Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Người dịch: Chu Muội
Phoenix vẫn đang mải đấu mắt với Malfoy, một cảm giác ớn lạnh lan tỏa từ đằng sau lưng. Parkinson đang nhìn cô với ánh mắt ‘ta muốn giết người’.
Cô rõ ràng là người vô tội nhất, sao lại phải đi hứng chịu hậu quả cơ chứ? Phoenix không do dự nhìn thẳng Parkinson.
Dominica thấy tình hình căng thẳng, vội tới giảng hòa. Slytherin luôn đoàn kết đúng không, hai người tuy không nói gì nhưng nhìn nhau như muốn bóp cổ nhau thế thì có khác gì đâu?
Parkinson kiêu chảnh ‘hừ’ một tiếng rồi phất áo choàng bay ra sau, tạo dáng rời đi.
Phoenix cũng ‘hừ’ trong lòng. Parkinson thay đổi nhanh thật, hôm trước còn thấy chạy theo Lockhart cơ mà! Hôm nay nhìn cô như vậy còn không phải là vì Malfoy sao?
Nếu Dominica biết suy nghĩ lúc này của Phoenix, cô thật muốn tự vả mặt mình, tức tốc dùng hỏa thư van xin Donna: Chị thân yêu à! Không cần gửi cho Phoenix một tiểu thuyết ngôn tình nào nữa đâu…
Hiện tại, Phoenix một mình kéo Neville đi ra ngoài, đi đến hồ nước Đen, thấy một vỏ rác chắn ngang đường, trực tiếp thiêu cháy nó.
Neville giật mình lùi lại. Em gái ngày càng khủng bố!

Phoenix hít một hơi sâu và dài. Cô cần nói chuyện nghiêm túc với anh trai, không cần những cảm xúc dư thừa ban nãy ảnh hưởng.
“Neville, anh có tâm sự!” Phoenix không hỏi, một câu khẳng định luôn vấn đề.
“... Vì, vì sao em nói như vậy…” Neville có chút lắp bắp, gãi gãi cái gáy.
Phoenix nhớ trong quyển sách tâm lý học Donna gửi có viết, theo bản năng gãi gáy, lảng tránh câu hỏi, mắt không nhìn thẳng đối phương chính là gặp vấn đề khó nói muốn lảng tránh, hoặc là nói dối.
Phoenix nhíu mày, Neville gặp vấn đề gì mà lại giấu cô?
“Tối nay có bánh thịt khoai tây nghiền, món anh thích nhất nhưng anh không hề ăn. Hơn nữa bữa tối còn không ăn một chút gì cả!” Phoenix tinh ý nói. Bỏ qua cả bữa tối, sẽ không tốt cho sức khỏe. Phải nhanh chóng giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt!
Neville cúi đầu, hắn không ngờ Phoenix tinh ý như vậy, còn để ý hắn không ăn bữa tối: “Không…Phoenix…Chỉ là… chỉ là.. anh cùng Harry chung một phòng.”
Neville nặn mãi mới ra một câu.
Cái này Phoenix biết. Nhà Gryffindor nam thừa nữ thiếu. Nam sinh nhiều khi năm người một phòng mà nữ sinh mỗi người một phòng có khi còn thừa.
Neville, chúa cứu thế, Weasley và Finnigan cùng một phòng thì phải.
Cô như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên thốt nhiên: “Neville! Chẳng lẽ Potter làm gì anh sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Neville đầu tiên sửng sốt, sau đó đỏ mặt. Hắn vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, cuối cùng phủ nhận: “Không! Harry chẳng làm gì anh cả!”
Phoenix không tin lắm, lại càng nghi hoặc thêm, bèn kéo Neville ngồi xuống: “Vậy, anh nói cho em biết, sao dạo này anh hay thất thần thế?”
Trong tiết học Độc dược hôm trước, Neville một lúc làm thủng ba cái vạc, giáo sư Snape như sắp sửa bóp chết Neville vậy…
Neville ngập ngừng một lúc rồi cũng nói ra: “Anh.. anh, một lần ngủ muộn, cái hôm Harry bị phạt viết thư cho giáo sư Lockhart ấy. Lúc trở về có cùng Ron nói, nói chuyện… “
“Họ nói cái gì?” Phoenix cũng hơi gấp gáp, dạ dày như bị lộn ngược lại.

Neville lại gần Phoenix, ghé sát tai nhỏ giọng thì thầm: “Harry nói hắn nghe được âm thanh rất kỳ quái… “ Neville hắng giọng cho khàn khàn: “Giết chết người…Xé rách ngươi…”
Phoenix bị Neville vỗ một cái giật mình, lập tức thanh tỉnh, cảm thấy anh trai quá yếu vía, chuyện bé xé ra to.
“Em thấy đây giống với trò đùa dai của Peeves hơn. Sắp tới Halloween rồi, có lẽ đây là chiêu mới của Peeves không biết chừng!”
Neville vẫn còn nghi ngờ. Phoenix không muốn mình và người thân có liên quan đến chúa cứu thế một chút nào. Neville chỉ cần là một người bạn cùng phòng bình thường là được rồi.
Phoenix nghĩ ngợi, đe dọa Neville: “Anh nghĩ xem, nếu Potter và Weasley biết anh nghe trộm bọn họ nói chuyện thì họ sẽ cảm thấy thế nào?”
“Anh không có! Chỉ là…” Neville lại đỏ mặt, bà Longbottom đã rất thành công trong việc giáo dục anh em bọn họ tôn trọng người khác dù là trong tiềm thức.
“Cho nên, anh hãy làm như không có chuyện gì cả, như chưa bao giờ nghe được chuyện này!” Phoenix không để Neville nêu ý kiến: “Nếu Weasley mà biết, thì với tính cách của hắn. Bí mật mà chỉ có hắn và Potter mới biết lại bị anh nghe trộm, hắn nhất định sẽ rêu rao khắp trường cho coi!”
Phoenix ác ý hóa hình tượng Weasley lên một tẹo để dọa Neville. Ban đầu Phoenix chỉ thấy Weasley chỉ thiếu chỉ số thông minh, nhưng càng về sau càng thấy anh chàng này thiếu giáo dưỡng trầm trọng. Hoặc căn bản là nhà Weasley không có dạy dỗ những điều này.
Neville nhớ lại những việc Ron thường làm. Neville biết rõ Ron đối với mình vẫn luôn có chút khinh thường. Nhưng tính cách cậu ta thẳng thắn là vậy…
Suy cho cùng, Neville vẫn là một người hiền lành.
Phoenix sao lại không biết trong đầu anh trai song sinh đang nghĩ cái gì. Cô chỉ hy vọng cùng anh trai vượt qua bảy năm yên bình ở Hogwarts, cho dù chiếc mũ phân loại làm đảo lộn kế hoạch của cô.

“Phoenix, anh sẽ nghe theo em.” Neville rầu rĩ nói.
Phoenix đau lòng, đây chính là quyết định đúng đi! Cô rất sợ anh trai hiền lành của cô bị tổn thương.
“Hermione là một người tốt bụng.” Phoenix chần chờ: “Neville, anh có thể làm bạn với cô ấy.”
“Hermione.. đôi lúc…” Neville chần chờ, Phoenix cũng hiểu ý tứ của anh trai, thở dài:
“Đôi khi nhanh mồm nhanh miệng phải không?” Phoenix buồn cười nói tiếp, tựa vào vai Neville. Neville mười hai tuổi, cao hơn một chút, bờ vai so với lúc trước dày và to hơn rất nhiều:
“Mỗi người đều có tính cách riêng. Anh có bài tập gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy! Em chắc chắn cô ấy rất vui lòng giúp đỡ!” Phoenix hy vọng Hermione có thể trông chừng Neville, ít nhất có Hermione thì mấy nam sinh sẽ không bát nháo quá giới hạn.
Bọn họ cứ như vậy cho nhau dựa vào, như là hồi nhỏ giống nhau.
Thẳng đến Neville bụng “Ùng ục” kêu một tiếng, bọn họ mới đứng dậy đi tìm đồ ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui