Edit: Thủy Lưu ly
Beta: Kim Hoàn Lương
Kiều Mặc nâng cánh tay lau mồ hôi trên trán, thoáng nhìn cô bé ngồi bên cạnh hai tay chống má đang chuyên chú nhìn anh. Sau khi gửi cho cô bé một nụ cười đầy cưng chiều, lại quay đầu tiếp tục công việc của mình. Nhưng anh chợt nhận ra có gì đó không đúng, anh mạnh mẽ quay đầu nhìn cô bé cách đó không xa, cau mày trầm giọng hỏi: “Hôm nay sao em về sớm như vậy?”
Kiều Kiều đứng lên, vẻ mặt uất ức, chậm rãi bước đến chỗ Kiều Mặc, ghé đầu vào lưng của anh, ôm cổ anh từ phía sau. Kiều Mặc cảm nhận được sự khác thường của cô bé, nhanh chóng tháo bao tay bẩn trên tay xuống, giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của bé trước ngực mình, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy, bé cưng?”
Cái đầu nhỏ đang dán trên lưng của anh lắc lắc, im lặng không nói lời nào, Kiều Mặc không cần quay đầu cũng có thể khẳng định cô bé trên lưng mình đang chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu nhăn thành một khối, khiến người khác vừa nhìn đã nhịn không được muốn yêu thương.
Kiều Mặc hơi nghiêng đầu hôn lên cánh tay đang thân thiết ôm mình, cõng cô bé trên lưng, vô cùng tiếc hận, vô cùng buồn bực nói: "Bây giờ bé cưng có chuyện gì cũng không muốn nói cho anh hai nữa rồi…”
“Anh hai, em không có…” Kiều Kiều dựa đầu vào hõm vai của Kiều Mặc, tội nghiệp cầu xin nói: “Anh hai, hôm nay về nhà sớm được không?”
Kiều Mặc ngồi xổm xuống, đem cô bé trên lưng thả xuống dưới, quay đầu cầm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức của bé, nhẹ giọng trưng cầu ý kiến: “Chờ anh hai thay quần áo trước, được chứ?”
Kiều Kiều lắc đầu không chịu, Kiều Mặc ngoắc ngoắc cái mũi của bé, cười cưng chìu: “Được, nghe bé cưng, cái gì cũng đều nghe bé cưng, vậy là được rồi hả?”
"Thật?” Nghe thấy thế, rốt cuộc Kiều Kiều cũng lấy lại tinh thần một chút, đôi mắt to tròn, trắng đen rõ ràng cũng có thần thái hơn.
"Bé ngốc!” Kiều Mặc cưng chiều xoa loạn một đầu tóc ngắn của bé, nhẹ nhàng ôm bé vào trong lòng, nói một tiếng với A Nại đang bận việc bên kia rồi nhanh chóng rời khỏi.
A Nại vốn dĩ đang bận việc nhưng khi nhìn thấy Kiều Kiều đáng nhẽ đang ở trường học nhưng giờ lại được Kiều Mặc ôm vào ngực, nghi ngờ, lo lắng hỏi: “Kiều Kiều làm sao vậy?”
Kiều Mặc cưng chiều nhìn cô bé trong lòng, vẻ mặt hiểu rõ nhưng cũng không nói ra: “Chắc là mệt mỏi thôi, A Nại, tôi đi về trước, chú vất vả rồi!”
...
Hai người họ vừa ra tới xe đã nhìn thấy một người phụ nữ thanh tú đơn bạc đi tới, trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ, người phụ nữ này lúc nhìn thấy Kiều Mặc vẻ mặt có chút co quắp, cười ngượng ngùng vô cùng: “Kiều đại ca, anh…”
Kiều Mặc cảm giác được cánh tay đang ôm cổ mình của cô bé trong lòng đột nhiên dùng sức, thân thể có chút khựng lại, lại thêm xác định ý nghĩ của mình, chỉ là tâm tình của anh lại mạc danh kỳ diệu tốt lên không ít, khóe miệng không tự giác tràn ra một chút tươi cười, khó được lại cùng người phụ nữ trước mặt nói vài câu: “Bé cưng mệt mỏi, tôi mang cô bé về nhà nghỉ ngơi…”
Người phụ nữ xấu hổ muốn làm gì, lại phát hiện Kiều Mặc đã nhấc chân muốn rời khỏi. Nhanh chóng đuổi theo muốn nói lại không được nên chỉ có thể thất vọng nhìn bóng dáng anh rời đi…
Trong phòng, Kiều Kiều giống như một cái đuôi nhỏ của anh, nhắm mắt theo đuôi không rời. Kiều Mặc chỉ khẽ cười cũng không nói gì. Vào phòng ngủ thay quần áo, vào buồng vệ sinh rửa mặt, lại xem như bình thường thong thả đến sô pha ngồi xuống, mở tivi, xem tiết mục. Kiều Kiều cũng ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, vô cùng thân thiết làm nũng. Kiều Mặc cảm thấy cả người như được một tầng vui sướng gột rửa, thật hưởng thụ...
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô bé nhu thuận giống như một con mèo nhỏ bên cạnh, khóe miệng nổi lên một chút ý cười ác liệt, đứng lên hướng buồng vệ sinh đi đến. Kiều Kiều cũng vội vàng theo sau, hôm nay bé thật sự rất dính người. Đi đến cửa buồng vệ sinh, đột nhiên anh xoay người đối diện với người phía sau, cũng cẩn thận đỡ lấy thân thể của bé, ngồi xổm xuống, cùng bé nhìn nhau, cố nén cười, thấp giọng nói: “Bé cưng, anh hai muốn đi toilet, còn muốn theo sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kiều Kiều xấu hổ đến đỏ bừng, xoay người cúi đầu đứng trước cửa buồng vệ sinh cũng không muốn đi ra. Đối với điều này Kiều Mặc cũng không thể lý giải được, mỗi ngày đều bị anh ôm cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ, nhưng sao bây giờ lại thẹn thùng như vậy?
Từ buồng vệ sinh đi ra, cô nhóc kia đúng là vẫn đang dựa vào tường chờ anh, Kiều Mặc thở dài. Chấp nhận buồn bực một ngày cũng không chịu nói, vẫn là mình đến hỏi thôi. Đi đến sô pha, đem cô nhóc đang cúi đầu rầu rĩ không vui ôm ngồi trên đùi mình, trìu mến nâng khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhìn càng thích kia lên, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, nói cho anh hai, vì sao không vui?”
Đôi mắt Kiều Kiều đột nhiên đỏ ửng, ghé vào trong lòng Kiều Mặc, hai má dán trên ngực anh hai, nghe tiếng tim đập có lực, khẩn cầu: “Anh hai… Anh không cần thích chị Lâu được không?”
Kiều Mặc vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, ánh mắt luôn sắc bén lúc này lại tràn ngập nhu hòa và cưng chìu: “Được, không thích!”
Kiều Kiều khụt khịt mũi, vươn tay ôm thắt lưng Kiều Mặc, dừng một chút lại tiếp tục cầu xin: “Anh hai… Vậy… Anh hai cũng không cần thích người khác được không?”
“Được, không thích!” Không có ngập ngừng, không có do dự, đối với yêu cầu của bảo bối toàn bộ đều đồng ý. Toàn bộ yêu thương anh đều cho cô nhóc trong lòng kia, anh cũng không có dư thừa tinh lực đâu mà đi thích người khác nữa.
“Anh hai… em có phải rất xấu hay không?” Kiều Kiều thấy anh hai đáp ứng sảng khoái như vậy, đột nhiên có chút chột dạ, có phải mình rất tùy hứng? Làm sao có thể yêu cầu anh hai như vậy? Anh Xuyên Quân cũng đã nói anh hai trưởng thành nhất định sẽ kết hôn cưới vợ thôi, nhưng mình lại không nghĩ để anh hai bị người khác cướp mất…
Kiều Mặc ôm cô bé trong lòng lên, dùng cái trán của mình để trên trán của bé, chóp mũi vô cùng thân thiết chạm vào cùng một chỗ, nhẹ nhàng cười nói: “Ai nói? Bé cưng của anh hai là tốt nhất, ai dám nói bé cưng của anh hai không tốt, anh hai sẽ không để yên!”
Kiều Kiều nhếch môi, hai má hiện ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, im lặng, đột nhiên giống như đã hạ quyết tâm, bé dán trên bạc môi của anh, bất ngờ phun ra một câu: “Anh hai, anh yên tâm!”
Kiều Mặc cảm giác được hơi thở ấm áp của bảo bối phả trên mặt anh, ấm áp, ôn nhu như tâm tình của anh, giống như suối nước nóng, lẳng lặng, thật thoải mái, thật ấm áp, anh miễn cưỡng nói:
“Bé cưng muốn anh hai yên tâm cái gì?”
“Anh hai, anh chờ, em sẽ nhanh chóng trưởng thành, trưởng thành sẽ gả cho anh hai!”
“Bé cưng nói như vậy, là thật sao…” Kiều Kiều mỗi lần nói lời này đều khiến lòng anh dâng lên một tia nhảy nhót vui sướng, nhưng cũng biết, dù sao bảo bối cũng còn nhỏ, nói lời này không tránh khỏi có chút tâm tính trẻ con, là vì rất ỷ lại anh sao…
“Em nói thật!” Kiều Kiều đối với nụ cười nhợt nhạt của Kiều Mặc rất không hài lòng, rõ ràng bé luôn nói thật, nhưng vì sao mỗi lần anh hai đều cho bé là tính tình trẻ con?
Kiều Mặc ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cưng chiều nhéo nhéo, bất đắc dĩ nói: “Anh là anh hai của bé cưng, so với bé cưng cũng lớn tuổi hơn rất nhiều…” Làm sao bây giờ? Anh thật sự lo lắng vấn đề này, nghĩ đến khả năng tồn tại vấn đề, nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề này... Thật ra anh cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần, vẫn luôn lén lút nghĩ…
Kiều Kiều trừng mắt to, còn thật chăm chú nhìn Kiều Mặc, vươn tay nhỏ bé, tinh tế miêu tả mặt mày của anh, biểu tình của bé khiến Kiều Mặc có một loại ảo giác, bé con thật sự đã trưởng thành.
“Anh hai, em còn hy vọng anh hai càng lớn hơn một chút, như vậy, mười hai năm trước lúc nhặt được em cũng sẽ không vất vả như vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...