Kiều Mị


Hàn Trọng Hoài vẫn không nói một tiếng, nàng còn tưởng rằng hắn đã quen với cái trường hợp nàng nên đối với chuyện nàng lấy lòng vẫn có thể bình tĩnh, ai ngờ hắn lại chảy máu mũi trong im lặng.

Nhưng mà sau khi trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng vẫn đậm phong khinh, dường như có năng lực tiếp nhận rất mạnh đối với việc bị nữ nhân khác nhìn thấy bản thân mình chảy máu cam.

Ngọc Đào đỡ cằm Hàn Trọng Hoài khiến cho hắn ngửa ra sau, nàng nghe nói nếu chảy máu cam mà ngửa ra sau thì sẽ không tốt đối với thân thể, nhưng Hàn Trọng Hoài chảy nhiều máu như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng làm cái gì đối với hắn, máu có thể trở về một chút cũng tốt.

Nhìn máu đỏ bừng không còn chảy xuống nữa, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia, có phải máu đã không còn chảy nữa không?"Hỏi xong không nghe thấy đáp án, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài, hắn tựa đầu vào tay nàng, mặt không chút thay đổi, giống như đang nói hắn làm sao biết được.

Nếu bản thân Hàn Trọng Hoài không biết, Ngọc Đào chỉ có thể cẩn thận đỡ đầu hắn, hơn nữa trong tay còn cầm khăn tay để thời thời khắc khắc đều chuẩn bị chặn máu lại.

May mắn việc để Hàn Trọng Hoài ngửa đầu đã phát huy tác dụng, sau khi cúi đầu xuống cũng không còn giọt máu nào chảy xuống.

Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, nhìn vết máu loang lổ trên giường, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.


Nếu đám người Trần Hổ vào nhưng không biết đây là máu mũi của Hàn Trọng Hoài, cho rằng là nàng tổn thương đến Hàn Trọng Hoài thì làm sao bây giờ.

Ngọc Đào liếc mắt nhìn đôi môi dính vết máu của Hàn Trọng Hoài, cái miệng này sẽ há mồm ra để giải thích cho nàng sao?Nghĩ đến có lẽ là không thể, hắn tự mình chảy máu cũng không thấy hắn sợ hãi hô một tiếng.

Vừa lấy nước lau cho Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào vừa lục lọi tìm chăn để thay.

Bởi vì Hàn Trọng Hoài cúi đầu, ngoại trừ hàm dính một giọt máu, cho nên may mắn trên xiêm y không bị dính phải.

Làm xong tất cả mồ hôi đã đầm đìa, nàng trở lại bên cạnh Hàn Trọng Hoài, phát hiện hắn đã khôi phục bình tĩnh đứng thẳng ở một chỗ.

Ở thời đại này, bình thường các thiếu gia mười lăm mười sáu tuổi đã khai trai, ai ngờ bởi vì Hàn Trọng Hoài là thứ xuất, phu nhân chính thất không có an bài thông phòng cho hắn, thế nhưng hắn cũng không biết tự mình vụng trộm đi nếm tanh.

Tất cả những gì mà nàng vừa làm với hắn, đối với hắn mà nói hẳn là một chuyện vô cùng mới mẻ đặc biệt, cho nên mới kích thích hắn chảy máu mũi.

Cảnh tượng mập mờ bởi vì máu mũi của Hàn Trọng Hoài mà chấm dứt, vốn dĩ hai người bọn họ nên xấu hổ mới đúng, nhưng Ngọc Đào lại không cảm giác được cảm xúc xấu hổ của Hàn Trọng Hoài.

Ngọn lửa rút ra khỏi mắt hắn, hắn lại quay về làm một Hàn Tứ thiếu gia lạnh nhạt như bình thường.

Nàng vẫn luôn muốn làm một phế vật không cần làm việc nhưng vẫn có cơm ăn vẫn có thể ngủ, nhưng bởi vì hoàn cảnh hạn chế, còn lâu nàng mới có thể thực hiện được ước mơ này, chuyện này làm cho Ngọc Đào đặc biệt hâm mộ Hàn Trọng Hoài đang nằm, hắn quả thực chính là tiêu chuẩn của giới phế vật.

"Đợi lát nữa nô tỳ sẽ đến phòng bếp nấu canh táo đỏ để bổ máu cho thiếu gia.

"Hàn Trọng Hoài khẽ "ùm" một tiếng, nhìn cánh tay Ngọc Đào đang nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.

Ngón tay như ngọc làm cho trong đầu hắn hiện lên cảm xúc vừa mới sinh ra.

Ngọc Đào vẫn chưa đụng vào chỗ mà hắn chờ mong nàng chạm vào nhất, vừa nghĩ tới đã làm cho hắn cảm nhận được khoảng trống chưa từng có.


Giống như thân thể thiếu đi một cái gì đó.

Bị Hàn Trọng Hoài chăm chú nhìn không nói lời nào, đầu Ngọc Đào gối bên giường, bộ dáng nhu thuận: "Thiếu gia có nhìn thấy tấm lòng của nô tỳ không?""Không có.

"Ngọc Đào: "! "Hai tròng mắt to tròn đều lộ ra, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài, giống như là nhìn một tên tra nam rút D vô tình, hắn thể nhưng một chữ liền đánh lui tất cả nỗ lực của nàng.

"Nô tỳ sẽ tiếp tục chứng minh cho thiếu gia thấy nô tỳ thật lòng.

"Trong đầu tràn đầy tức giận, nhưng cũng không thể tức giận với Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào nghẹn thở, thề son sắt mà hứa hen.

Trời đất bao la chuyện được Hàn Trọng Hoài coi trọng là lớn nhất, nếu hắn không coi trọng nàng mà nàng đã hoàn toàn đắc tội Hàn Trọng Giác, vậy để nàng rơi vào tay Hàn Trọng Giác thì nhất định không chịu nổi.

Đem chăn bẩn đặt ở một góc, tuy rằng Ngọc Đào sợ khi đám người Trần Hổ trở về thì sẽ gặp phải phiền toái, nhưng nàng lại càng sợ mệt hơn.

Cân nhắc một chút, nàng nhìn Hàn Trọng Hoài nhắm mắt ngủ, làm bộ cái gì cũng không phát sinh rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài.

Vừa bước chân ra ngoài đã gặp Nhạn Từ và Hồi Thời, Nhận Tự thấy nàng không có phản ứng gì, nhưng Hồi Thời lại hừ một tiếng.


"Đắc tội với Nhị thiếu gia, người cho rằng ngươi còn có thể sống tốt sao?"Ngọc Đào quỳ gối ngồi lâu ở trong phòng, bước chân có chút lảo đảo, nghe thấy Hồi Thời uy hiếp, Ngọc Đào chớp chớp đôi mắt khô khốc, kiểu kiều khiếp sợ nói: "Có thiếu gia che chở cho ta.

"Thiếu gia này tự nhiên là chỉ Hàn Trọng Hoài.

"Thiếu gia cũng sẽ không quản ngươi.

"Hồi Thời tin tưởng nếu nàng ta hoặc Nhạn Tự xảy ra vấn đề, thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua mặc kệ, nhưng người kia đổi thành Ngọc Đào, nàng ta không tin thiếu gia sẽ ra mặt.

Chỉ là sau khi nhìn thấy tấm chăn dính vết máu ở góc phòng, ý nghĩ này của nàng ta dao động một cách mãnh liệt.

Cho dù vẫn là hoàn bích nhưng nàng ta cũng biết lần đầu tiên của nữ nhân sẽ chảy máu.

Máu này dính trên mặt giường, Ngọc Đào lại có sắc mặt như vậy! "Thiếu gia, nếu là người khác thì thôi, nô tỳ không tin người nhìn không ra Ngọc Đào là loại nhà đầu gì, lúc trước không có người ngáng chân nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng có thể ngã đến trước mặt thiếu gia, nàng làm bộ làm tịch, ở bên cạnh thiếu gia chỉ có thể hại thiếu gia! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui