Kiều Mặc Ngày Ấy


Sáng sớm, tia sáng mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ tiến vào phòng ngủ nhỏ hẹp, ánh sáng mỏng manh, mông lung. Kiều Kiều mở to mắt chăm chú nhìn Kiều Mặc. Trong lúc ngủ mơ, đôi mày của anh vẫn nhíu lại như trước, hô hấp rất nặng, như mang theo khổ sở vô cùng. Trên trán anh đầy mồ hôi, Kiều Kiều muốn vươn tay giúp anh lau đi nhưng lại bị một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy mình, không thể cử động được. Nhiệt độ của người ôm bé từng đợt nóng lên. Kiều Kiều vô cùng lo lắng. Bé cảm thấy anh hai bị bệnh rồi. Chuyện này đối với bé là chuyện như cơm bữa nhưng còn anh hai… Anh hai từ trước đến giờ không có sinh bệnh lần nào cả.
Kiều Kiều cố gắng cựa quậy thân mình, dùng trán mình áp lên trán Kiều Mặc, cảm nhận nhiệt độ của anh. Rồi bé áp má vào má Kiều Mặc, muốn dùng nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của mình giúp anh thoải mái một chút. Một bên gọi một bên từ trong lòng anh giãy giụa ngồi dậy.
“Anh hai…”
Không biết Kiều Mặc ngủ say hay đã lâm vào hôn mê, đối với tiếng gọi của Kiều Kiều anh không có chút phản ứng nào nhưng anh vẫn cảm giác được động tác của bé. Mặt mày anh càng nhăn lợi hại hơn, khuôn mặt có chút vặn vẹo giống như đang nhận lấy khổ sở rất lớn.
Kiều Kiều nhảy xuống giường, lục tung căn phòng tìm thuốc hạ sốt. Bé thật sự sợ hãi, đến bây giờ bé mới biết được thì ra anh hai cũng không cường tráng như bé nghĩ. Anh hai của bé cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ khó chịu.
Bình thường luôn là một cô bé gọn gàng đâu vào đấy nhưng lúc này bé lại bối rối đến mức ngay cả áo ngủ cũng không đổi, chân cũng chỉ đi tạm đôi dép lê rồi vội vã chạy ra ngoài.
Kiều Mặc cảm giác thân thể mình như đang ở giữa xích đạo và Bắc Cực vậy, bên ngoài thì nóng đến mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, trong lại lạnh như bị ngâm trong nước đá, suy nghĩ lại mơ hồ, hỗn độn, không thể cử động được gì. Cánh tay theo thói quen muốn ôm bé cưng vào lòng nhưng cái gì cũng không bắt được. Một phút trước thân thể còn nóng bỏng nhưng ngay lập tức lạnh xuống, ngay cả giấc mơ mơ hồ, hỗn loạn cũng nháy mắt đông lại. Trong mê mang, Kiều Mặc cố gắng giãy mạnh khỏi trói buộc vô hình trên người, bật ngồi dậy, hoảng sợ trừng to mắt nhìn khoảng trống bên cạnh mình. Cái gì cũng không có, trên chiếc giường nhỏ hẹp chỉ có một mình anh. Tầm mắt chuyển đến cánh cửa phòng bị mở toang, đầu óc nhất thời trống rỗng. Anh không có bối rối đứng dậy tìm kiếm, chỉ ngây ngốc ngồi yên trên giường. Anh cũng không rõ hiện tại mình có còn trong mộng, một cơn ác mộng hay không.
Kiều Kiều mua một túi thuốc lớn từ hiệu thuốc chạy về, dép lê cũng không biết khi nào đã rớt mất một chiếc. Không quan tâm điều gì, bé đá rơi chiếc còn lại, chân trần chạy về nhà. Cảm giác sốt ruột và bất lực khiến lần này khiến bé muốn khóc mà không được. Bé phải chăm sóc cho anh hai giống như mỗi lần bé sinh bệnh đều có anh hai ở bên vậy.

Đầu đầy mồ hôi chạy về tới nhà, rồi trực tiếp chạy vào phòng ngủ, lại bắt gặp hình ảnh Kiều Mặc ngơ ngác ngồi thẳng tắp trên giường. Bé dừng bước, tuy rằng ánh mắt còn chưa thích ứng được bóng tối trong phòng nhưng bé vẫn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt anh hai tràn ngập tơ máu. Anh hai cứ nhìn bé như vậy, cảm giác lại không giống bình thường.
Cẩn thận tiến lên, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Bé thử kéo bàn tay to của Kiều Mặc, lại chạm vào một mảnh lạnh tanh. Kiều Kiều há miệng thở dốc. Bé muốn gọi tên anh nhưng lại bị anh kéo vào lòng, ôm chặt lấy.
“Bé cưng, em đi đâu vậy?” Tiếng nói khàn khàn như có như không, trong mỏi mệt lại lộ ra an tâm.
“Anh hai, anh bị bệnh…” Cái đầu nhỏ của Kiều Kiều bị Kiều Mặc áp chặt vào ngực, làm giọng nói của bé có chút rầu rĩ, mơ hồ không rõ.
“Bị bệnh?” Nghe vậy, lông mày Kiều Mặc đều nhăn cả lại, giọng nói nâng lên một chút, nhưng vẫn khàn khàn như trước. Cổ họng anh bây giờ nóng rát như bị hỏa thiêu, toàn thân xụi lơ, không có chút sức lực nào. Anh vùi đầu vào hõm vai Kiều Kiều, thân thể vốn căng thẳng giờ trầm tĩnh lại. Anh giống như thật sự bị bệnh rồi.
Cảm giác yên lòng trở lại, thân thể lạnh như băng của anh cũng dần dần nóng lên. Đối với Kiều Mặc, sinh bệnh là một loại xa xỉ, nhất là khi anh còn muốn chăm sóc tốt cho bé cưng. Anh không dám cũng không được để mình bị bệnh. Cắn chặt răng, anh cố gắng chống đỡ.
Thuốc còn ở trong tay, mà thân thể người ôm bé lại nóng bỏng vô cùng, Kiều Kiều vỗ nhẹ lưng Kiều Mặc, ghé miệng sát lỗ tai anh nhẹ nhàng nói:
“Anh hai, anh uống thuốc nhé?”

Kiều Mặc gật gật đầu nhưng không buông bé cưng trong lòng ra. Anh ngồi im bất động, không muốn nói gì.
“Anh hai, anh buông em ra trước, để em lấy nước cho anh uống thuốc được không?” Giọng nói bé mềm mại, nhẹ nhàng dụ dỗ, giống như đang nói chuyện với đứa trẻ vì bị bệnh mà bướng bỉnh.
Kiều Mặc vô ý thức gật gật đầu, cánh tay ôm chặt bé dần thả lỏng. Kiều Kiều cố gắng giúp anh nằm xuống, nhảy xuống giường, nhất thời chân nhỏ lại cảm thấy đau đớn một trận nhưng bé cũng không thèm để ý. Cầm lấy nhiệt kế giúp Kiều Mặc đo nhiệt độ, xong lại muốn chạy đến phòng khách lấy nước lại bị Kiều Mặc đang mê mang kéo tay lại. Tuy giọng của anh vẫn khàn khàn không có sức lực nhưng lại bá đạo như cũ, dặn dò bé:
“Không cho phép em chạy loạn…”
Kiều Kiều cầm lấy tay Kiều Mặc hôn một cái, cẩn thận dùng chăn bông đắp lại cho anh, nhẹ nhàng nói: “Được, em sẽ không chạy loạn, em sẽ luôn bên cạnh anh hai!”
Kiều Mặc đúng là không bệnh thì thôi, đã bệnh thì rất kinh người, sốt tận bốn mươi độ. Kiều Kiều cầm nhiệt kế mà không biết mình phải làm gì mới tốt. Thuốc hạ sốt uống vào thì trong chốc lát cũng không có hiệu quả. Mặt Kiều Mặc bị nóng đến đỏ bừng, môi khô nứt. Khăn lông thấm ướt chỉ để trên trán anh một hồi là đã mất cảm giác mát lạnh. Kiều Kiều ngồi xổm bên giường, gấp đến độ mắt cũng đỏ ngầu.
“Anh hai, chúng ta đi bệnh viện đi, đi bệnh viện truyền nước biển được không?”
Mí mắt đã nặng lại nóng, ngay cả trợn mắt đều cố sức. Kiều Mặc vươn tay giữ chặt tay bé cưng của mình, nhắm mắt lại miễn cưỡng nở một nụ cười đầy mệt mỏi: “Không sao đâu, bé cưng, em nằm ngủ với anh một lúc lập tức sẽ không có việc gì nữa.”

Kiều Kiều vội vàng lên giường, nằm bên cạnh Kiều Mặc. Bé mở to đôi mắt nhìn anh, giống như đang nghiệm chứng tính chân thật trong lời anh nói vậy.
Tuy rằng người không có sức lực nhưng Kiều Mặc vẫn theo thói quen ôm Kiều Kiều vào lòng. Thân thể bé cưng luôn mềm mại và rất thơm. Ôm bé vào ngực, cảm giác thật thoải mái. Nhưng là nhiệt độ của bé cưng vẫn luôn lạnh lạnh như vậy. Khi trời trở lạnh anh luôn phải đem bé ôm vào ngực, bàn tay to ấm áp không ngừng sưởi ấm cho bé… Kiều Mặc cứ miên man suy nghĩ như vậy rồi ngủ mất.
Lúc anh tỉnh lại, rèm cửa sổ vẫn bị kéo lại như cũ, nhưng trong phòng cũng rất sáng sủa. Kiều Mặc vừa mở mắt đã nhìn thấy bé cưng trong lòng đang ngẩn đầu, đôi mắt hồng hồng không chớp nhìn anh. Anh nâng tay vuốt ve mái tóc của bé, miễn cưỡng hỏi:
“Bé cưng, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Giữa trưa rồi ạ.”
“Vừa ngủ lại ngủ thẳng đến giờ này…”
“Là anh hai đã ngủ một ngày một đêm rồi.”
Kiều Kiều nhỏ giọng sửa lại cho đúng. Sáng hôm qua anh hai ngủ lại vẫn không tỉnh, mặc cho bé gọi thế nào anh hai cũng không có động tĩnh gì, nhưng cánh tay ôm bé cũng không thả lỏng, làm cho bé muốn nhờ ai đến giúp cũng không làm được. Vậy nên bé cứ nằm như vậy trong lòng anh hai, vừa khóc vừa gọi canh chừng anh một ngày một đêm.
Trước ngực một mảnh ẩm ướt, không phải mồ hôi mà là nước mắt của bé cưng. Kiều Mặc cúi đầu hôn lên trán bé một cái, đau lòng nói nhỏ: “Anh hai dọa bé cưng rồi đúng không? Không có việc gì đâu… Không có việc gì…”

“Kiều Kiều không nói, chỉ lặp lại động tác sờ trán Kiều Mặc thử nhiệt độ không biết đã làm bao nhiêu lần kia. Cảm giác được anh đã hạ sốt, bé thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên bé vùi đầu vào lòng anh khóc rống lên:
“Anh hai, anh dọa em. Đã một ngày một đêm anh không chịu để ý đến em... Sau này không cho anh làm em sợ như vậy nữa, không cho phép…”
“Anh hai sai rồi, sau này anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. Bé cưng đừng khóc…” Bàn tay anh bối rối lau nước mắt trên mặt bé, giọng nói khàn khàn mang theo một tia nghẹn ngào. Cô nhóc này cứ lo lắng, sợ hãi như vậy mà trông chừng anh cả một ngày, thân hình bé cưng yếu ớt như vậy, làm sao bé có thể chịu đựng được?
Kiều Kiều bắt lấy bàn tay đang thay mình lau nước mắt, thút tha thút thít hỏi: “Anh hai, anh có đói bụng không? Anh hai muốn ăn gì nói em đi làm cho anh.”
Kiều Mặc trìu mến nhìn bé, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng không cảm thấy anh hai phiền phức sao?”
Kiều Kiều lắc lắc đầu, hai mắt đẫm lệ cùng đôi môi nhỏ chu chu thật đáng thương. Bé giúp Kiều Mặc ngồi xuống, mang theo giọng mũi dày đặc nói:
“Anh hai, anh ngủ đã lâu, đứng lên rồi ngồi trong chốc lát, em đi hầm cho anh chút cháo nhé…” Kiều Kiều nhảy xuống giường ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng dặn dò người đang suy yếu nằm trên giường.
“Bé cưng, mở cửa phòng ra để anh hai nhìn thấy em được không?…” Có thể con người khi bị bệnh luôn đặc biệt yếu ớt, đặt biệt dính người nên mặc dù anh không có sức lực đi ôm bé nhưng mắt cũng muốn thời thời khắc khắc được nhìn thấy bé.
Bệnh đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng lại đem sức lực của Kiều Mặc hút ra không còn. Nhiều năm mỏi mệt tích tụ giờ cùng nhau ập lại, không hề có dấu hiệu đem anh áp đảo, khiến anh suy yếu đến mức chỉ có thể ngồi hay nằm, muốn đứng lên lại không có sức. Cứ như vậy làm anh phát hiện, trọng tâm cuộc sống của anh bị thay đổi, không cần liều mạng, không cần ỷ mạnh chống đỡ, anh vẫn có thể nằm, ngủ, sa đọa, hư thối như bây giờ, đều không có vấn đề gì cả…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận