Kiều Mặc Ngày Ấy


Edit: Thủy lưu ly
Beta: Kim Hoàn Lương
Kiều Kiều ngồi trên sô pha chăm chú đọc sách. Kiều Mặc miễn cưỡng dựa một bên, thỉnh thoảng giúp bé lật sách sang trang mới. Nhìn bộ dạng bé cưng nghiêm túc, chăm chú, Kiều Mặc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, em thích đọc sách như vậy à?”
Kiều Kiều lắc lắc đầu, bé cười cười thần bí: “Em thích anh hai!”
Bé nói như vậy hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Kiều Mặc, nhưng tình cảm yêu thích không hề che giấu trong lời nói của bé vẫn làm cho Kiều Mặc cảm thấy vui sướng vô cùng. Anh vươn tay mang theo tình cảm yêu say đắm vuốt ve mái tóc đã dài ra của Kiều Kiều, hưng trí ngồi thẳng người, cười nói: “Bé cưng, đến đây, để anh hai chải đầu cho em.”
“Anh hai, anh đừng náo loạn, em còn muốn đọc sách đấy… Anh mau lật sang trang mới cho em đi…”
Không có cách nào, vết thương trên tay bé còn chưa tốt hẳn nên chuyện gì cũng do Kiều Mặc ôm lấy. Đọc sách anh cũng phải ở bên cạnh “hầu hạ”. Kiều Mặc nhìn bé cưng đang nghiêm trang sai bảo mình, có chút buồn cười nói: “Bé cưng, em đang sai bảo anh hai sao?”
Kiều Kiều nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kiều Mặc. Đột nhiên bé cười hì hì, lại gần, hôn lên mặt Kiều Mặc một cái.
“Không phải vậy đâu, vì anh hai luôn là anh trai tốt tốt nhất của em mà…”

“Lời này anh hai thích nghe…” Kiều Mặc nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, giúp bé lật sách. Chợt nghĩ đến điều gì, anh có chút lo lắng nói: “Bé cưng, ngày mai chúng ta đi bệnh viện cắt chỉ? Em có sợ đau không?”
“Chắc không đau lắm đâu… Phải không anh hai?” Kiều Kiều có chút nghĩ mà sợ, rụt cổ. Ký ức ngày hôm đó rất mơ hồ, bé không nhớ rõ rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, hoặc là bé không muốn nhớ lại. Nhưng đau đớn từ vết thương trên tay lại tra tấn bé một đoạn thời gian dài. Khi tác dụng của thuốc gây tê bị tiêu tan hoàn toàn, cảm giác đau đớn tận tim gan lại ập đến. Nhất là thời điểm vào buổi tối, bé bị cơn đau hành hạ không thể đi vào giấc ngủ, lại không dám kêu, không dám khóc, chỉ có thể cắn môi cố gắng chịu đựng. Mỗi ngày vào thời điểm đây luôn khiến anh hai đau lòng không biết làm gì. Vài ngày thì vết thương lên da non nên bắt đầu ngứa ngáy, khiến bé khó chịu vô cùng chỉ muốn hung hăng chà xát vết thương một chút cho dễ chịu. Anh hai thấy vậy đành phải giữ chặt hai tay của bé, tránh việc bé làm miệng vết thương lại vỡ ra.
Cũng vì vậy mà việc Kiều Kiều bị thương gần như ép buộc hai người họ đến kiệt sức. May mà Kiều Mặc chăm sóc bé rất chu đáo nên miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại, ngày mai là có thể cắt chỉ được. Rốt cuộc, đến lúc này Kiều Mặc cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Kiều Mặc ôm bé cưng vào lòng, nhẹ nhàng chải vuốt sợi tóc của bé, đau lòng an ủi: "Không sao đâu, có anh hai ở đây rồi..."
Kiều Kiều yên tâm một chút, đặt sách sang một bên, thả lỏng người nằm trong lòng Kiều Mặc. Ngửi mùi hương quen thuộc từ người anh, mí mắt bắt đầu đánh nhau muốn nghỉ ngơi một lát.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên quấy rầy khoảng thời gian im lặng hài hòa của anh và Kiều Kiều. Kiều Mặc phiền chán nhu nhu mi tâm. Anh thật sự rất chán ghét những việc quấy rầy thời khắc anh và bé cưng ở bên nhau.
Điện thoại gọi tới là của chú Sơn, chú ấy nói có việc muốn anh qua đó một chuyến, cũng không nói là chuyện gì đã vội vàng cúp máy. Kiều Mặc buông điện thoại, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định qua xem thử có chuyện gì.
Anh cũng không quan tâm Kiều Kiều có muốn hay không đã đặt cô nhóc lên giường để bé ngủ được thoải mái hơn. Nhưng vừa rời xa ôm ấp của anh, bé làm sao lại có thể ngủ được nữa. Từ trong ổ chăn lộ ra cái đầu nho nhỏ, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Kiều Mặc. Kiều Mặc lo lắng dặn dò bé, muốn bé nằm ngủ không được tùy tiện lộn xộn, nói liên miên cằn nhằn một hơi dài mới không cam lòng rời khỏi nhà.
Nơi chú Sơn ở gần bờ biển, vị trí cũng không bí ẩn nên rất dễ tìm được. Bình thường nếu không có việc gì anh cùng bé cưng cũng sẽ đến ở chơi vài ngày. Kiều Mặc vội vàng chạy đến nơi nhưng khi vừa mới bước vào, nhìn thấy rõ người trong phòng, sắc mặt anh lập tức đen xuống.

Lý Ương với A Nại nhìn thấy anh xuất hiện, khuôn mặt tươi cười đứng lên chào. Còn Xuyên Quân sắc mặt tái nhợt đang ngồi một góc, khi thấy Kiều Mặc, ánh mắt hắn có chút trốn tránh, hoàn toàn không có bộ dáng cà lơ phất phơ như trước nữa.
Kiều Mặc đứng ngoài cửa cũng không có ý muốn bước vào, chú Sơn cười hì hì, tiến lên kéo anh vào trong nhà.
“A Mặc, bọn nhóc này đã đợi cháu nửa ngày rồi, chú còn tưởng cháu không đến…”
Kiều Mặc nể mặt mũi chú Sơn, mặt mày lạnh lẽo nghiêm túc ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Chú Sơn, chú tìm cháu có việc gì vậy?”
Chú Sơn rót một ly trà đưa cho Kiều Mặc, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói chuyện:
“Nha đầu Kiều Kiều có khỏe không?”
Kiều Mặc đang cầm ly trà cúi đầu, từ chối cho ý kiến. Đối với sự lạnh nhạt của Kiều Mặc, trong lòng chú Sơn có chút chua xót. Kiều Mặc là người ông nhìn lớn lên từ nhỏ, dù không hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta nhưng ông biết người khác rất khó bước chân vào lòng cậu. Cậu cũng luôn có ý muốn xa cách, lảng tránh người khác. Ngay khi ông nghĩ cậu cuối cùng cũng có anh em, bạn bè thì cậu lại vì chuyện Kiều Kiều ngoài ý muốn bị thương mà nghĩ cùng bọn họ xa cách một lần nữa. Chuyện xảy ra lần này cũng cho người khác hiểu được người cậu ta để ý là ai, nhưng cũng khiến ông lo lắng mười phần. Tính cách của cậu ta phức tạp như thế thì làm sao tồn tại được trong cái xã hội này đây?
“A Mặc… Thật ra chú tìm cháu cũng không có việc gì khác cả…
Bọn nhóc này đều lo lắng tình trạng hiện giờ của Kiều Kiều. Nhưng bọn nó biết cháu vẫn còn tức giận, bọn nó cũng không biết làm cách nào mới tới tìm chú giúp đỡ một tay… A Mặc, cháu tức giận cũng là chuyện bình thường… Tên nhóc Xuyên Quân này thường ngày đúng là có chút không nghiêm túc, nhưng nói chuyện lần này do cậu ta gây ra thì cũng không hoàn toàn đúng. Chuyện này vốn là chuyện ngoài ý muốn, Xuyên Quân chắc chắc cũng không muốn Kiều Kiều bị thương…”

Xuyên Quân vẫn cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt. Chú Sơn nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, lại từ ái nói: “Dù sao bây giờ Kiều Kiều, Xuyên quân cũng đã không có việc gì. Lần này bị dạy dỗ một trận, sau này cậu ta sẽ thành thật hơn một chút. Phải không Xuyên Quân?”
Xuyên Quân do dự đứng lên, bước đến trước mặt Kiều Mặc. Hắn ngẩng đầu cẩn thận nhìn Kiều Mặc, do dự không biết nên nên mở miệng thế nào cho đúng.
“Anh Kiều… Em…”
Kiều Mặc không muốn nghe Xuyên Quân giải thích gì nữa, bởi vì kiểu ngoài ý muốn này xảy ra nhiều lắm, đây cũng là lần nghiêm trọng nhất. Hơn nữa cũng anh cũng không đảm bảo được đây là lần cuối cùng. Kiều Mặc cười lạnh:
“Năm ba tuổi, cậu mang bé cưng đi chơi, kết quả lại bỏ quên bé trên đường, khiến bé cưng một mình ở trên đường khóc một ngày. Mùa hè năm năm tuổi, cậu trộm mang bé cưng ra bờ biển, khiến bé chỉ xém chút đã bị sóng biển cuốn đi. Mùa đông năm sáu tuổi, cậu mang bé đi trượt băng, hậu quả khi trở về bé cưng cũng bị bệnh cả một tuần. Năm mười tuổi, cậu uống say, bé cưng đỡ cậu lại bị ngã sấp xuống, cánh tay bé cưng bị trật khớp. Năm mười một tuổi, cậu giúp tôi đón bé cưng về nhà nhưng cậu lại dẫn bé theo đám bạn hồ bằng cẩu hữu* của cậu lăn lộn đến hơn nửa đêm mới về…”
(* bạn xấu, bạn nhưng không phải bạn)
Kiều Mặc lẳng lặng điểm danh những lần Xuyên Quân vô tình gây “thương tổn” đến Kiều Kiều.
Thì ra mình (Kiều Mặc) vẫn còn nhớ rõ, nhớ rõ ràng như vậy. Mình không phải là người dễ tha thứ cho người khác nhất là chuyện liên quan đến bé cưng. Kiểu người quái gở lại cố chấp như mình thật sự rất dễ dàng sa vào cực đoan nhưng...
Có thể hiện tại anh đang tự đâm đầu vào ngõ cụt nhưng anh vẫn không nghĩ quay đầu. Anh không cần gì cả, chỉ cần có Kiều Kiều là đủ, những người khác thì…thôi vậy. Dù biết mỗi ngày anh đều đem hết toàn lực để bảo vệ bé cưng nhưng ngày ngày vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, anh thì có năng lực để nói ai đâu? Tự cười giễu, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn Xuyên Quân một cái, miệng lầu bầu như nói với chính mình: “Muốn trách thì trách chính bản thân tôi, bị dạy dỗ nhiều lần như vậy nhưng vẫn không nhớ được…”
Xuyên Quân ngẩng mạnh đầu, sắc mặt tái nhợt vì kích động mà đỏ bừng, hắn gắt cổ họng hướng về phía Kiều Mặc hô: “Anh Kiều, là em sai! Hoàn toàn là lỗi của em! Em, Trình Xuyên Quân là một tên trứng thối, là khốn khiếp, là một kẻ không dám nhận trách nhiệm. Hôm nay em đứng ở đây, anh muốn đánh muốn mắng, muốn chém gì cũng được, chỉ cần anh có thể nguôi giận…”
Kiều Mặc nâng mắt quét hắn một cái, khóe miệng gợi lên một chút giễu cợt, khinh thường: “Được thôi, tôi rất muốn xem, cậu tự chém mình đi!”

Lời này là Kiều Mặc thì tuyệt đối có thể nói ra được. Đứt tay gãy chân gì đó ở trước mặt anh cũng không phải là đại sự gì, dù Xuyên Quân có dám nói dám làm, dù có bị phế đi hai tay cũng không thể cứu vãn được chuyện gì nữa.
Xuyên Quân trừng mắt, mắt thấy Kiều Mặc tỏ vẻ không thèm để ý, hắn cắn răng đi vào phòng bếp. Những người khác vừa thấy hai người muốn động thủ thật, lập tức bước lên khuyên bảo. A Nại và Lý Ương chạy đến phòng bếp đoạt lấy con dao trong tay Xuyên Quân, còn chú Sơn cũng tận tình khuyên bảo Kiều Mặc.
“A Mặc các cháu từ nhỏ đã là anh em tốt của nhau, sao bây giờ lại thành như vậy? Anh em các cháu không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao, chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà lại muốn trở mặt…”
Từ phòng bếp truyền đến âm thanh hỗn loạn, đồ đạt rơi vỡ cùng tiếng hô quát của A Nại và Lý Ương. Tuy rằng tình trạng Xuyên Quân còn chưa tốt lên nhưng khi bướng bỉnh thì không phải ai cũng có thể ngăn được.
Trong lòng Trình Xuyên Quân hắn cũng nổi một bụng hỏa. Mọi người đều chỉ trích sai lầm của hắn, được thôi, hắn nợ bọn họ. Nhưng những gì hắn làm, người khác đều không thấy vừa lòng, ai cũng đều coi thường hắn. Được, hắn không muốn thiếu nợ một ai, cùng lắm thì trả bọn họ một bàn tay, trả họ một cái mạng!
Chú Sơn nghe động tĩnh ở phòng bếp, lại nhìn Kiều Mặc không chút thay đổi ngồi một chỗ, gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, lời nói cũng trở nên nghiêm khắc.
“A Mặc, sao cháu lại quật cường như vậy? Một chút tình nghĩa anh em cũng không nghĩ đến. Cháu gọi Kiều Kiều đến đây, để chú hỏi xem cô bé có muốn để cháu chém Xuyên Quân không…”
Kiều Mặc nghe thấy chú Sơn nhắc đến tên bé cưng, mày không tự giác nhíu một cái. Anh đứng dậy đi vào phòng bếp. Chú Sơn thở phào nhẹ nhõm, nâng ly trà lên uống một hơi. Ông vui mừng tựa vào sô pha, cảm thấy đứa nhỏ này cũng không quá tuyệt tình như vậy. Không ngờ nước trà còn chưa uống hết, đã bị động tĩnh ở phòng bếp hù đến nỗi suýt nữa thì bệnh tim tái phát.
Trong phòng bếp, ba người đang quần nhau túi bụi, khi nhìn thấy Kiều Mặc đi vào đều đồng loạt ngừng động tác. Xuyên Quân cầm dao thở hổn hển, đầu không được tự nhiên xoay qua một bên. Kiều Mặc cười giễu, đi lên cầm sao trong tay anh, suy nghĩ một chút: “Đã lâu không đụng, cảm thấy không quen lắm…”
Ba người vừa nghe lời này lập tức kinh hãi đến mặt trắng bệch. Kiều Mặc đột nhiên kéo tay phải của Xuyên Quân đặt trên bàn, trong khi mọi người còn chưa phản ứng, một luồng sáng lạnh lẽo chợt lóe qua. Kiều Mặc ánh mắt âm ngoan, giơ tay chém xuống, cùng lúc đó Xuyên Quân cũng phát ra một tiếng hét thê lương, thảm thiết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận