Kiều Mặc Ngày Ấy


Edit: Boomie
Beta: Kim Hoàn Lương
Trong không gian yên tĩnh của hành lang tầng 3 bệnh viện, đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, Kiều Kiều ngơ ngác ngồi dưới đất, ánh mắt mở to không hề chớp, giống như nai con hoảng loạn, tay nhỏ bé máu thịt đầm đìa, những giọt máu chảy xuống mặt sàn trắng tinh càng thêm kích thích thị giác hơn. Lê Mặc Kiền đứng sững một bên nhìn bé, cảm thấy ngày càng lo lắng, hắn ngồi xổm xuống vươn tay muốn an ủi cô bé con đang hoảng loạn, nhưng nhìn đến người bé loang lổ vết máu, trông yếu ớt như sắp vỡ nát, thì bàn tay to vươn ra vẫn do dự nên thu về hay chạm tới. Đột nhiên di động phát ra tiếng động lớn, Lê Mặc Kiền không kiên nhẫn nhìn lướt qua, tiếp điện thoại hạ giọng nói nhỏ:
“Anh, anh thúc giục cái gì mà thúc giục, em về ngay đây…”
Giọng điệu tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn lộ ra sự coi thường, không giống những lần dặn dò lo lắng trước đây, người đàn ông phía đầu kia điện thoại đột nhiên cười nhẹ, thoáng nghe thế nhưng có chút âm trầm thâm hiểm:
“Về? Ngại quá, Mặc Kiền, mày có lẽ…không về được!”
“Anh, anh nói thế là ý gì?”
“Ý là…tao nhịn mày lâu rồi, mà bây giờ tao không nhịn nữa…”
Đầu kia điện thoại không có âm thanh, Lê Kiền Mặc nghi ngờ nhìn cuộc gọi đã cắt đứt, sự xuất hiện tối nay của Cổ DIệc Phàm lóe qua óc, chẳng lẽ… Đột nhiên, một tiếng nổ cực lớn từ bên ngoài truyền ào, Lê Mặc Kiền cảm thấy cả tòa bệnh viện đều lung lay, anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cực kì hỗn loạn, mà chiếc xe thể thao màu xanh ngọc của mình đã bị nổ vỡ thành mảnh vụn, mảnh vỡ ô tô phóng đến đâm bị thương người đi đường, y tá bác sĩ đang gấp gáp ra ra vào vào cứu chữa, chỉ một lát sau là có tiếng của xe cảnh sát cùng xe cứu hỏa đang đến. Lê Mặc Kiền trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, cùng hận ý, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn, không nghĩ tới hắn ta nói thật…
Kiều Kiều ngồi dưới sàn, trong óc chỉ có Xuyên Quân người toàn là máu, bé gọi thế nào cũng không tỉnh, hắn chỉ nhắm mắt không động đậy, trên người có vết thương lớn như vậy, máu chảy nhiều như vậy vì sao không kêu đau, anh ấy luôn sợ đau hơn bé cơ mà? Anh ấy không phải toàn trêu chọc bé sao? Tại sao bây giờ mặc kệ cho bé gọi như thế nào anh ấy cũng không để ý đến bé? Anh ấy có phải là đã… Anh Quân Xuyên của bé có phải là đã…

Tầng dưới của cùng bệnh viện này, Kiều Mặc đang gọi điện thoại, không biết sao lại thế này, anh vẫn luôn cảm thấy rất bất an, có thể là quá lo lắng khi để Xuyên Quân đi đón Kiều Kiều, không có việc cũng bị cậu ta làm cho có việc không may, muốn gọi điện thoại thì di động lại hết pin, đành phải đến tầng dưới gọi bằng điện thoại bàn, di động Xuyên Quân vẫn không có người nghe, điều này làm cho trái tim vẫn lo sợ bất an lại căng lên, đành phải gọi cho A Nại, A Nại cười anh quá lo lắng rồi, nói Xuyên Quân mang Kiều Kiều đi trượt băng, xong rồi sẽ trở về mà. Kiều Mặc thoáng yên tâm, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Xuyên Quân, anh không biết rằng giờ phút này Xuyên Quân đang nằm trên giường phẫu thuật, như mong muốn của anh, sống chết không biết. Vụ nổ trong bệnh viện cũng không kéo được sự tò mò của anh, anh vẫn không thích xem náo nhiệt, mà chuyện này đối với anh mà nói thì cũng không phải chuyện lớn, nếu anh biết, trong mấy khoảnh khắc trước, bé cưng của anh đã ngồi trên chiếc xe kia, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào. Kiều Mặc đi vào sảnh chính bệnh viện, Hà Tiểu Lâu bị viêm ruột thừa cấp tính, vẫn còn đang trong quá trình giải phẫu, anh cũng không tiện bỏ đi trước, mặc dù có chút không tự nguyện, nhưng ít nhất cũng phải đợi cô ta giải phẫu xong đã.
Tại khúc rẽ lối cầu thang lên tầng trên, trước mặt lao xuống một người đàn ông trẻ tuổi, trên quần áo người đó loang lổ vết máu, đầu tóc rối tung, nhưng vừa nhìn đã biết là người chuyên sống sung sướng nhàn hạ, anh chàng công tử nhà giàu, nhưng giờ phút này ánh mắt của người đó lại hung ác như con ác sói, toàn thân bao phủ tạo hơi thở âm trầm, Kiều Mặc khẽ nhếch miệng, hơi hơi nghiêng thân mình cho cậu ta qua trước, người đàn ông trẻ tuổi liếc nhanh Kiều Mặc một cái rồi hướng xuống phía cầu thang chạy, biến mất ở hàng hiên… Kiều Mặc cúi đầu không thèm để ý đi trên hành lang, cảm thấy thời gian trôi qua thật khó khăn, rõ ràng chỉ có 2 giờ giải phẫu, lại làm cho anh có cảm giác còn lâu hơn 1 ngày, cũng không phải vì lo lắng cho người nằm trên giường bệnh, mà vì… Anh muốn về nhà.
Ở tầng 3 của bệnh viện, lơ đãng lướt mắt qua thân hình nhỏ nhắn đang cuộn mình bên ngoài phòng giải phẫu, anh hơi thương xót lắc đầu, bệnh viện luôn là nơi tình cảnh này diễn ra nhiều nhất, mỗi ngày đều có người gặp bất hạnh, mà anh thì không có dư tinh lực mà đi giúp đỡ người khác, chỉ có thể hết sức bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ bé kia mà thôi. Bước chân vừa nhấc lên liền đột nhiên thu về, anh bối rối quay đầu nhìn vào thân hình cuộn chặt nhỏ bé kia, áo khoác màu tím nhạt, đó là… Anh cuồng loạn chạy vội tới phòng giải phẫu, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng không dám tin, nhìn xuống cô bé đang cúi đầu, thật cẩn thận gọi thử:
“Bé cưng…”
Cô bé không phản ứng, cúi đầu, ngơ ngác nhìn vết máu trên mặt đất, Kiều Mặc run run vươn tay nâng mặt bé gái lên, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, anh cảm thấy mình gần như điên mất. Điên cuồng đem cô bé kéo vào lòng, mặc cho máu tươi dính đầy quần áo mình, lại bối rối không tìm thấy thanh âm của mình:
“Bé cưng…Làm sao vậy…Sao trên người có nhiều máu như vậy? Bị thương ở đâu…Bé cưng em đừng dọa anh…Bé cưng…”
Nghe được âm thanh quen thuộc nhất trần đời, Kiều Kiều dần tỉnh táo lại, thấy rõ bóng người trước mắt, lại có chút không dám chắc:
“Anh…”
“Là anh, là anh, bé cưng…Đau chỗ nào… Nhanh nói cho anh biết…”
Kiều Kiều đột nhiên ôm cổ Kiều Mặc, thần kinh vẫn căng thẳng bỗng đứt phựt, thân hình nhỏ bé yếu đuối ở trong lòng Kiều Mặc, khóc đau từng khúc ruột: “Anh…Anh…Anh Xuyên Quân chảy rất nhiều máu…Anh ấy không để ý đến em…Anh…”

“Bé cưng,đừng sợ, không có việc gì…không có việc gì…”
Kiều Mặc ôm nhẹ nhàng ôm bé, không dám dùng nhiều sức, sợ làm bị thương bé con đang yếu ớt tột độ, vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt bé, lo lắng hỏi: “Bé cưng, trên người em toàn máu, có phải em bị thương không?”
Kiều Kiều lắc đầu, cơ thể càng run lợi hại hơn: “Không phải là em… là anh Xuyên Quân… anh Xuyên Quân…”
Kiều Mặc lo lắng kiểm tra lại bé, vừa liếc mắt đã thấy bàn tay nhỏ bé máu thịt xây xước. Cẩn thận cầm bàn tay có một số chỗ gần như gãy xương, giống như sợ làm kinh động đến cô bé trước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng… tay làm sao vậy…”
Kiều Kiều cúi xuống nhìn nhìn tay của mình, mờ mịt lắc đầu, Kiều Mặc cuối cùng cũng không áp chế được sự khủng hoảng trong lòng, rách gan rách phổi kêu: “Bác sĩ… Bác sĩ…”
Trong phòng cấp cứu, Kiều Kiều hết sức lực nằm gọn trong lòng Kiều Mặc, bác sĩ thật cẩn thận giúp kiều kiều xử lí vết thương, miệng vết thương quá sâu, cần khâu vào, nhưng trước khi tiêm thuốc tê cần làm sạch miệng vết thương trước, cồn thấm vào miệng vết thương, từng đợt đau đớn đến xương tủy truyền đến , Kiều Mặc cảm thấy tim mình như bị xé nát thành từng khối, anh tức giận nhìn bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Con mẹ nhà ông, không biết nhẹ tay chút được à? Không thấy bé cưng của tôi vô cùng đau đớn sao?”
Bác sĩ làm sao có thể cho phép anh kêu to gọi nhỏ, đem công cụ quăng lên bàn thản nhiên vứt ra một câu: “Tôi không biết, hay là anh làm đi?”
Kiều Mặc mắt trừng to, rất tức giận, nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người, quay đầu sang một bên, dưới tay lại càng thêm dùng nhiều sức ôm cô bé trong lòng. Bác sĩ cũng hiểu được, cô bé đáng yêu trước mắt rất đáng thương, miệng vết thương lộ cả thịt, hơn nữa xương tay cũng bị dao cắt qua, bác sĩ cẩn thận giúp Kiều Kiều khâu lại vết thương, băng bó, tức giận nhìn thoáng qua Kiều Mặc vẫn còn đang phẫn nộ, dặn dò:
“Miệng vết thương 3 tuần không thể chạm nước, xương tay bị thương hết sức hạn chế vận động, may mắn cô bé này tuổi còn nhỏ, xương cốt còn đang phát triển, khả năng khỏi hẳn rất cao, bằng không…”

Bác sĩ lắc đầu không nói thêm gì nữa, Kiều Mặc tất nhiên là hiểu ý của ông ta, anh lo lắng hỏi tiếp:
“Còn vấn đề gì khác sao, có muốn làm toàn thân kiểm tra không? Bác sĩ, ông nhìn lại xem bé cưng của tôi còn bị thương ở đâu không?”
Bác sĩ nhìn thoáng qua vết máu trên người Kiều Kiều, nhẹ nhàng nhấc ống tay áo, khuỷu tay và đốt tay cũng bị trầy da nghiêm trọng, cánh tay có vết bầm to, trên đùi , đầu gối cũng tràn đầy các vết thương to nhỏ, bác sĩ đau lòng thở dài, cau mày nhìn về phía Kiều Mặc.
“Cậu chăm sóc đứa bé này kiểu gì đấy, để cho bé bị thương thành thế này?”
“Không mắng anh cháu.” Không đợi Kiều Mặc nói gì, Kiều Kiều lại cướp lời bênh vực cho anh trai, bác sĩ buồn cười nhìn cô bé đáng yêu trước mắt.
“Cậu có cô em gái thật tốt.”
Kiều Mặc xót xa cười, không nói gì, anh không thể giống bác sĩ bình tĩnh mà xử lí vết thương cho bé cưng, tuy rằng vết thương đối với anh là chuyện vô cùng quen thuộc, nhưng anh không thể nhìn bé cưng của anh đau đớn, bây giờ trong lòng anh đang rất khó chịu, những vết thương lớn nhỏ này làm anh phát điên, bé cưng của anh phải thật khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ, vì sao lại phải chịu loại đau đớn như thế này, vì sao!!!!!
Xe cảnh sát gào thét lao đến bệnh viện, Phương Thành cùng vài cảnh sát cùng nhau nhảy xuống, người phụ trách đã ở hiện trường chờ đợi tiến hành điều tra, Kiều Mặc ôm Kiều Kiều đi ra khỏi phòng cấp cứu, vừa vặn nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn bên ngoài, bây giờ chuyện gì cũng không liên quan đến anh, anh chỉ muốn cẩn thận trấn an cô bé còn đang rất kinh hoảng trong lòng. Phương Thành liếc mắt đã nhìn thấy hai người mệt mỏi, cả người toàn là máu, vội vàng bước nhanh lên phía trước, lo lắng hỏi:
“Anh, anh sao vậy? Còn Kiều Kiều, đây là…”
Kiều Mặc để đầu Kiều Kiều dựa vào trong lòng mình, không muốn làm cho bé nhìn thấy cảnh hỗn loạn này, bé đều vẫn có mâu thuẫn với cảnh sát, hôm nay còn bị kinh hoàng quá nhiều, anh sợ cơ thể gầy nhỏ của bé không chịu nổi, càng không hi vọng nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt kia vừa rút lui lại ùa về.
Phương Thành nhìn Kiều Mặc im lặng, do dự mà nói tiếp:
“Vừa rồi, hộ sĩ bệnh viện nói, có một thiếu niên 18,19 tuổi đưa Kiều Kiều và 1 người đàn ông bị thương nặng tới bệnh viện, xe nổ mạnh, thiếu niên kia cũng mất tích, Kiều Kiều…không có chuyện gì chứ?”

Nghe được lời Phương Thành, ngập trời kinh hoàng úp về phía Kiều Mặc, cục cưng của anh ngồi trên chiếc xe kia, nếu chậm 1 chút, chỉ một chút thôi, cục cưng của anh cũng có thể giống chiếc xe kia, ở trong lửa thuốc nổ hóa thành hàng trăm ngàn mảnh, hóa thành tro tàn. Kiều Mặc đứng đấy, bỗng nhiên không thể động đậy, Kiều Kiều cố hết sức ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh, lo lắng gọi:
“Anh…”
Kiều Mặc vẫn đờ đẫn đứng đấy, Phương Thành đỡ lấy anh, Ngẩng đầu nhìn cô bé vết thương khắp người, cảm thấy tim như bị xé rách, đau kịch liệt. Lúc này, vài cảnh sát xông tới, hỏi Kiều Kiều một số vấn đề , Kiều Kiều bối rối ôm cổ Kiều Mặc, đôi bàn tay băng bó như bánh chưng hiện ra trước mặt mọi người, bé hoảng sợ nhìn từng cảnh sát đặt câu hỏi, những hạt nước mắt bằng hạt đậu lăn dài trên má. Phương Thành căm tức đá một cảnh sát trong số đó, cao giọng quát:
“Hỏi gì mà hỏi, không thấy đứa bé đang sợ hãi sao?”
“Đội trưởng, tôi..”
Người cảnh sát trẻ kia rất oan ức nhìn về phía Phương Thành, hắn chỉ đang làm việc thôi, sao lại ăn mắng?
“Tôi cái gì mà tôi…qua bên kia chờ”
PhươngThành không kiên nhẫn đuổi người cảnh sát kia, đau lòng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Kiều Kiều, nhẹ giọng nói:
“Kiều Kiều đừng sợ, chúng ta đừng để ý họ, em nhé?”
Kiều Kiều gật đầu, lại lo lắng nhìn Kiều Mặc, vươn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên đôi má căng cứng của anh, chỉ động tác rất nhỏ vậy thôi mà cũng kéo đau vết thương, Kiều Kiều hừ nhẹ Kiều Mặc theo bản năng nắm nhẹ bàn tay bé, dán lên mặt mình, nhưng lại không thấy cảm giác mềm mại lúc trước. Kiều Mặc cẩn thận nhìn bé gái trong lòng, lạnh lùng nói cho Phương Thành:
“Tôi mặc kệ Trình Xuyên Quân làm gì, hoặc là hôm nay chết trên bàn phẫu thuật, hoặc là bị các người bắt đi, bằng không tôi cũng sẽ giết hắn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận