngung lại bắt đầu căng thẳng, “Còn một người nữa ở Tam Trung sao?”
“Hứa Thiên Bác được 720 điểm có lẽ là hạng hai, thầy còn chưa nghe ngóng điểm số xong, có lẽ top ba sẽ không có điểm ngang bằng,” Thầy Lâm nói, “Đứa trẻ trường Tam Trung đó chính là ngựa đen, trước đây hình như còn chưa từng được hạng nhất toàn khóa, còn không thường xuyên lên lớp…”
“Bao nhiêu điểm?” Lâm Vô Ngung ngắt lời thầy Lâm, vừa nghe miêu tả đã biết ngay là Đinh Tễ.
“719 điểm, tên là Đinh Tễ,” Thầy Lâm nói, “Ban nãy bạn học ở Tam Trung nói với tôi.”
Lâm Vô Ngung đột nhiên thở phào một hơi, dựa vào chiếc bàn phía sau.
Tuy anh cho rằng với đầu óc của Đinh Tễ có lẽ có thể thi được tốt hơn, nhưng dù sao mấy năm trước người này cũng không chịu học hành tử tế, giai đoạn chạy nước rút còn ôn bài ở hành lang bệnh viện và sân thượng, cuối cùng còn có thể là con ngựa đen đè ép Hứa Thiên Bác, thần đồng nhỏ không phải là hư danh.
“Mấy ngày tới chắc em sẽ hơi nhiều việc…” Thầy Lâm châm điếu thuốc.
“Dập đi,” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho Đinh Tễ, “Đây là ký túc xá của học sinh.”
“Sao nào, em còn muốn chụp ảnh làm bằng chứng hả?” Thầy Lâm đóng cửa ký túc xá lại, mở cửa sổ ra, “Thầy hút trộm, vào thời khắc kích động lòng người thế này… hơn nữa tầng của các em cũng không có người, em cũng tốt nghiệp rồi, bây giờ thuộc về dạng thành viên nhàn tản trong xã hội, chúng ta không ai có thể quản ai.”
“Em là thành viên nhàn tản? Không phải anh là kiếp sống dạy học chém gió thành tư bản sao?” Lâm Vô Ngung nói.
Gọi điện đi, gọi điện tương đối nhanh.
“Nhìn tình hình mà thay đổi các loại vai diễn thôi,” thầy Lâm cười cười, “Trường học hi vọng em có thể viết diễn văn, đọc cảm nghĩ hoặc là thứ gì đó, em hiểu không, tiếng lòng của học thần….”
“Anh viết giúp em đi.” Lâm Vô Ngung thực sự không hứng thú với chuyện này.
Còn gì nữa? Nói nhanh đi, em phải gọi điện thoại.
Thầy Lâm nhìn anh, nói tiếp: “Sau đó sẽ có vài cuộc phỏng vấn…”
“Anh thay em đi, dùng thân phận giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi một tay bồi dưỡng ra học thần,” Lâm Vô Ngung nói, “Em thực sự… anh cũng biết người như em, em không muốn phối hợp làm chuyện này chút nào.”
“Còn phải chụp ảnh cho thầy!” Thầy Lâm trừng mắt nhìn anh, “Một bức ảnh sinh hoạt đẹp trai một chút! Chỗ thầy chỉ có ảnh chụp giấy tờ của em với lại một bức ảnh chơi bóng rổ mặt đầy mồ hôi năm lớp mười! Chuyện này có thể chứ! Có thể làm được chứ!”
“Có thể,” Lâm Vô Ngung lập tức cúi đầu lục trong điện thoại, “Em gửi cho anh, anh in ra là được.”
Được rồi chứ, em còn phải gọi điện thoại đấy anh Lâm.
“Em còn nói thầy không phải là bố em sao?” Thầy Lâm thở dài, “Có phải thầy còn phải nhận giấy báo trúng tuyển sau đó gửi cho em không, còn phải nơm nớp lo sợ giấy báo bị gửi thất lạc.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Vô Ngung nói, “Thật đấy, mấy năm nay cảm ơn anh.”
“Không nói những thứ này,” Thầy Lâm xua tay, “Em được nghỉ khua chiêng gõ trống về thăm thầy là được.”
“Đương nhiên rồi.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Vui vẻ lên,” Thầy Lâm nói, “Tự mình thả lỏng ra, rất nhiều áp lực có thể buông bỏ, lứa tuổi này nên sống như đứa ngốc mới đúng.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung buông điện thoại xuống, thầy Lâm vừa buông ra ngữ khí nặng nề, không tới hai mươi phút thì không dừng được.
“Đậu má!” Giọng nói của Lưu Kim Bằng trong điện thoại giống như nổ tung, còn mang theo kinh ngạc, “Đây là điểm của mày sao? Thật sự là điểm của mày à? 719? Bảy trăm mười chín?”
“Đúng.” Đinh Tễ lắc lắc ghế dựa, không nhịn được hơi đắc ý.
“Đậu má! Con mẹ nó làm sao tao có thể tin tưởng đây?” Lưu Kim Bằng rống, “Con mẹ nó tao nhìn mày lớn lên, cả ngày đều không giống người…”
“Mày nói chuyện chú ý chút đi.” Đinh Tễ nói, “Ở quảng trường nhỏ tao cũng là người có máu mặt.”
“Đậu!” Lưu Kim Bằng tiếp tục gào rống, “Tao thật sự không ngờ, tao còn luôn cảm thấy đầu óc mày thông minh như thế, cả ngày chơi bời lêu lổng cũng không cầu tiến! Không ngờ mày lại tiến bộ tới vậy?”
“Cút.” Đinh Tễ cười, “Mày hiểu cái khỉ gì.”
“Điểm này cao nhất Tam Trung nhỉ, có thể được thủ khoa không?” Lưu Kim Bằng hỏi, “Tam Trung giỏi nhất toàn tỉnh chứ?”
“Mày nghĩ nhiều rồi, Trung học phụ thuộc hạng nhất còn không đồng ý.” Đinh Tễ chậc một tiếng.
“Trung học phụ thuộc thì làm sao! Trung học phụ thuộc không phải chỉ có mỗi Lâm Vô Ngung… Ồ đúng rồi, cậu ta được bao nhiêu điểm?” Lưu Kim Bằng hỏi.
“Bảy trăm, ba mươi hai.” Khi Đinh Tễ nói điểm của Lâm Vô Ngung, tự dưng lại có cảm giác kiêu ngạo, giống như một con ma nghèo đang khoe khoang với một con ma nghèo khác về người bạn giàu có của mình.
“Bao nhiêu? Bảy trăm ba mươi hai?” Lưu Kim Bằng vô cùng kinh ngạc, “Có phải cậu ta dùng máy bay không người lái ăn trộm đề thi không?”
Đinh Tễ cười mãi: “Có lẽ cậu ấy là thủ khoa rồi, điểm này thực sự rất cao.”
“Bảo cậu ta đãi khách đi,” Lưu Kim Bằng nói, “Nhất định phải mời bạn bè ăn cơm chúc mừng chứ? Mày được 719 mời tao, cậu ta được 732 mời hai chúng ta…”
“Lăn đi!” Đinh Tễ nói, “Mời mày ăn phân.”
“Mày có lòng mời tao thì tao có lòng ăn.” Lưu Kim Bằng nói.
“Không lôi thôi với mày nữa, đợt này tao có nhiều cuộc gọi lắm,” Đinh Tễ nói, “Đợi tao rảnh rồi sẽ tới cửa hàng tìm mày.”
“Được.” Lưu Kim Bằng dứt khoát ngắt máy
Từ sau khi Đinh Tễ tra điểm xong, tâm tình có chút thấp thỏm.
Cậu cảm thấy bản thân mình có thể được 710, nhưng không ngờ rằng có thể chỉ thiếu một điểm nữa thôi là được 720 rồi.
Nháy mắt khi nhìn thấy điểm số, cậu thở phào một hơi, cậu cố gắng vì ông bà nội cho nên mới liều mạng vào khoảng thời gian cuối cùng này, coi như hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo.
Ông bà nội càng vừa lòng, bọn họ hoàn toàn không có khái niệm về điểm thi đại học được bao nhiêu thì được coi là trình độ gì, chỉ biết đây là điểm cao nhất của Tam Trung bây giờ, đối với bọn họ mà nói thì cũng đủ rồi.
Cho dù Đinh Tễ chỉ thi được có hai trăm điểm, bọn họ cũng sẽ thu xếp mua đồ ăn ngon, buổi tối còn phải làm cho cậu một bữa lớn.
Đinh Tễ ngồi trước bàn, lại lắc lư ghế, cậu vẫn luôn cầm điện thoại trong tay xoay vòng vòng.
Cậu thực sự không lừa Lưu Kim Bằng, điện thoại của cậu vẫn cứ kêu suốt, điện thoại, tin nhắn, liên tục không ngừng.
Tin nhắn trong nhóm wechat vẫn luôn hiện trên màn hình.
Tin tức học thần Lâm Vô Ngung của Trung học phụ thuộc được 732 điểm là do cậu nhìn thấy trong nhóm lớp, phản ứng của mọi người trong nhóm cũng tương tự như Lưu Kim Bằng, khi biết được điểm số này thảo luận như điên.
Nhưng tới bây giờ cậu vẫn chưa nhận được tin từ Lâm Vô Ngung, điểm số cao như vậy, chuyện vẻ vang như vậy, Lâm Vô Ngung lại chẳng hề gọi điện thoại hay là wechat, ngay cả tin sms quê mùa cậu cũng không nhận được.
Điểm số của Lâm Vô Ngung là do cậu nhìn thấy trong nhóm lớp, sau khi rất nhiều người đã biết rồi.
Đinh Tễ nhíu mày, có chút buồn bực.
Nhưng mà mất mặt nhiều hơn.
Vô cùng mất mặt.
Tôi coi cậu như bạn bè, tôi cùng cậu đi tới nơi xa xôi ngồi bảy ngày, vậy mà khi cậu có điểm cậu lại không chia sẻ niềm vui với tôi đầu tiên?
Cặn bã!
Đinh Tễ quay đầu qua nhìn cái giá sách đã làm được một nửa bên cạnh bàn học, cơ bản đã thành hình giá sách nhỏ, quả thực là giận sôi gan, cậu giơ chân qua đó đạp một cái.
Lúc này có điện thoại gọi tới, cậu trừng mắt nhìn qua, là chúa lải nhải Thạch Hướng Dương.
Cậu ấn tắt âm, không nhận điện thoại.
Thạch Hướng Dương thi không tệ, nhưng vẫn cách hơi xa tiêu chuẩn mà cậu ta tự đề ra, lúc này có lẽ đang vô cùng không vui, bây giờ Đinh Tễ cũng không vui, không muốn nhận điện thoại nghe người khác kể khổ.
Cặn bã!
Tên cặn bã Lâm Vô Ngung!
Điện thoại lại vang lên, Đinh Tễ lại nhìn, là một số điện thoại bàn xa lạ.
Cậu nhíu mày, điện thoại của người quen còn không muốn nhận chứ đừng nói đến là số điện thoại của người xa lạ, cậu quẳng điện thoại lên trên bàn.
Sau một giây cậu lại nhào qua cầm điện thoại lên.
Số điện thoại này ở vùng nào?
Hô hấp của cậu đột nhiên trở nên dồn dập, hôm đó khi đưa số điện thoại cho cô gái kia, cậu cũng không ôm hi vọng quá lớn….
“A lô?” Cậu nhận điện.
“Xin chào, cho hỏi có phải bạn Đinh Tễ không ạ?” Phía bên kia truyền tới một giọng nam.
Đinh Tễ sửng sốt, nghe giọng nói này có lẽ khoảng năm mươi tuổi, Lâm Trạm trưởng thành tới mức này sao?
“Là tôi, anh là ai?” Đinh Tễ trả lời.
“Tôi là thầy Lý ở ban chiêu sinh thuộc Đại học Vũ trụ quốc tế…” Người đàn ông trong điện thoại nói, “Em đã trúng tuyển vào trường chúng tôi…”
Đinh Tễ một lòng muốn là tin tức phía Lâm Trạm, người đàn ông này lại oang oang thông báo cho cậu được học bổng bao nhiêu tiền, cậu mới tỉnh táo lại.
Đột nhiên không biết lửa nóng ở đâu tới, cậu nhảy dựng lên gào rống với điện thoại: “Cút! Các người lừa đảo từ đâu tới! Không thể chuyên nghiệp hơn một chút được sao! Tin tức có thể chuẩn xác hơn một chút được không! Không biết lừa đảo thì học tập người cùng nghề chút đi! Ông có biết tôi được bao nhiêu điểm không mà Đại học Vũ trụ quốc tế cái khỉ gì gọi điện thoại báo trúng tuyển?”
Chưa đợi bên kia lên tiếng, cậu đã ngắt điện thoại, quăng điện thoại lại lên bàn.
Nghẹn một lát vẫn chưa hết giận, hung tợn mắng một câu: “Đệt!”
Điện thoại lại vang lên, Đinh Tễ không còn hứng thú liếc mắt nhìn, nhưng lại cảm thấy Lâm Vô Ngung không nên không liên hệ với cậu, lỡ như là cuộc điện thoại này….
Có thể có tiền đồ một chút được không? Đinh Tễ?
Đinh Tiểu Tễ cầm điện thoại lên, sau khi liếc mắt nhìn tim bắt đầu đập nhanh hơn, thịch thịch thịch càn quét.
Cậu cầm điện thoại, đợi sau khi điện thoại kêu hai mươi giây, mới ấn nghe: “A lô.”
“Đã tra điểm chưa?” Giọng của Lâm Vô Ngung truyền ra từ điện thoại.
“Giả vờ cái gì.” Đinh Tễ nói, “Cả thành phố sắp biết điểm của top năm rồi, bây giờ cậu gọi điện cho tôi giả vờ ngu ngốc không biết làm cái gì?”
“Tôi vừa ngủ dậy,” Lâm Vô Ngung cười, “Vừa mới biết.”
“Vậy tôi có cần phối hợp với cậu biểu diễn một chút không?” Đinh Tễ tức giận nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ sửng sốt: “Cái gì? Thật đấy à? Cậu có ngốc hay không?”
“Cậu đã tra điểm chưa?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“…Tra rồi.” Đinh Tễ không biết tại sao mình lại phải phối hợp như vậy.
“Bao nhiêu điểm?” Ngữ khí của Lâm Vô Ngung đột nhiên trở nên có chút chờ mong lại có chút tò mò.
Vào diễn nhanh vậy sao?
Đinh Tễ bị trạng thái này của anh khiến cho có chút kích động, giống như lúc này bản thân thực sự vừa mới tra điểm xong.
“Cậu nói điểm của cậu trước đi, cậu được bao nhiêu?” Cậu đứng lên.
“Tôi sợ nói ra sẽ dọa cậu.” Trong giọng nói của Lâm Vô Ngung còn mang theo giọng cười.
“Nói nhanh đi! Dù sao cậu cũng là học thần, thi được điểm tối đa cũng không kì lạ.” Đinh Tễ nói
“Không được tối đa,” Lâm Vô Ngung hơi dừng lại, “732.”
“… Đậu!” Đinh Tễ kêu lên một tiếng.
Tuy rằng cậu đã biết điểm của Lâm Vô Ngung rồi, cũng đã từng kinh ngạc, thậm chí còn đã từng quan sát biểu diễn ngạc nhiên của bạn học một lúc lâu.
Nhưng khi tận tai nghe thấy giọng nói của Lâm Vô Ngung nói ra điểm số này, cậu mới thực sự cảm nhận được sự ngạc nhiên và kích động, cảm nhận hoàn toàn không giống như lúc ban nãy một mình kinh ngạc.
Thậm chí tay còn run rẩy.
“Bao nhiêu?” Cậu lại nhắc lại lần nữa.
“732,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi xứng với bản thân mình, cũng không hổ thẹn với bất cứ ai.”
Lời này của Lâm Vô Ngung, đột nhiên chọc vào một nơi nào đó không rõ trong lòng cậu, kích động, phấn khích, thoải mái, còn có chút tủi thân, là tâm tình cậu chợt cảm nhận được khi nghe thấy Lâm Vô Ngung nói như vậy.
Đinh Tễ không biết tại sao mũi mình lại chua xót, mọi thứ trước mắt cậu như đột nhiên cách một tầng sương mù.
Chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, muốn nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, nước mắt cứ thế rơi từ khoé mắt xuống.
“Tốt quá rồi,” Đinh Tễ không có bản lĩnh của Lâm Vô Ngung, cậu không có cách nào khiến cho bản thân mình mở miệng ra nói mà không mang theo tiếng nức nở, cậu chỉ có thể nói bằng giọng mũi nặng nề, còn hít hít cái mũi, “Đậu, cậu quá giỏi Lâm Vô Ngung ạ.”
“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung có chút nghi ngờ, “Cậu khóc đấy à?”
“Ừ.” Đinh Tễ đáp một tiếng, “Đây chính là lí do mặt tôi nhỏ.”
“Mặt tôi cũng không lớn mà.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ai biết được cậu có âm thầm khóc sau lưng người khác hay không!” Đinh Tễ cầm giấy ấn ấn lên mắt.
“Cậu được bao nhiêu điểm? Còn chưa nói với tôi đâu.” Lâm Vô Ngung kiên trì diễn kịch xong.
“719.” Đinh Tễ nói.
“Cho nên cậu tức phát khóc sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Điểm không cao bằng tôi, thần đồng nhỏ tức phát khóc rồi.”
“Cút đi,” Đinh Tễ vẫn còn nước mắt nhưng không nhịn nổi cười, “Tôi thực sự cảm thấy…điểm lần này của cậu, được coi như một câu trả lời của bản thân, có thể không áp chế bản thân mình như thế nữa.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Ra ngoài ăn cơm đi.”
“Ngoài ăn cơm ra thì cậu còn chút sáng tạo nào không?” Đinh Tễ nói.
“Vậy ra ngoài đi dạo một lát.” Lâm Vô Ngung.
“…Đi đâu?” Đinh Tễ hỏi.
“Quảng trường nhỏ nhé? Chúng ta tới đó đều gần.” Lâm Vô Ngung nói.
Thời gian này quảng trường nhỏ không có người, nắng to, nhiệt độ cũng cao.
Cả quảng trường chỉ có chỗ sân bóng rổ là có người chơi.
Khi Lâm Vô Ngung tới nhìn thấy Đinh Tễ vừa mới ngồi xuống chỗ bậc cầu thang bình thường cậu hay ngồi, giống như lần gặp nhau đau đầu đó, một bình thủy tinh lớn đặt bên chân, bên trong là trà hoa cúc.
“Tới lúc nhập học cậu còn phải mang cái bình này đi tới trường à?” Lâm Vô Ngung đi qua
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, cầm bình lên, mở ra uống một ngụm.
Lâm Vô Ngung nhìn đôi mắt còn hơi đỏ của cậu, trong lòng không nói được rõ là cảm giác gì.
Anh biết Đinh Tễ sẽ vui vì thành tích của anh, Đinh Tễ là một người chân thành lương thiện như vậy, nhưng anh lại không thể ngờ được là Đinh Tễ sẽ khóc.
“Tới quán trà sữa ngồi một lát trước nhé,” Đinh Tễ nói, “Chỗ này nóng lắm, ngồi ở đây giống như bị tâm thần.”
“Cậu mời hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi không mời,” Đinh Tễ chỉ điện thoại cậu để trong túi quần, “Cậu ghi trừ cho tôi.”
“Trà sữa cũng phải trừ?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Thanh niên xã hội giống cậu đều trả tiền như vậy sao?”
“Thanh niên xã hội như chúng tôi có thể trả tiền cho cậu là tốt lắm rồi,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Cậu nhìn bạn gái giả của Lão Lục xem, bây giờ không tìm thấy người đâu nữa, tôi sợ không lấy được tiền từ chỗ thằng đó nữa rồi.”
“Tôi đã giục cậu chưa?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi biết cậu không giục,” Đinh Tễ cau mày, “Nhưng như thế tôi cũng không thể không vội chuyện này được.”
“Sợ tôi không có tiền đi học sao?” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Có hơi sợ.” Đinh Tễ nói.
“Tôi đã nhận việc ở bên đó rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng đã quyết định thời gian, điền nguyện vọng xong tôi sẽ qua đó luôn.”
“Cậu được đấy.” Đinh Tễ nhìn anh một cái, “Cậu vẫn… ở căn phòng thuê lúc trước sao?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Trước khi tôi đi sẽ tới chỗ cậu lấy đồ.”
“Đồ đạc của cậu rất nhiều,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, Nếu như cậu không cầm hết thì cứ để đó, khi nào tôi tới sẽ cầm qua cho cậu, chắc chắn chồng cô út sẽ đưa tôi đi.”
“Được.” Lâm Vô Ngung tiếp tục gật đầu.
Nếu như là lúc trước, có khả năng Đinh Tễ sẽ qua đó trước đi chơi cùng anh, dù sao anh cũng đã nói là sẽ dẫn cậu đi chơi máy bay không người lái, trừ lần đi theo làm trợ lý, anh cũng chưa từng dẫn cậu đi chơi lần nào.
Nhưng bây giờ chắc chắn Đinh Tễ sẽ không có suy nghĩ như vậy, sau khi quay về Lâm Vô Ngung vẫn không liên hệ với cậu, nếu như bây giờ còn không cho cậu giúp anh mang một chút hành lí, anh cảm thấy tình cảm bạn bè của bọn họ sẽ đi vào hướng không bệnh mà chết.
Trong quán trà sữa vẫn là những đồ ăn thức uống đó, Đinh Tễ đứng ở trước quầy thu ngân gọi đồ, nghe Lương Xuân khen mình: “Trời ạ Đinh Tễ, thật sự là không ngờ đấy, nghe Lưu Kim Bằng nói cậu thi được điểm vô cùng cao, 419 hả? Giỏi thật!”
“Một cô gái như cậu cả ngày chỉ nghĩ cái gì thế?” Đinh Tễ thở dài, “719, miệng của Lưu Kim Bằng cũng nhanh thật.”
“Giỏi! Bữa hôm nay tôi mời nhé, cậu cứ chọn đi.” Lương Xuân hất tay.
“Cậu đừng tốn kém như vậy.” Đinh Tễ nói.
“Chi phí cũng không đáng bao nhiêu,” Lương Xuân cười nói, “Đừng coi quan hệ giả dối như vậy chứ!”
“Tôi tùy ý chọn nhé.” Đinh Tễ chỉ trên đơn, chọn một đống đồ ăn đồ uống, với sức ăn của cậu, ăn xong những thứ này cậu sẽ không ăn nổi cơm nữa nhưng Lâm Vô Ngung chắc chắn có thể.
Đinh Tễ quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung ở dưới tán ô.
Lâm Vô Ngung đang nhìn cậu, cười với cậu một cái.
Khi Đinh Tễ mang trà sữa qua đó, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới câu nói của Lương Xuân.
Đừng coi quan hệ giả dối như vậy chứ.
Chính là cảm giác này.
Quan hệ của cậu và Lâm Vô Ngung có giả sao.
Cậu ngại không nói với Lâm Vô Ngung rằng cậu cũng muốn tới đó, chơi cũng được, làm quen trường học cũng được, đi theo giúp đỡ Lâm Vô Ngung cũng được, nói chung là cậu muốn đi, nhưng cậu không thể nói, nói ra rất kỳ quái.
Lâm Vô Ngung cũng vậy.
Cậu không tin Lâm Vô Ngung thực sự không nhớ rằng cậu đã đồng ý làm cái giá sách nhỏ cho anh, nhưng Lâm Vô Ngung vẫn luôn không nhắc tới chuyện này.
Là vì lo lắng cậu không làm cho anh, hỏi sẽ lúng túng, hay là không hi vọng cậu làm?
Đinh Tễ dựa vào ghế, ngón tay cong cong chống lấy cằm, nhìn Lâm Vô Ngung.
Tại sao quan hệ lại mất tự nhiên như vậy, trước giờ cậu chưa từng có mối quan hệ nào không sao nói rõ được thế này.
“Đang nghĩ gì thế?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Cậu không cần giá sách kia nữa sao?” Đinh Tễ hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...