Kiều Nam

Buổi tối 6 giờ. Trên không nổ vang sấm sét, sau đó là một cơn mưa lớn đổ xuống như thác.

Áo choàng đỏ mang người về nhà nhưng không quan tâm lắm đến người bên trong, cơm nước gì y cũng chẳng hỏi thăm.

Giản Húc cũng không để tâm, bởi lúc này dù có cơm ăn nước uống hắn cũng chẳng nuốt trôi được.

Đến nửa đêm, trời vẫn rơi xuống những cơn mưa lớn, ánh nến le lói sắp cháy hết thì Cẩm Tiêu tỉnh.

Nhưng không phải tỉnh táo như bình thường.

Cậu luôn lắc đầu khóc lóc rồi la hét, hai tay điên cuồng quơ quào giữa không trung, sau đó đột ngột trở tay vừa tát chính mình vừa đánh vào lồng ngực thật mạnh.

Trái tim Giản Húc thắt lại, hắn hoảng sợ ôm chặt lấy Cẩm Tiêu vào lòng rồi không ngừng vỗ về, đau xót nghe tiếng khóc bên tai.


“Không sao mà, chúng ta an toàn rồi. Anh ở đây, anh ở đây mà.” Khoé mắt Giản Húc không khống chế được đỏ lên, đương đương là đàn ông cường tráng vậy mà cũng có lúc phải rơi lệ.

Ánh mắt Cẩm Tiêu tựa như mất hồn, bên miệng không ngừng nói những câu ú ới kì lạ, rồi tiếp tục khóc rồi hét.

Giản Húc ôm chặt Cẩm Tiêu, “Anh là Giản Húc, là bạn trai của em đây. Tỉnh lại đi, bé Tiêu.” Giọng hắn lúc này vừa khàn vừa nghẹn ngào.

Cẩm Tiêu không ngừng run rẩy rồi vùng vẫy, Giản Húc biết bây giờ hắn phải gọi áo choàng đỏ đến, nhưng lại không thể bỏ Cẩm Tiêu ở lại đây một mình được. Bế cậu theo, lại sợ động đến xương cốt cậu.

Bất lực và đau khổ không ngừng bủa vây Giản Húc.

Vào lúc này áo choàng đỏ không người gọi vẫn tự mình xuất hiện. Y nhanh chóng đến gần nhấn 2 ngón tay vào giữa trán Cẩm Tiêu, và rồi điều kì lạ xảy ra. Tiếng la hét khóc lóc im bặt, Cẩm Tiêu mềm rũ gục trong vòng tay Giản Húc.

“Bị tổn thương bên trong, hồn và phách không ổn định. Trên người bị ám khí của thú vật nên tinh thần của người này bị ảnh hưởng.” Y lại lục đống chai lọ trong hộp gỗ, rồi cầm lấy lọ màu lam bằng sứ, “Uống vào sẽ khỏi.”

Giản Húc nhận lấy, cẩn thận đổ vào miệng Cẩm Tiêu. Nhưng bây giờ Cẩm Tiêu lại rơi vào hôn mê lần nữa, miệng có hé ra cũng không tự nuốt được.

Áo choàng đỏ tỉnh bơ chỉ đường:“Có thể uống theo cách khác.” Nói một cách mập mờ.

Giản Húc kinh ngạc nhìn một áo choàng đỏ, làm sao y biết? Có phải cách y nói là cách mà hắn nghĩ tới không? Trong mắt toàn thắc mắc làm sao y biết?

Rồi kí ức lúc đánh hạ quái vật trên rừng ùa về trong đầu, ra là do hắn lúc ôm lấy Cẩm Tiêu rồi hôn trán cậu đã bị y thấy không sót thứ gì. Khi đó hắn chỉ chằm chằm để ý đến Cẩm Tiêu, lại không để tâm đến còn một người ngoài đang xem.

Nếu áo choàng đỏ là người dân bình thường trong làng, có lẽ đã đem chuyện này ra đồn thổi rồi cùng nhau hiệp lực đánh đuổi ném đá hoặc vô tình hơn là nhốt cả hai vào lồng heo để ném vào con sông nào đó rồi chết chìm.


Chuyện này không phải không có căn cứ, bởi khi hắn còn bé cũng từng gặp qua chuyện như vậy.

Trong làng bỗng xuất hiện cặp đôi dị biệt, họ bị coi như quái vật, bị mắng chửi, ném đá khắp người họ rồi bỏ vào lồng heo ném ra sông rồi chết dần vì ngạt.

Bọn họ nói đồng tính là dị nhân là quái vật. Còn tồn tại thì chắc chắn sẽ làm ‘lây nhiễm’ những người trẻ tuổi khác, nên phải diệt trừ để tránh hậu hoạn khó lường về sau.

Mà bây giờ, Giản Húc thành một người mà ai cũng phải chế giễu. Nhưng tình yêu giữa hắn và Cẩm Tiêu, nào phải mỏng manh đến mức nói bỏ là bỏ.

Lo lắng chắc chắn là có, nhưng chỉ cần hai người cẩn thận với mọi thứ xung quanh, cảnh giác với người trong thôn, giữ thật kỹ mối quan hệ khó nói này vậy là tốt rồi.

Chỉ cần cả hai không phải tách ra hay bị ném đá hội đồng gì đó, cẩn thận và giữ bí mật về mối quan hệ này là rất cần thiết.

Áo choàng đỏ nói một câu cứ tự nhiên rồi biến mất sau cánh cửa. Y đi không nghe tiếng, rồi biến mất lúc nào cũng chẳng biết.

Giản Húc cầm lọ thuốc màu lam, đổ vào miệng mình rồi nắm cằm Cẩm Tiêu cắn nhẹ vành môi cậu để đầu lưỡi hắn đi vào, nước thuốc nửa đắng nửa ngọt vương nơi đầu lưỡi, hắn cổ họng đẩy nước thuốc vào cổ họng Cẩm Tiêu.


Có lẽ bị làm phiền, Cẩm Tiêu hơi giật giật mi mắt, bờ môi khe khẽ mấp máy rồi nuốt lấy dòng nước vừa đắng vừa ngọt kia.

Thuốc đã thuận lợi nuốt vào bụng.

Giản Húc lại không dừng lại động tác hôn đó, hắn đan bàn tay lớn của mình vào kẽ ngón tay thanh mảnh trắng bệch của Cẩm Tiêu, vừa hôn cậu vừa nhẹ nhàng gặm mút vành môi.

Tia chớp nổ vang bên ngoài ô cửa sổ, hiện lên một tia sáng ngang trời.

Giản Húc lưu luyến rời đôi môi mềm bị hắn gặm hôn đến đỏ bừng ướt át nọ, ngồi trên ghế rồi gục đầu áp bàn tay lạnh băng của Cẩm Tiêu lên má mình.

“Bé Tiêu.”

Tiếng nói hắn trầm thấp đầy âu yếm gọi tên người mình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận