Edit: Hie's
Beta: Bess
Lúc Kiều Kiều đang thu dọn sách vở, Bàng Tiểu Hổ cầm vở bài tập đi tới hỏi: “Kiều Kiều, cậu xong chưa?”
“Ú, cảm ơn cậu” Kiều Kiều nhận vở rồi nhét vào ba lô. Cô bé đeo cặp đi ra ngoài. Thấy vậy, Bàng Tiểu Hổ đuổi theo: “Kiều Kiều, chúng ta cùng về đi.”
“Nhưng chúng ta đâu cùng đường với nhau đâu?" Kiều Kiều nghi hoặc nhìn cậu nhóc một cái, bước chân xuống cầu thang bỗng dừng lại.
“Sao lại không cùng đường? Chẳng phải hai đứa đều đi ra cổng trường hay sao?” Bàng Tiểu Hổ chậm chạp đuổi theo, hai bên má ửng hồng. Bước nhanh tớ chỗ Kiều Kiều, cậu nhóc giật lấy ba lô của Kiều Kiều, miệng ân cần nói: “Kiều Kiều, để tớ giúp cậu xách ba lô nha.”
Trận tuyết lớn vừa ngừng lại, mặt trời mới bắt đầu ló ra khỏi những đám mây, những tia nắng chiếu xuống chói sáng nhưng chẳng có một chút ấm áp nào. Sân trường, tuyết đọng lại một lớp rất dày, tiếng bước chân đạp lên tuyết vang lên những tiếng xột xoạt, Kiều Kiều và Tiểu Hổ vừa đi vừa nói chuyện, một đứa thì mập mạp, một đứa thì gầy tong teo nhưng trông rất hài hoà.
Khi Kiều Mặc đến trường của Kiều Kiều thì vẫn chưa đúng giờ tan học. Kiều Mặc dựa người vào cột đá trước cổng trường kiên nhẫn chờ đợi. Kiều Mặc đứng đó, diện mạo anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, đôi lông mày đen nhánh, hơi nhíu lại, đôi mắt phượng đẹp đẽ toát lên vẻ tà mị. Trường học của Kiều Kiều ở gần trường đại học Lăng Hải, vài nữ sinh đi qua trộm ngắm Kiều Mặc, có người mạnh dạn hơn còn đường đường chính chính dõi mắt nhìn anh không rời. Cảm nhận được những ánh mắt ái mộ của các nữ sinh xung quanh, Kiều Mặc lạnh lùng quét một vòng, sự chán ghét hiện rõ trên gương mặt. Anh nhăn hàng mi lại, khiến các cô gái xấu hổ đỏ mặt, đồng thời che cánh môi hồng cười bẽn lẽn.
Đúng lúc đó, một chiếc Bentley xa xỉ chậm rãi đi tới và dừng lại trước cổng trường. Một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống. Anh mặc một bộ Âu phục cao cấp, vóc người cao ráo, dáng vẻ tuấn lãng, mặt mày thanh tú, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén cực, làm cho người khác không dám tới gần.
Khung cảnh này lập tức hấp dẫn được ánh mắt của các nữ sinh đi ngang qua. Kiều Mặc nhìn thoáng qua, khoé miệng khẽ mím lại. Một chiếc Rolls Royce, một chiếc Bentley..... Toàn là kẻ có tiền.
“Anh hai.” Một âm thanh trong trẻo vang lên, ánh mắt Kiều Mặc lập tức dãn ra. Anh xoay người lại mỉm cười, dang cánh tay bế cô bé lên nhẹ nhàng gọi “Bé cưng” một cách thân mật.
Cô nhóc trong lòng kêu to một tiếng nhưng Kiều Mặc không để ý.
Anh muốn ôm mãi thân hình bé nhỏ mềm mại trong lòng. Anh ôm Kiều Kiều xoay vòng, Kiều Kiều hơn hở cười lớn, tiếng cười ngây thơ trong sáng vang lên, xua đi những cái lạnh giá của mùa đông đang len lỏi khắp phố phường.
“Anh hai, anh lại hút thuốc đấy à?” Kiều Kiều được Kiều Mặc ôm ở trước ngực, với tay giành lấy điếu thuốc trên môi Kiều Mặc vứt vào thùng rác bên cạnh đó.
“Bé cưng, bồi thường cho anh một chút.” Kiều Mặc cũng không giận, cười lớn rồi hung hăng hôn lên hai má Kiều Kiều, Kiều Kiều ai oán liếc nhìn khuôn mặt đang cực kì đắc ý của anh một cái, bất mãn lên tiếng: “Đều là mùi thuốc, thật đáng ghét...”
Đôi mắt Kiều Mặc híp lại, nắm chặt lấy cánh tay bé cưng, cúi đầu sát gương mặt bé nhỏ trong lòng làm cho gương mặt Kiều Kiều đỏ lên vì xấu hổ, ghé xuống tai Kiều Kiều nhẹ nhàng thổi khí hỏi: “Chán Ghét sao?”
Kiều Kiều cảm thấy lỗ tai vừa ấm áp vừa ngứa liền ôm lấy cổ Kiều mặc cười ngọt ngào làm nũng: “Không chán ghét, không chán ghét, anh là tốt nhất....”
“Như vậy mới ngoan” Kiều Mặc nhẹ nhàng cười,ôm Kiều Kiều trong lòng xoay người bước đi. Vừa đi vừa nói: “Bé cưng, về nhà thôi”
“Kiều....Kiều Kiều” Một âm thanh non nớt đang thở hổn hển ở phía sau vang lên, Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, Tiểu Hổ mang theo hai cái ba lô to đang chạy tới, Kiều Kiều nhảy xuống, rời khỏi vòng tay ấm áp của anh hai chạy lại chỗ Tiểu Hổ nhận lại ba lô, nét mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ áy náy, xin lỗi: “Ú, cảm ơn cậu.”
Tiểu Hổ một tay xoa xoa thắt lưng, một tay xua trước mặt nói: “Không cần, không cần cảm ơn đâu.”
“Vậy thì tớ đi trước, ngày mai gặp lại.” Kiều Kiều ngọt ngào cười với Bàn Tiểu Hồ rồi chạy về hướng Kiều Mặc, kéo bàn tay to lớn của anh ý muốn đi.
“Kiều Kiều....” Tiểu Hổ vội vàng đuổi theo, có chút ngượng ngùng nhing Kiều Kiều như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
“Tớ biết rồi, không quên được.” Kiều Kiều hiểu rõ, cười cười, đúng là một tiểu cô nương tham ăn..
“Được, Kiều Kiều, ngày mai gặp lại.” Tiểu Hổ nhận được lời cam đoan của Kiều Kiều, nhanh chóng chạy đi xa, tốc độ này và tốc độ vừa rồi giường như là của hai người, thật sự không giống nhau.
Kiều Mặc nhận lấy ba lô của Kiều Kiều, có chút tò mò hỏi: “Bé cưng, không quên được cái gì?”
“Tiểu Hồ muốn em làm đồ ăn cho bạn ý, thật sự là tham ăn giống như một chú lợn con vậy.” Kiều Kiều ngửa đầu nhìn Kiều mặc, ánh mắt tinh nghịch, vẻ mặt sáng ngời cười ngọt ngào.
Kiều Mặc cưng chiều xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cưng, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh thật sự cũng muốn nuôi em mập mạp giống lợn con, đúng rồi, cơm trưa em có ăn không?”
“Em ăn rồi.” Kiều Kiều vẻ mặt đắc ý, may mắn Tiểu Hồ không có ở đây.
Kiều Mặc nheo mắt lại vẻ nghi hoặc, cúi đầu muốn xác nhận lại:
“Thật sao?”
“Thật sự.” Cái đầu nhỏ nhắn ra sức gật gật xác nhận lại lần nữa là ăn xong rồi.
“Chính mình tự ăn sao?” Kiều Mặc vừa tức giận vừa cười, nhìn khuôn mặt đang dần cúi thấp đầu của Kiều Kiều nói: “Không phải tất cả đều cho chú lợn kia sao?”
Kiều Kiều gật đầu nhỏ giọng than thở: “Anh, chẳng qua là em chưa kịp ăn mà thôi....”
Kiều Mặc nhìn khuôn mặt hối lỗi của cô bé, nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Không kịp ăn sẽ không ăn sao? Vậy đói thì làm sao?”
Kiều Kiều ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng thương hỏi: “Ăn như vậy béo đến nỗi không đứng dậy được thì làm sao bây giờ?”
Kiều Mặc cười lớn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ của Kiều Kiều ôm vào lòng, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch mà đáng yêu chết đi được của cô bé thích thú.
“Kiều tiên sinh, trùng hợp như vậy sao? Anh tới đón Kiều Kiều sao?”
Kiều Mặc xoay người, nhướng mày nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt, biểu tình lạnh nhạt, xa cách, hiển nhiên là không quan tâm lắm tới hắn. Kiều Kiều cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đến là ai, vẻ mặt hớn hở chào: “Anh, anh có khoẻ không?
”
Cổ Diệc Phàm ôn nhu xoa nhẹ cái đầu nhỏ nhắn của Kiều Kiều, thân thiết hỏi: “Kiều Kiều, có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Thật sự không có việc gì chứ?”
“Anh hai đã dẫn em đi kiểm tra, không có việc gì cả.” Kiều Kiều lôi kéo bàn tay Kiều Mặc vui vẻ cười nói: “Anh tới đón ai sao?”
Kiều Mặc đối với hành động thân thiết của Cổ Diệc Phàm cảm thấy chán ghét, hai người rất quen thuộc hay sao mà xoa đầu Kiều Kiều? Anh ôm Kiều Kiều lùi về phía sau một bước, trầm giọng nói: “Bé cưng, về nhà thôi.”
Cổ Diệc Phàm thoáng cau mày nhìn bàn tay trống không, nhưng giây tiếp theo lại ôn hoà cười nói: “Đúng vậy, anh còn có việc, vậy em cùng anh em về nhà đi nhé.”
“Vậy gặp lại anh sau nhé.” Kiều Kiều vẫy tay chào Cổ Diệc Phàm, vừa muốn xoay người đi lại kinh ngạc phát hiện ra Cổ Diệc Tiêu đang đứng ở ngay bên cạnh mình nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng nói một câu.
“Thiếu gia, chủ tịch kêu tôi tới đón cậu, chúng ta đi thôi.” Cổ Diệc Phàm đi đến bên cạnh xe, mở cửa, Cổ Diệc Tiêu thản nhiên liếc mắt Kiều Kiều đang đứng bên cạnh một cái liền nghiêm mặt ngồi vào trong xe. Cổ Diệc Phàm đóng cửa xe, quay đầu nhìn đôi mắt đang mở to vẻ tò mò của Kiều Kiều mà mỉm cười, nhìn về phía Kiều Mặc gật gật đầu ý chào tạm biệt rồi lái xe rời đi.
Kiều Kiều có chút nghi hoặc nhìn chiếc xe sang trọng Limousine đang rời đi kia, có chút nghi hoặc, đó là xe của tên nhóc kia sao?
Trường học của Kiều Kiều nằm ở gần biển, vì Kiều Kiều thích biển cho nên mỗi khi đi đón Kiều Kiều tan học anh liền dẫn cô bé đi dạo dọc bờ biển về nhà. Mùa đông, gió biển vừa lạnh, vừa khô, dù Kiều Mặc có khuyên nhủ như thế nào, Kiều Kiều vẫn kiên quyết muốn đi dọc bờ biển để về nhà, anh đành phải bọc kín cô bé không một kẻ hở, còn muốn gắt gao đem thân hình bé nhỏ của Kiều Kiều ôm vào trong ngực, vì bé cưng mà che mưa chắn gió.
“Anh hai, em muốn đi ngắm thuỷ triều rút.” Kiều Kiều đột nhiên vươn tay nhỏ bé chỉ vào bờ biển cách đó không xa, thuỷ triều đang chậm chãi rút xuống, hưng phấn mà kêu to lên: “Anh hai, những tảng đá chuẩn bị hiện ra rồi.” Vừa nói vừa lôi kéo bàn tay to lớn của Kiều Mặc đi gần hơn về phía biển, nhìn ngó xung quanh.
Kiều Kiều mải mê ngắm cảnh thuỷ triều rút. Bé muốn thấy những phiến đá hiện ra thật rõ. Khi đã thấy, Kiều Kiều phấn khích lắm. Cô nhóc kéo cao ống quần, vứt đôi giày lên bờ cát rồi mò mẫm tìm kiếm những vỏ sò đủ loại đủ sắc, những con trai hến be bé xinh xinh, đáng yêu cực kì. Dấu chân nhỏ xíu của bé in trên bờ cát vàng rượm. Kiều Mặc đi theo phía sau bé cưng, gương mặt anh bộc lộ rõ sự cưng chiều yêu thương. Nhìn bé cưng đang nhặt những chú sò đẹp đẽ, chốc chốc lại hướng về phía mình khoe khoang thành quả, anh vui vẻ cười to. Đôi khi, bé cưng nghịch ngợm chạy ra sau lưng Kiều Mặc và bước lên những dấu chân to lớn của anh. Thấy Kiều Mặc ngồi trên mỏm đá, bé cũng chạy đến ngồi cạnh Kiều Mặc và vọc những hạt cát vàng óng ánh, miệng ra lệnh cho Kiều Mặc không được động đậy. Đôi khi, bé im lặng ngồi một mình xây những toà thành cao cao, nhưng Kiều Mặc cố tình phá "thành". Ai bảo đầu anh lại nổi lên ý xấu muốn trêu bé cưng làm chi...
Qua một lúc lâu, bé cưng mệt mỏi cực kì. Trên mỏm đá, bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh hai nghỉ ngơi, tiện thể nghe tiếng sóng biển không ngừng xô vào bờ, cọ rửa những mảnh đá ngầm, xem những chú chim hải âu chao liện trên bầu trời, xem những chiếc thuyền từ ngoài khơi chầm chậm tiến vào cảng lớn, xem ánh hoàng hôn huyền ảo, tráng lệ dần dần lặn xuống biển xa. Cho đến khi thuỷ triều rút ra xa, Kiều Mặc mới cõng Kiều Kiều về nhà.
Đã hai năm bọn họ không cùng nhau dạo biển. Bờ cát họ từng đứng, mỏm đá họ từng ngồi, liệu có hiểu được nỗi cô đơn của anh?
“Nếu bây giờ đang là mùa hè thì tốt quá....” Kiều Kiều nhìn bãi biển xa dần, nắm chặt áo bông trên người, thì thào nói nhỏ. Kiều Mặc không khỏi lắc đầu cười khẽ. Anh ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng, theo tầm mắt bé cũng nhìn về phía biển, sóng cuồn cuộn nổi lên hệt như những cánh hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...