Kiều Mị


"Ngọc Đào cô nương, Nhị thiếu gia nói giờ Mùi hôm nay chờ ngươi ở hoa viên.

"Sáng sớm tinh mơ, Ngọc Đào đang chuẩn bị đến chỗ Hàn Trọng Hoài đã nhận được một phần lời nhắn như vậy.

Ngọc Đào nhìn tiểu nha đầu trước mặt có vài phần ấn tượng.

Hạ nhân của Kỳ Lân viên không nhiều lắm, trừ bỏ mấy thị vệ như Trần Hổ, còn có hai đại nha đầu là Nhạn Từ và Hồi Thời mà khi lão quốc công lúc còn sống đã an bài cho Hàn Trọng Hoài, ngoài ra cũng chỉ có mấy tiểu nha đầu thô sử.

Tiểu nha đầu này tên gọi là gì Ngọc Đào cũng không nhớ kỹ, nhưng trong ấn tượng của nàng tiểu nha đầu này là người thành thật nhất, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, ngày thường nhìn thấy người có thể trốn thì trốn.

Không nghĩ tới nhìn thành thật như vậy lại dám đưa tin cho Hàn nhị thiếu gia.


Mấy ngày nay bên gối nàng thường xuyên có tờ giấy nhắn lại rằng Hàn nhị thiếu gia muốn gặp nàng, phỏng chừng cũng là do nha đầu này đặt.

Vốn dĩ nàng muốn giao những tờ giấy kia cho Trần Hổ, nhưng mỗi lần chúng đều được đặt bên gối, trước khi đi ngủ nàng đều nhìn thấy, sau khi tỉnh ngủ lại cảm thấy phiền toái, kéo dài mấy ngày cũng quên đưa.

Nhìn tiểu nha đầu co quắp bất an, hai cánh tay sắp xoắn vào cùng một chỗ, Ngọc Đào cất bước định đi một con đường khác: "Ta coi như không nghe thấy.

"Thấy Ngọc Đào muốn đi, tiểu nha đầu Vội vàng lại ngăn cản: "Nhị thiếu gia nói nếu thỉnh thoảng không nhìn thấy cô nương, hắn sẽ tự mình đến Kỳ Lân viện.

"Tất cả đều là uy hiếp.

Ngọc Đào đứng nhiều nên mỏi chân, đỡ cột gỗ lim bên cạnh hành lang ngồi xuống, bộ dáng như cành liễu trong gió, tiểu nha đầu thấy bộ dáng này của nàng còn tưởng rằng nàng bị dọa, trong lúc nhất thời cảm thấy nàng có chút đáng thương.

"Nhị thiếu gia thích cô nương, cô nương không cần lo lắng, chỉ cần sau khi nhìn thấy Nhị thiếu gia thì nói vài câu tốt, nhất định Nhị thiếu gia sẽ không oán trách cô nương.

"Hai ngón tay của Ngọc Đào đặt lên trán, ngược lại không biết Hàn nhị thiếu gia có cái gì để oán trách mình.

Bộ dạng của hắn không bằng Hàn Trọng Hoài, là con vợ cả những túi còn không có tiền, mấy ngày liên tiếp đều đi đến Phúc Hoa viện, bắt được cơ hội thì sẽ vẽ cho nàng một cái bánh nướng lớn, cái gì mà tình a ái a nói một cái sọt lớn, nhưng bạc thì cũng không thấy hắn lấy ra một khối.

Loại người nghèo kiết hủ lậu này, nếu thật sự nói ai không oán ai, cũng nên là nàng không oán hắn nghèo như vậy còn muốn đem nàng đưa đến hậu viện của hắn.

"Giờ mùi chính là giờ nghỉ ngơi của ta.


"Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu, mày hơi chau của Ngọc Đào, tiểu nha đầu nhất thời phản ứng không kịp: "Vậy! "Sẽ không phải là để cho Ngọc Đào có thời gian nghỉ ngơi nên để cho thiếu gia đẩy lùi thời gian gặp mặt đi.

"Thôi, ngươi đi cùng với ta.

"Ngọc Đào đỡ cột đứng lên, dáng người đứng ở đó, thắt lưng dù không vặn cũng giống như cành liễu, thướt tha nhiều vẻ.

Tiểu nha đầu đi theo phía sau nàng không dời được mắt, nghĩ thầm trách không được Tứ thiếu gia đối với nàng bất đồng, Nhị thiếu gia cũng đối với nàng lưu luyến không quên.

Hai tỷ tỷ Hồi Thời và Nhạn Tự trong viện có cùng tuổi tác với Ngọc Đào, nhưng dáng người lại hoàn toàn không giống nhau, trách không được trong lòng Hồi Thời tỷ tỷ lại bất an khi gặp phải loại tình huống này.

Tiểu nha đầu cho rằng Ngọc Đào định đưa nàng ấy đến nơi yên tĩnh nói chuyện, không nghĩ nhiều đến chuyện khác, ngẩn người cân nhắc Ngọc Đào ăn cơm như thế nào mới có thể khiến cho ngực căng phồng nhưng thắt lưng lại chỉ nhỏ bằng một bàn tay như vậy.

Đợi đến khi nghe được giọng nói Ngọc Đào gọi Trần Hổ, tiểu nha đầu đang thất thần này mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện Ngọc Đào đã đưa nàng ấy đến trước mặt Trần Hổ.

Ngọc Đào mặc áo vàng nhạt thêu hoa, gương mặt phiếm hồng tự nhiên, cười như gió xuân.


Trần Hổ nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười của nàng, sau đó mới nhìn về phía nha đầu đang nơm nớp lo sợ bên cạnh nàng: "Đây là xảy ra chuyện gì?"Trần Hổ vừa mở miệng tiểu nha đầu kia đã sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống: "Ta ! Ngọc Đào cô nương! "Tiểu nha đầu giống như là bị người khác tàn nhẫn bắt nạt, dập đầu nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, Trần Hổ cau mày: "Ngọc Đào cô nương làm cái gì đối với ngươi?"Rõ ràng câu hỏi này của Trần Hổ có ý tứ thiên vị, hai người đều ở trước mặt hắn, cũng bởi vì tiểu nha đầu lắp bắp nói không nên lời nên hắn liền cảm thấy tiểu nha đầu này bị bắt nạt.

Hẳn như vậy Ngọc Đào cũng không cảm thấy kỳ quái, Kỳ Lân viên chỉ có mấy hạ nhân, hiện tại nàng coi như là người ngoài, Trần Hổ thiên vị nha đầu vốn đangtrong viện là một chuyện bình thường, huống chi tiểu nha đầu này lại có bộ dạng vô cùng thành thật.

Tuy rằng trong lòng không cảm thấy có cái gì, nhưng trên mặt Ngọc Đào hiện lên một tia ủy khuất, thấy miệng tiểu nha đầu mở ra nửa ngày nhưng không có một câu nói hoàn chỉnh toát ra, dứt khoát nói thay: "Nha đầu này vẫn luôn nói chuyện của nhị thiếu gia với ta, nói mấy lời khiến cho ta không thể nào hiểu rõ, nàng ấy lại là một bộ dáng sốt ruột, ta lại sợ đầu óc của chính mình không đủ nhanh nhạy, nghe không hiểu sẽ trì hoãn chuyện của nàng, vì vậy liền muốn mang nàng đến chỗ của Trần thị vệ, để Trần thị vệ nghe một chút xem là có chuyện gì xảy ra.

"Ngọc Đào vô tội nói xong, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt, trấn an nói, "Ta phải đến chỗ thiếu gia để hầu hạ, người có chuyện gì thì nói với Trần thị vệ, tính tình hắn là tốt nhất.

"Nàng nói xong, tiểu nha đầu run càng thêm lợi hại.

"Ta ! Ta không có! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui