Hai người vừa đến phòng khách thì áo choàng đỏ đã ngồi đó uống trà từ lâu.
Giản Húc làm lơ mấy cái ghế khác, thản nhiên ngồi một ghế, ôm Cẩm Tiêu bên người. Cẩm Tiêu ngồi trong lòng Giản Húc mà hoảng hốt, cậu nhanh chóng liếc nhìn áo choàng đỏ trước mắt rồi vội vàng vỗ vỗ lồng ngực Giản Húc, cắn môi sốt ruột nói nhỏ:“Buông em ra!”
Giản Húc nhướn mày, “Không sao đâu.”
Cẩm Tiêu nghe vậy liền sửng sốt, lại quay đầu nhìn áo choàng đỏ vẫn đang thản nhiên uống trà không nói không rằng ngồi đó.
Người đó khoác áo choàng đỏ, mũ trùm lớn che gần hết toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra chút đầu mũi, đôi môi mỏng và chiếc cằm hơi nhọn. Da rất trắng, trắng nhợt nhạt như không có sức sống vậy.
Người đó bình thản như vậy, có vẻ như không quan tâm lắm đến mối quan hệ hoang đường mà người đời thường hay kiêng kỵ chán ghét giữa cậu và Giản Húc.
Không khinh thường, không chế giễu, không kỳ thị… Người này hẳn là một người tốt biết thấu tình đạt lý.
Nghĩ thông suốt, Cẩm Tiêu liền thả lỏng thân thể đang cứng ngắc, nhưng dẫu vậy cậu vẫn nhỏ giọng nói rằng:“Nhưng dù vậy thì…anh cũng không thể ôm em như vậy trước mặt người ta, kì lạ lắm.”
Dù người ta không ghét bỏ mối quan hệ giữa hai người, nhưng ôm ấp trước mặt người ta là bất lịch sự với xấu hổ lắm.
Nói xong cậu lại nhíu mày, vỗ vỗ đầu mình, hình ảnh con quái vật lại hiện lên trong đầu cậu nữa rồi.
Giản Húc nắm tay Cẩm Tiêu ngăn cậu lại, lo lắng cậu sẽ vô tình vỗ mạnh làm đau mình:“Uống trà trước đi.”
Áo choàng đỏ thổi một hơi trà, “Tôi chưa mời đã uống, không sợ uống vào có sâu bọ gì à?”
Giản Húc nhìn áo choàng đỏ một cái, “Chẳng lẽ thấy tiểu bối gặp nạn, người vẫn bỏ xuống được?”
Cẩm Tiêu cũng nhìn áo choàng đỏ, nghi hoặc.
Áo choàng đỏ phất phất tay, “Mau uống mau uống, uống hết ly này nó sẽ không xuất hiện trong đầu cậu nữa.” Áo choàng đỏ cũng uống một hơi cạn.
Cẩm Tiêu cầm ly trà lại nhìn Giản Húc dò hỏi.
“Ngoan, uống đi.” Giản Húc dịu dàng vuốt đầu cậu.
Cẩm Tiêu nghe thấy lời này thì yên tâm, không nhanh không chậm uống hết ly trà thơm ngon.
Uống xong, hình ảnh quái vật trong đầu mà cậu xua đuổi mãi không đi quả thật biến mất. Đầu óc sáng trong hẳn.
Cậu ngạc nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, bao nhiêu kinh ngạc đều viết hết lên mặt.
Giản Húc cười, hạ giọng nói bên tai cậu rằng:“Mọi thứ có thể ăn và uống được ở nhà này đều có lợi, nên chút nữa em phải tận dụng xin chủ nhà đấy.”
Cẩm Tiêu nâng mày nửa ngờ nửa tin.
“Đừng nghĩ nói nhỏ là tôi không nghe thấy nhé.” Áo choàng đỏ nhếch môi cười lạnh.
“Muốn xin là tôi sẽ cho à? Nghĩ dễ vậy sao?”
Giản Húc không để tâm đến lắm, chỉ nhún vai rồi tiếp tục rót trà cho mình và Cẩm Tiêu thêm nửa tách trà để uống.
Cẩm Tiêu nghe tiếng áo choàng đỏ liền nghiêng đầu nhìn về phía y, trong mắt toàn vẻ khó hiểu.
Dáng vẻ hai người này nói chuyện sao chẳng có chút khách khí nào? Giống như có thâm thù, lại giống như rất quen thuộc?
Áo choàng đỏ thấy Cẩm Tiêu nhìn mình liền khựng lại, y gõ gõ mặt bàn.
“Đừng nghĩ nhiều. Tên này hồi nhỏ sống trong làng, tôi có quen với cha tên này. Tôi biết nó nhưng nó lại không nhận ra tôi. Phải đợi tôi nói nó mới biết, hừ.”
Áo choàng đỏ ngồi dựa trên ghế, bắt đầu kể chuyện xưa:"Tôi hồi đó còn nhỏ nên không hiểu sự đời, mới rời núi mấy ngày đã bị sơn tặc đánh đập cướp đồ. May là có cha Giản cứu nên còn mạng. Hồi tôi còn bé tên này còn chưa ra đời đâu.
Đến năm tôi 15 tuổi, cha Giản mới cưới vợ và sinh ra Giản Húc. Sau đó tôi cũng không ở trong làng nữa mà trở về núi."
Nói xong câu này, y lại nói đến chuyện hôm trước, giọng hơi nghiêm nghị:
“Hôm qua tôi định nối lại khu vực có quái vật và động vật hoang dã biến dị, vậy mà bắt gặp hai người đang đánh quái. Mà trước đó tôi đã đưa thư thông báo cho thôn trưởng là khu vực bên phía Đông có thú vật ăn thịt người rồi mà, sao hai người vẫn đến thế hả?”
Giản Húc bất đắc dĩ:“Không nghe tới. Tôi và em ấy sống xa khu xóm nên không nghe tới.”
Áo choàng đỏ gõ gõ ngón tay, “Sao có thể? Tôi đã dặn trong thư là dù hộ dân nào có ít hay nhiều có xa mọi người cũng phải nhắc rồi mà. Trừ phi…”
“Trừ phi thôn trưởng làm không trọn trách nhiệm thông báo, hoặc là một trong hai người bị một quỷ khí bám lấy, khiến con thú vật đó đánh hơi được rồi mê hoặc đầu óc, dẫn đến việc chạy vào rừng tìm chết.”
Cẩm Tiêu giật thót, “Tôi… Sáng hôm qua tôi có bắt gặp… ma dưới sông.”
Áo choàng đỏ gõ nhẹ bàn:“Ừ, nếu vậy thì rõ rồi đi?”
“Tiếp xúc gần với thú vật như thế lý trí dễ bị nó khống chế, tâm lý phòng ngự cũng vậy. Hai người còn rất may mắn, không bị nó ăn đứt lý trí, còn có sức mà chiến đấu đấy.” Áo choàng đỏ nhếch môi nửa khen nửa trách.
Nếu y không phát hiện sớm có lẽ cả hai đã không thể đấu lại mà thành thịt ngon trong bụng thú vật xấu xí đó rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...