Kiều Mị


Đêm đầu tiên ở Kỳ Lân viện, Ngọc Đào ngủ rất an ổn, nhưng đêm này đối với Hàn nhị thiếu gia mà nói lại là một đêm mười phần khó ngủ.

Hắn tốn mấy ngày công phu ở Phúc Hoa viện, không biết đã ám chỉ Ngọc Đào bao nhiêu lần, vốn tưởng rằng nàng muốn nghênh đón còn cự tuyệt, đã là vật trong lòng bàn tay của mình, ai biết hắn chỉ rời khỏi bếp một hồi, đào tươi liền chắp cánh từ trong nồi bay đi.

Hơn nữa còn bay tới Kỳ Lân viện.

Nếu nói trong đại phòng ai chán ghét Hàn Trọng Hoài nhất, vậy chắc chắn là Hàn nhị thiếu gia.

Hiện giờ Hàn đại phu nhân có thể không quan tâm đến Hàn Trọng Hoài, nhưng Hàn nhị thiếu gia vẫn còn nhớ rõ trước kia hắn ta đã chịu bao nhiêu ủy khuất.


Đại ca hắn chiếm vị trí đích trưởng, từ khi sinh ra đã được người nhà chú ý, mà đích tử như hắn vốn cũng không kém, nhưng hết lần này tới lần khác lại có Hàn Trọng Hoài đem hắn kẹp ở nửa vời.

Tổ phụ tự mình đem Hàn Trọng Hoài dạy dỗ bên người, đối với trưởng tôn là đại ca ngày thường cũng sẽ hỏi thêm vài câu, mà hắn bị kẹp ở giữa, địa vị xấu hổ, rõ ràng là con của vợ cả nhưng lại nhận đãi ngộ xa xa không bằng thứ tử.

Sau đó càng ngày Hàn Trọng Hoài càng có bản lĩnh, càng vững vàng đè bẹp hắn một cái đầu, đem hắn đè đến không thở nổi.

Hàn Trọng Hoài bị phế chân hắn cao hứng hơn bất cứ ai, muốn nhân cơ hội tìm lại mặt mũi đã từng mất, nhưng thuộc hạ cũ của Hàn Trọng Hoài vẫn được nuôi dưỡng như cũ, hắn căn bản không có cơ hội chế nhạo Hàn Trọng Hoài.

Cho nên nói ân oán lúc trước của hai người vẫn chưa chấm dứt, hiện giờ lại thêm một mối thù đoạt thiếp.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt Hàn nhị thiếu gia mang theo vài phần hận ý.

Nhị thiếu phu nhân bị ánh mắt kia của hắn làm cho trong lòng khó chịu: "Tướng công, ngươi còn luyến tiếc nha đầu kia?"   Mấy ngày nay Hàn nhị thiếu gia không đến Phúc Hoa viện theo dõi là bởi vì hắn nợ tiền cờ bạc ở bên ngoài, chủ nợ đem chuyện này nói trước mặt Quốc công gia, Quốc công gia vẫn luôn chán ghét hài tử này của mình không có tiền đồ, lúc này liền giáo huấn Hàn Trọng Giác, phạt hắn cấm túc sao chép gia huấn.

"Nha đầu cái gì, ta chỉ là không kiên nhẫn ngươi quản ta như vậy!"   Hàn Trọng Giác bị Quốc công gia giáo huấn, Hàn đại phu nhân trong tối ngoài sáng âm thầm oán tức phụ không tốt, Nhị thiếu phu nhân không còn cách nào chỉ có thể ước thúc Hàn Trọng Giác ngoan ngoãn chịu cấm túc không cần chạy loạn, không nghĩ tới lại bị Hàn Trọng Giác oán hận.

"Chàng cũng biết là mẫu thân bảo ta quản chàng, nói ta quản không quản tốt hậu viện, để cho những nha đầu kia có cơ hội trêu chọc chàng, quấy nhiễu chàng đọc sách..."   Nhị thiếu gia thấy nàng ta khóc đến ồn ào, không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Ta vẫn chưa nói cái gì, ngươi khóc cái gì, đang yên đang lành còn oán trách mẫu thân ta."  Nghe thấy lời này nước mắt của Nhị thiếu phu nhân lại càng không nhịn được, ngoài miệng hắn không nói, nhưng tất cả ý nghĩ trong lòng đều viết trên mặt, hiện tại há mồm lại nói nàng ta oán trách mẫu thân hắn, cũng không sợ lời này truyền đến lỗ tai Hàn đại phu nhân sẽ khiến cho nàng ta bị làm khó.

Bộ dạng của Nhị thiếu phu nhân không kém, mũi quỳnh miệng nhỏ nhắn, vừa mới vào cửa là bộ dáng ôn nhu như nước, làm cho Hàn nhị thiếu gia yêu thương một hồi lâu, nhưng mà lâu ngày hắn lại muốn ăn món khác, Nhị thiếu phu nhân ngày ngày sầu lo, tuổi tác không lớn hài tử cũng không có, trên lông mày cũng có nếp gấp.


"Ta oán mẫu thân chỗ nào, ta chỉ nói với chàng rằng mẫu thân không thích chàng vẫn luôn nhét thêm người vào hậu viện."   "Sao mẫu thân lại không thích ta khai chi tán diệp cho Hàn gia, Thu Hồng, Liễu Lục vẫn là bà ấy cho ta."   Hàn nhị thiếu gia cãi chày cãi cối, Nhị thiếu phu nhân xem như đã hiểu rõ, người trước mặt này chỉ có lúc hỏi nàng ta muốn bạc mới có thể ôn nhu, ngày thường sẽ không nghe được một câu tốt đẹp từ trong miệng hắn.

Khăn thêu của Nhị thiếu phu nhân ướt một nửa: "Nếu chàng thích nha đầu kia như vậy, vậy đi đoạt với huynh đệ của chàng đi, cái gì ta cũng không nhìn thấy không nghe thấy."   Nhị thiếu phu nhân nói xong tức giận xoay người lại, không nghĩ tới vừa quay đầu Hàn nhị thiếu gia đã thật sự rời khỏi phòng của nàng ta, bởi vì chuyện này mà Nhị thiếu phu nhân lại không ngừng rơi lệ.

"Thiếu phu nhân, người cùng thiếu gia cãi nhau không phải là tiện nghi cho những nữ nhân không an phận ở hậu viện sao, hơn nữa nếu Nhị thiếu gia thật sự còn đi câu nha đầu xinh đẹp kia, làm sao có thể ăn nói với chỗ đại phu nhân?!"   Ma ma bên cạnh Nhị thiếu phu nhân khuyên nhủ, cũng đã gả cho người khác, vậy mà vẫn còn có nhiều tính tình của cô nương như vậy.

"Nha đầu kia đã đi theo Tứ đệ, không thể nào?"   Trên mặt Nhị thiếu phu nhân có vài phần sợ hãi, nàng ta không muốn quản Nhị thiếu gia, nhưng lại sợ Hàn đại phu nhân, bà bà thích gây phiền toái, từng câu một đều để ý.

"Lão nô nhìn vẻ mặt lúc rời đi của thiếu gia, không giống như là buông xuống."   Thời điểm Hàn Nhị thiếu gia rời đi sắc mặt đỏ bừng lên, bộ dáng phẫn nộ khó có thể tự kiềm chế, thật sự không giống bộ dáng sẽ bỏ qua.

"Không phải chỉ là một nha đầu nhiều thịt hơn một chút sao, hắn thật sự là điên rồi."   Thiếu phu nhân đập chén trà trong tay, nam nhân thích sờ thịt như vậy, không bằng nuôi một con heo mẹ ở đầu phòng.


Ngọc Đào thường xuyên được nhớ thương nên che lại miệng mũi hắt hơi một cái.

Cổ họng run lên, thịt mềm trên người cũng đều run rẩy theo.

Cảm giác được run rẩy, Ngọc Đào lập tức nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, phát hiện hắn đang nhìn nàng chằm chằm, cũng không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ngày đầu tiên đến Kỳ Lân viện, nàng lập tức biểu hiện ra mình là người thà ngủ không nhảy, nhưng mà ngày hôm sau Hàn Trọng Hoài vẫn như cũ để cho nàng nhảy nhót, Hàn Trọng Hoài con mẹ nó sẽ không phải là chân mình không thể cử động, liền muốn xem người khác vận động đi.

Hắn có biết rằng nếu như có thể, nàng tình nguyện mình là người ngồi trên xe lăn hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui