Cơ Tự vốn đang lo sợ tột độ, vừa nhìn thấy đối phương là Tạ Lang liền thở phào nhẹ nhõm, ngả người xuống sạp nằm nhắm mắt. Cùng lúc ấy, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng hừ khẽ bất mãn của Tạ Lang truyền đến từ cửa sổ.
Cơ Tự nghỉ ngơi hồi lâu mới chậm chạp bò dậy, khoác thêm áo choàng, thong thả đi đến phía sau Tạ Lang. Lúc này sao đã giăng đầy trời, in bóng xuống mặt sông sóng gợn lăn tăn, quả thật đẹp đến say lòng người.
Nhìn bóng lưng Tạ Lang vẫn đưa về phía mình, nàng lẳng lặng ngồi xuống chiếc giường Hồ, lắng nghe tiếng sóng nước ì oạp vỗ vào mạn thuyền. Được một lúc lâu, Tạ Lang mới chắp tay ra sau, quay người lại nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: "Hôm đó bệ hạ hỏi tội, nàng đã trả lời thế nào?"
Cơ Tự thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn chàng hồi lâu mới rủ mắt đáp: "Chàng biết mà."
Tạ Lang chỉ gật đầu, không nói đúng sai, chờ nàng nói tiếp.
"Ta nói với bệ hạ sức khỏe ta không tốt nên không muốn gả cho bất kì ai."
Gần như nàng vừa dứt câu, bầu không khí đã trở nên ngưng đọng, lát sau giọng nói êm ái của Tạ Lang mới truyền đến: "Nghe tin A Tự vào cung, ta lập tức bỏ hết mọi chuyện chạy đến. Dọc đường ta còn nghĩ, nếu A Tự có thể trì hoãn một khắc, dù cho nàng có bị kéo vào lao ngục hay phải chịu đòn roi, ta nhất định sẽ đến kịp cứu nàng... Ta chỉ không ngờ được, A Tự chẳng buồn mảy may do dự đã quyết tuyệt cắt đứt đường lui của chúng ta..."
Tuy giọng chàng rất dịu dàng nhưng khiến cõi lòng Cơ Tự bỗng lạnh toát. Đồng thời, nàng cũng nhận ra cảm xúc phẫn nộ và đau thương khôn tả từ giọng nói ấy.
Cơ Tự đờ đẫn cúi đầu nhìn sóng nước dập dờn, nhìn từng ánh sao vỡ vụn theo ngọn sóng rồi tụ lại lần nữa. Nàng thầm nghĩ: Đúng vậy, tuy giọng điệu Hoàng đế khi ấy rất hiểm độc, cũng tỏ ý định giết ta rất rõ ràng, nhưng nếu ta muốn trì hoãn thì nhất định vẫn tìm được cớ.
Nàng cũng biết, ngay từ lúc Tạ Lang đắc tội với Nghĩa Vũ Vương phu nhân, vừa về phủ nàng đã tung tin Cơ Việt rời khỏi Kiến Khang. Thật ra bản thân nàng đã đoán được Hoàng đế sẽ triệu kiến thân phận nữ nhi của mình, cũng liệu chừng ông ta sẽ xen vào việc hôn sự của nàng, ngăn cản nàng và Tạ Lang.
Đúng là nàng đã đoán được hết tất cả, nhưng vì sao vẫn để Hoàng đế hạ chỉ chia cắt hai người? Là vì nàng đã không còn ôm hi vọng, vì nàng sợ mình sẽ mềm lòng, vì nàng không hề nhìn thấy được tương lai gì của hai người họ cả.
Nàng thích chàng, rất thích, rất thích. Nếu không phải cải trang biến thành Cơ Việt, nếu không phải gánh hết trọng trách trên người, khiến bản thân bận bịu ngày đêm không ngơi nghỉ thì có lẽ trong nửa năm chàng bỏ đi không nói lời nào, nàng đã người không ra người, ma không ra ma vì nỗi tương tư và tuyệt vọng kia rồi.
Nàng đã cố gắng gượng chống đỡ qua những ngày tháng khó khăn nhất ấy, sao có chuyện chàng chỉ nói một tiếng muốn quay lại là dễ dàng quay lại như vậy được? Nàng đã tan nát cõi lòng, nàng đã không còn hi vọng với tương lai, nước mắt đã khô cạn, lẽ nào không được làm theo ý mình hay sao?
Mà đáng sợ nhất là, rõ ràng nàng đã hận chàng đến vậy, rõ ràng nàng không còn mong chờ gì ở chàng nữa, nhưng chàng chỉ quay đầu cười với nàng, chỉ đi đến trước mặt nàng nắm tay nàng, trái tim đã chai sạn của nàng lại như xuân về hoa nở, khẩn trương rộn rã vô vàn.
Nàng không muốn tha thứ cho chàng quá dễ dãi, cũng không muốn bản thân rơi vào con đường thương tâm tuyệt vọng kia lần nữa. Nên dưới sự áp bức của Hoàng đế, nàng mới thuận theo ông ta cắt đứt đường lui của hai người họ.
Cơ Tự rủ mắt tự hỏi mình hồi lâu, cuối cùng khẽ mỉm cười: "Tại sao ta phải do dự? Khi A Lang bỏ rơi ta, chàng có hề do dự một khắc nào đâu!"
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Tạ Lang như thể hóa đá.
Cơ Tự ngẩng đầu nhìn về phương Đông hửng sáng, khẽ khàng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Chàng vẫn im lìm, lúc Cơ Tự cho rằng Tạ Lang sẽ không trả lời thì giọng nói dịu dàng kia lại vang lên: "Sắp đến Trường Giang rồi... A Tự, lần này là ta bỏ trốn theo nàng, cảm giác này nàng có thích không?"
Bỏ trốn ư? Chàng bỏ trốn theo nàng á? Cơ Tự thảng thốt giây lát rồi lập tức hoàn hồn lại, chàng đang lừa nàng đây mà!
Cơ Tự thở dài, nhỏ nhẹ thốt lời: "Không được, hai ngày tới nhất định bệ hạ sẽ triệu kiến ta, nên bây giờ không phải là thời cơ tốt để bỏ trốn."
Tạ Lang giận đến hóa cười: "Vậy A Tự cho rằng khi nào mới là thời cơ tốt để bỏ trốn."
Cơ Tự nghĩ ngợi rồi điềm nhiên đáp: "Qua mấy năm nữa đi! Vài năm sau, nếu A Lang vẫn chưa quên ta, A Tự cũng cảm thấy chuyện triều chính vô vị, nói không chừng sẽ bỏ trốn theo A Lang."
Thế mà nàng lại rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của chàng nữa đấy! Tạ Lang thấy buồn cười nhưng tiếng cười như mắc kẹt nơi cổ họng, không thể cất lên được. Chàng vẫn chắp tay sau lưng, im lặng quan sát Cơ Tự.
Dưới trời sao mờ tối, ngọn đuốc leo lét, gương mặt không son phấn của nàng chẳng hề kiên nghị như lúc giả trai cố ý tô điểm, cũng không yếu ớt giả bệnh như lúc nữ trang. Bây giờ trông nàng vừa diễm lệ vừa quyến rũ, quả thật khiến người ta vừa nhìn lòng đã rộn ràng.
Càng nhìn nàng lâu, nụ cười trên mặt Tạ Lang càng lạnh. Mỹ nhân đẹp như tranh trước mắt dù bề ngoài tinh khôi rạng rỡ thế nào, nhưng nội tâm lại cứng như đá. Chàng từng cho rằng dù nàng có giận chàng cỡ nào, chỉ cần chàng quay lại nàng vẫn sẽ yêu chàng như trước; chàng từng cho rằng, hôm lễ Thượng Dĩ ban đầu nàng vùng vẫy không thích, nhưng sau đó lại để mặc cho chàng nắm tay nàng, để mặc chàng tuyên bố chuyện của họ trước mặt mọi người chứng tỏ nàng đã tha thứ cho lỗi lầm của chàng rồi.
Song, chàng đoán đúng rất nhiều chuyện, duy chỉ không nghĩ đến, Cơ Tự một khi lòng đã quyết thì còn nhẫn tâm hơn chàng nhiều. Nàng đã dám quyết ý như vậy nên cũng không để lại đường lui cho chính nàng. Lòng của nàng sao mà lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế!
Lần đầu tiên Tạ Lang nếm trải cảm giác oán hận phức tạp đến cùng cực.
Chàng chậm rãi cất bước đến trước mặt Cơ Tự, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn nàng. Đôi mắt trong veo dưới ngọn đuốc ánh lên nỗi đau khổ muộn phiền. Chàng cứ nhìn nàng với ánh mắt như thế, mãi cho đến khi Cơ Tự không chịu được toan dời mắt đi thì mới nắm lấy tay nàng, sau đó rủ rỉ: "A Tự, ta ốm rồi." giọng chàng nghe rất ấm ức, "Kể từ ngày đó, ta chưa hề chợp mắt..."
Cơ Tự quay đầu đi, nàng thật sự không biết nên phản ứng thế nào với một Tạ Lang như vậy. Thời điểm chàng ương ngạnh, nàng còn có thể chê cười, nhưng bây giờ...
Nhìn thấy đôi môi Cơ Tự mím chặt, Tạ Lang nâng tay nàng lên, vùi mặt vào lòng bàn tay nàng.
Cảm nhận hơi thở nóng hôi hổi của lang quân trong lòng bàn tay, cả người Cơ Tự như thể quên cả suy nghĩ.
Trong lúc nàng không tài nào phẫn nộ, không tài nào dứt tình, Tạ Lang đột ngột vươn tay ra ôm nàng vào lòng.
Không biết tự lúc nào, nhóm bộ khúc đã mang một chiếc sập khác đến mũi thuyền, Tạ Lang ôm lấy Cơ Tự lẳng lặng ngồi trên sập. Cứ thế hai người im lặng ngồi tựa sát vào nhau rất lâu, Cơ Tự mới nhàn nhạt lên tiếng: "Trở về đi."
Tiểu cô này, nàng thật sự cho rằng nửa đêm chàng đánh nàng bất tỉnh rồi đưa lên thuyền chỉ là như trò chơi trốn tìm mấy canh giờ của trẻ con thôi sao? Tạ Lang cười xòa, vùi đầu vào cổ nàng cất lời du dương: "Lẽ nào A Tự quên mất chúng ta đang bỏ trốn với nhau rồi ư?"
Cơ Tự khẽ giật mình, từ từ đẩy chàng ra, nghiêng đầu nhìn chàng chằm chằm, khàn giọng hỏi: "Chàng nghiêm túc đấy hả?"
Tạ Lang không trả lời chỉ nhìn nàng đăm đắm. Thấy ánh mắt chàng như thế, Cơ Tự không khỏi sợ hãi: "Nhưng không được, hai ngày tới ta còn phải vào triều nữa. Nếu bệ hạ không tìm được ta thì phải làm sao?" Nói đến đây, nàng nhíu mày lại, gắt giọng, "A Lang, ta đang hỏi chàng đấy."
Chàng cười nhẹ tênh, ôn hòa đáp: "Nàng hỏi lầm người rồi A Tự, ta là cướp đấy. Nói trắng ra, nếu bỏ trốn là chuyện đôi bên tình nguyện, vậy hiện tại không thể gọi hành động này là bỏ trốn mà là bắt cóc thì đúng hơn. Nàng xem đi, ta là cướp mà, sao nàng có thể yêu cầu một tên cướp đã bắt cóc nàng không được làm gì cả, rồi đưa nàng trở về để nàng báo quan?"
Cơ Tự há hốc, ngơ ngác nhìn Tạ Lang. Mãi cho đến bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra lần này chàng nghiêm túc thật. Hồi sau, Cơ Tự lắp ba lắp bắp: "Vậy, vậy chàng muốn bắt ta đi đâu?"
Tạ Lang đứng dậy, nhìn Trường Giang sóng nước mênh mông, điềm nhiên cất lời: "Đi Dương Châu."
Sau khi thốt ra ba chữ này, tia nắng đầu tiên trong ngày cũng dần hiện lên ở phía chân trời, giọng Tạ Lang lại tiếp tục vang lên: "Trong chặng đường tiếp theo nàng nên ít nói một chút, hiện giờ ta khá là giận nàng, nàng nên biết đây là lần đầu tiên ta giận một tiểu cô đến vậy. Nếu bị chọc giận quá mức, rất có thể ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn gì đó đấy."
Cơ Tự trợn tròn mắt với lời cảnh cáo của chàng. Trên thực tế lúc này nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng quan sát chàng một hồi, thấy rõ đáy mắt chàng tuy mang nét cười nhưng lại ẩn chứa lạnh lẽo, nàng lập tức rùng mình, thầm nghĩ: Xem ra lần này chàng nói thật rồi, hiện giờ chàng đang rất giận ta.
Đến đây Cơ Tự mới chịu im lặng.
Bấy giờ Tạ Quảng bỗng chạy vội chạy vàng đến phía sau Tạ Lang, nhìn thoáng qua hai người đang trong tình trạng căng thẳng rồi cúi đầu bẩm báo: "Lang quân, có bồ câu đưa tin từ phủ ạ."
Tạ Lang quay đầu lại, chàng đã khôi phục vẻ điềm tĩnh ôn hòa trước đây: "Trong thư nói gì?"
Tạ Quảng nhỏ giọng đáp: "Thư là do mẫu thân người gửi, lão phu nhân bảo lang quân lập tức quay về."
Tạ Lang vẫn chắp tay sau lưng nhìn về phương Đông không nói một lời.
Tạ Quảng liếc nhìn sắc mặt chàng, cúi đầu nói tiếp: "Lão phu nhân còn nói, mấy trăm năm qua chưa từng có con cháu sĩ tộc nào làm chuyện ngu xuẩn nhường này. Lang quân là tấm gương cho sĩ tộc khắp thiên hạ, nếu chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người cười chê lang quân trẻ con nữa. Lão phu nhân nói, việc này đùa vui chốc lát là đủ rồi."
Nhưng vẻ mặt Tạ Lang vẫn vô cảm, ung dung lên tiếng: "Làm thịt con chim bồ câu kia đi."
Trong cảnh nhóm bộ khúc ngỡ ngàng, ngẩng đầu trố mắt nhìn mình, Tạ Lang lại ra lệnh: "Còn con bồ câu nào đưa tin đến nữa thì đều đem nấu hết cho ta." Rồi chàng quay đầu nhìn Cơ Tự, cười nói, "A Tự, bồ câu Trần Quận Tạ thị dùng để đưa tin đều được nuôi dưỡng huấn luyện nhiều năm, ăn rất béo và bùi, nàng có muốn thử không?"
Cơ Tự nhìn chàng không chớp mắt, mãi lát sau nàng bật cười, gằn giọng: "Nấu lên chắc rất ngon, ta còn chưa được thưởng thức bao giờ đấy."
***
Con thuyền này của Tạ Lang không lớn, đây là chiến thuyền có sức chứa hai ba mươi người. Mặt trời vừa ló dạng, thuyền bè bắt đầu chạy vun vút trên Trường Giang, trùng hợp có vài chiếc thuyền đang rẽ từ khúc sông khác về hướng này, tò mò nhìn về phía thuyền họ. Có điều hiện giờ Cơ Tự đã bị Tạ Lang bắt đội mũ sa, còn bị chàng cưỡng ép ôm lấy ngồi trên sập.
Nhóm thuyền kia nhìn thấy Tạ Lang chỉ mặc bộ bạch y giản dị, trên thuyền không có huy hiệu gia tộc, mang theo mười mấy bộ khúc nên không hề khẩn trương. Cộng thêm tướng mạo của chàng tuấn tú hơn người, dễ khiến người ta sinh cảm tình nên bọn họ càng tự nhiên bắt chuyện làm quen.
Một lang quân chừng hai bảy, hai tám tuổi chắp tay nhìn hai người, khách sáo cười nói: "Vừa qua lễ Thượng Dĩ, lang quân lại dẫn theo mỹ nhân ngồi thuyền dạo chơi sông Trường Giang quả thật là phong nhã bậc nhất.”
Tạ Lang không buồn trả lời, một lang quân trên thuyền khác khoảng hai mươi ba tuổi cũng ôm một mỹ nhân bước ra, gã cười sang sảng xen lời: "Ta đã nói thời gian này đi chơi là tuyệt nhất mà. Thấy không, đã gặp được đồng đạo rồi kìa!" Rồi gã chuyển mắt chú ý đến Cơ Tự đang được Tạ Lang ôm, "Vị lang quân này, mỹ nhân người đang ôm trong lòng trông rất thướt tha, nàng ta là ca kỹ nhà người à? Có thể chuyển nhượng hay không?"
Bây giờ Cơ Tự đã là mỹ nhân tuyệt sắc, đương nhiên phải có phong phạm của mình, dù nàng không lộ mặt, nhưng nhìn tư thái hay da dẻ lộ ra bên ngoài đều có nét phong tình. Gã lang quân kia là cao thủ tình trường, đương nhiên vừa nhìn đã mê. Tuy giọng điệu gã bất kính, nhưng chuyện này thường xuyên gặp được trong tầng lớp sĩ tộc, trừ phi Tạ Lang treo huy hiệu của Trần Quận Tạ thị lên, khiến người ta kính sợ thì mới không xảy ra.
Thế nên chàng không hề tức giận, chỉ cúi đầu hôn lên chiếc gáy ngọc ngà của Cơ Tự, nhàn nhã đáp lời: "Không được." Không đợi gã lang quân kia lên tiếng, chàng đã nói tiếp, "Nữ nhân trong lòng ta vừa to gan vừa nhẫn tâm, còn do dự và vô tình vô nghĩa, quả thật rất hư..."
Chàng chưa dứt lời mấy người bên thuyền nọ đã nhao nhao: "Thế này mà cũng được sao?", “Tuyệt đối đừng nuông chiều loại nữ nhân này..."
Trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Tạ Lang ung dung cất lời: "Chính vì không chiều được nên ta mới bắt nàng ra ngoài. Cho nên trước khi nàng được dạy dỗ ngoan ngoãn, nếu bị người khác nhìn nhiều vài lần, lòng ta cũng sẽ khó chịu. Vì thế tiếp theo mong các vị thận trọng là hơn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...