Edit: Gia Lăng Tần
Beta: Bess
Đó là cuộc sống của Kiều Mặc. Buổi sáng anh còn thực thỏa mãn cảm khái mình thực hạnh phúc, đến buổi tối lại phát hiện luôn có một người hoặc một chuyện nào đó sẽ nhảy ra phá hoại hạnh phúc của anh, hơn nữa mọi chuyện lại giống như pháo liên châu, châm lửa là nổ một lèo, lại càng không thể cứu vãn được. Anh thậm chí còn không có thời gian để thở, đã phát hiện mình chẳng còn gì cả.
Ngoài ý muốn, Kiều Kiều lại đánh nhau với bạn học, nghĩ cũng biết, chuyện có thể khiến cô bé nổi giận nhất định là có liên quan tới Kiều Mặc.
Sắp tới kỳ thi cuối học kỳ, Kiều Kiều dạo này rất chịu khó học tập. Buối sáng hôm đó, vừa mới bước vào lớp, cô bé đã cảm thấy không khí rất khác thường. Mấy bạn học tụ lại một chỗ thì thầm với nhau, thỉnh thoảng còn lén đưa mắt nhìn cô bé. Kiều Kiều cũng không để ý tới bọn họ, đi tới chỗ mình ngồi. Cổ Diệc Tiêu ngồi cùng bàn vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chẳng thèm để ý tới ai. Kiều Kiều không khỏi nhìn theo tầm mắt của cậu ta một cái, lại chỉ thấy một dãy phòng học sừng sững, nào có cái gì đẹp mà nhìn chứ?
"Kiều Kiều, Kiều Kiều..." Bàn Tiểu Hổ vừa hô vừa chạy vào lớp, chạy thẳng tới trước mặt Kiều Kiều, dựa vào bàn mà thở dốc.
"Làm sao vậy, Ú?"
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé, hì hì..." Bàng Tiểu Hổ ngượng ngùng nghiêng nghiêng đầu, dường như ban nãy cậu hô to quá thì phải.
"Chỉ vậy thôi à?" Kiều Kiều hơi bực, thế thôi mà cứ làm như có chuyện gì to tát không bằng.
"Chỉ vậy thôi, hì hì..." Bàn Tiểu Hổ ngây ngô cười, quay lại chỗ ngồi của mình.
Giờ học trôi qua rất nhanh, Kiều Kiều luôn cảm thấy không khí trong lớp là lạ, các bạn dường như thường lén chỉ trỏ bàn tán sau lưng cô bé. Tới lúc ăn cơm trưa, rốt cuộc cô bé cũng biết được nguyên nhân.
Trong nhà ăn của trường học, Kiều Kiều, Bàn Tiểu Hổ, La Lạc, Hướng Nam bốn người ngồi cùng một bàn, đặt hộp cơm đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Bàng Tiểu Hổ kêu to một tiếng, nhanh chóng đoạt lấy hộp cơm của Kiều Kiều, đẩy hộp cơm của mình cho cô bé:
"Kiều Kiều, chúng mình đổi hộp cơm nhé, cậu nếm thử tay nghề của mẹ mình đi."
Hướng Nam thực khinh bỉ nhìn cậu ta, lại gật lấy hộp cơm bày lên bàn, lớn tiếng nói: "Mỗi người ăn một miếng….Xem ai ăn nhanh hơn!" Vừa dứt lời, cậu bé giơ tay giật lấy hai chiếc bánh nướng bí đỏ, nhét vào miệng. Bàn Tiểu Hổ xông lên tranh cướp với cậu bé, cả hai náo loạn túi bụi tới mức gà bay chó sủa.
Kiều Kiều cũng kệ bọn họ, cô bé cùng La Lạc ngồi một bên, cách xa chiến trường, chậm rãi ăn cơm. Lúc ngẩng đầu, cô bé lại nhìn thấy Cổ Diệc Tiêu đang bưng hộp cơm đi tới. Cậu ta dường như đang tìm một chỗ yên tĩnh để ăn cơm, lại thấy bàn nào cũng có bạn học tốp năm tốp ba ngồi rồi, lông mi bất giác nhíu lại một chút tỏ vẻ chán ghét.
"Cổ Diệc Tiêu! Đến bên này ngồi." Kiều Kiều đứng lên vẫy vẫy tay với cậu ta. Tuy rằng cậu ta có chút quái gở, không thèm để ý tới người khác, nhưng bọn họ dù sao cũng là bạn ngồi cùng bàn, phải giúp đỡ nhau mới đúng.
Giọng nói của cô bé rất trong trẻo, thực dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của cậu. Cổ Diệc Tiêu nhìn thấy hai cậu bé đang náo loạn kia, cũng không định tới gần, nhưng cô bé kia lại chạy tới trước mặt cậu, không do dự kéo cậu ngồi xuống cùng.
"Cùng ăn cơm đi!" Kiều Kiều lấy lại hộp cơm của mình, đặt trước mặt cậu ta, nhưng cúi đầu nhìn, lại phát hiện ra hộp cơm chẳng còn lại bao nhiêu. Cô bé bất mãn nhìn về phía Bàn Tiểu Hổ cùng Hướng Nam, lại phát hiện hai cậu bé cũng đang bất mãn nhìn mình tỏ vẻ tức giận, sao lại gọi cậu ta đến cùng ăn chứ?
"Sao cậu mua ít đồ ăn vậy?" Kiều Kiều nhìn hộp cơm của Cổ Diệc Tiêu, không khỏi thắc mắc.
Cổ Diệc Tiêu cúi đầu, gẩy gẩy thức ăn, lại không ăn miếng nào, giống như không nghe thấy câu hỏi của Kiều Kiều, qua một lúc lâu mới thốt ra hai chữ: "Khó ăn!"
Mấy cậu nhóc kia sửng sốt, chợt cười phì, rốt cuộc cũng tìm được đồng minh để lên án.
"Đúng vậy, đúng vậy, rất khó ăn, còn không bằng một nửa đồ ăn mẹ mình làm, so với Kiều Kiều càng kém xa." Bàn Tiểu Hổ là người đầu tiên công kích.
"Hôm kia, Tiểu Trúc còn nhìn thấy trên cọng rau dính một con sâu xanh, không, là nửa con, nửa còn lại đã bị cậu ta nuốt mất..."
"Hướng Nam, cậu nói nghe thực ghê tởm!!!"
"Mình không bao giờ ăn đồ ăn đầu bếp béo kia làm cả, ông ấy cho muối căn bản không cần nhìn..."
Ngay cả cậu bé hiền lành ít lời như La Lạc cũng không nhịn được mà càu nhàu: "Cái chị múc cơm rất hung dữ, múc cơm cái kiểu gì mà làm thức ăn bắn tung tóe, còn mắng người ta nữa..."
"..."
"..."
Mấy cô cậu bé vừa càu nhàu kể tội, vừa ăn cơm, cũng rất vui vẻ. Cổ Diệc Tiêu hiển nhiên gia giáo vô cùng tốt, hoặc là do tính tình cậu bé đạm mạc, không nói chen vào, nhưng cũng chậm rãi cùng mọi người ăn cơm. Kiều Kiều nhìn chỉ thấy cậu bé ăn mấy thức ăn thanh đạm, không chạm tới tôm cá. Anh hai cô bé nói, tôm cá mới giàu chất dinh dưỡng, ăn vào mới cao lên được.
"Cậu không thích ăn cái này à?" Kiều Kiều chỉ vào con tôm bóc vỏ hỏi.
Cổ Diệc Tiêu gật gật đầu, không nhiều lời một chữ.
"Anh mình nói ăn tôm mới cao..." Nhận thấy mình còn cao hơn cậu ta một cái đầu, Kiều Kiều càng cảm thấy anh hai nói đúng.
"Dị ứng!" Lại là hai chữ ngắn gọn. Nhưng Kiều Kiều lại chợt cảm thấy cậu ta cũng không khó gần như vẻ bề ngoài. Cô bé thực thân thiết gạt rau trong hộp cơm của mình sang cho cậu, cười vui vẻ:
"Vậy cậu ăn cái này đi!"
Cổ Diệc Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của cô bé thì ngẩn ra, thật đúng là không khách khí.
"Kiều Kiều, không cho phép bạn ngồi ăn cơm cùng bạn Cổ Diệc Tiêu!" Không khí vui vẻ lại bị một giọng nói chói tai phá vỡ.
Kiều Kiều ngẩng đầu, nhìn Tần Tư Tư khó hiểu, chẳng hề để ý nói:
"Vì sao chúng tớ không thể cùng ăn cơm?"
Tần Tư Tư cũng không để ý tới Kiều Kiều, ngược lại đi đến trước mặt Cổ Diệc Tiêu, nghiêm trang nói:
"Bạn Cổ Diệc Tiêu, bạn đừng tới gần bạn ấy, mẹ mình nói, anh trai bạn ấy là tội phạm, đã từng giết người, vừa mới ra tù đấy." Nói xong cô bé khinh miệt đảo ánh mắt nhìn Kiều Kiều.
"Cậu nói bậy. Anh hai tớ không phải tội phạm. Anh hai tớ không giết người!" Kiều Kiều mạnh mẽ đứng lên, lực đạo lớn khiến cái ghế dựa phía sau bị đổ xuống.
"Tần Tư Tư, cậu đừng có nói bậy!"
"Đúng thế, cậu nói hươu nói vượn gì đấy!" Bàn Tiểu Hổ cùng Hướng Nam thực trượng nghĩa đứng lên bảo vệ Kiều Kiều. La Lạc nhát gan, cẩn thận kéo tay Kiều Kiều, lại phát hiện Kiều Kiều đã sớm nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh có thể nhìn thấy được rõ ràng.
"Tớ không nói bậy, anh trai bạn ấy ngồi tù hai năm, mới được phóng thích, Kiều Kiều, tự bạn nói xem có đúng thế không?"
Kiều Kiều gắt gao cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Tần Tư Tư đang đắc ý dào dạt. Cô nhóc nhìn thấy Kiều Kiều tức giận, lại càng cố ý trêu tức:
"Anh trai bạn ấy còn cạo trọc đầu, giờ cả ngày nằm dưới gầm xe sửa xe cho người ta, bẩn thỉu như kẻ ăn mày..."
"Không được nói bậy về anh hai tớ!" Kiều Kiều lạnh lùng quát một tiếng, bổ nhào vào Tần Tư Tư, hai người túm lấy nhau mà ẩu đả. Bàn Tiểu Hổ, Hướng Nam vội chạy lên kéo hai người họ ra, La Lạc cũng chạy tới giữ chặt Kiều Kiều, các học sinh trong nhà ăn cũng vây lại xem, Tần Tư Tư lại càng kiêu ngạo.
"Kiều Kiều là đứa trẻ mồ côi được nhặt về. Ba mẹ cậu ấy không cần cậu ấy, anh trai cậu ấy là tội phạm, cậu ấy được tội phạm nuôi..."
"Cậu nói bậy, tớ không phải… tớ không phải… anh hai tớ không phải tội phạm..." Cặp mắt to tràn đầy nước mắt, hàm răng cắn chặt, Kiều Kiều giãy khỏi Bàn Tiểu Hổ cùng Hướng Nam, lại một lần nữa lăn vào đánh nhau với Tần Tư Tư, lần này mặc cho ai cũng không kéo ra. Đám bạn học vây quanh xem, có người có lòng tốt đứng ra ngăn cản, cũng có người tránh xa một bên, có người chỉ đứng xem náo nhiệt.
Cổ Diệc Tiêu đứng ngoài nhìn hai cô bé đánh nhau, hơi nhíu mày, xoay người rời khỏi nhà ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...