Kiều Kiều Vô Song

Buổi chiều Cơ Việt dẫn theo Tần Tiểu Mộc đi ra phố. Nhìn con đê dần hiện ra trong tầm mắt, Tần Tiểu Mộc khẽ bẩm: "Đại lang, theo lời căn dặn của người, bọn tôi đã bán căn viện ở Ô Y Hạng, lấy số tiền đó mua hai căn viện ở bên cạnh tứ đại học quán rồi, hiện nay đã sửa sang gần xong, người có muốn đi qua đó xem thử không ạ?"

Trong xe lừa vang tiếng Cơ Việt cười nhẹ:  "Ừ, có thời gian sẽ đi xem."

Chủ tớ hai người mới trò chuyện được đôi câu thì đã đến Quốc Học quán. Đúng lúc này tiếng hét của mấy tiểu cô truyền đến, Tần Tiểu Mộc quay đầu lại, nhìn thấy xe Tiêu Dịch đang bị đám nữ tử vây kín. Bất chợt Cơ đại lang ra lệnh: "Dừng xe lại."

"Vâng."

Xe lừa vừa dừng hẳn, Cơ Việt đã nhảy xuống, sau đó sải bước đi về phía Tiêu Dịch.

Gần như Cơ Việt vừa xuất hiện, mấy tiểu cô vây quanh Tiêu Dịch im bặt, họ hớn hở hết nhìn Tiêu Dịch rồi nhìn Cơ Việt, mắt cứ láo liên không ngừng. Còn Tiêu Dịch thì vẫn một mực đánh giá đối phương.

Hiện giờ Cơ Tự cũng đã gần mười tám tuổi, hơn nữa trải qua hai kiếp người, hiện tại nhan sắc đã hoàn toàn nẩy nở. Vì vậy dù đã cố ý che giấu hết tất cả nét nữ tính để giả trang thành Cơ Việt, nhưng dung mạo của vẫn tuấn tú hơn người, chẳng hề kém cạnh Tiêu Dịch.

Nhìn Cơ Việt đi thẳng đến phía này, đám tiểu cô đè nén niềm hưng phấn rối rít lùi lại nhường một lối đi cho hắn. Cho đến tận khi Cơ Việt đứng trước mặt Tiêu Dịch, y mới hoàn hồn lại: "Cơ đại lang ư?"

Cơ Việt gật đầu: "Là ta." Thấy Tiêu Dịch vẫn còn nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt còn khá phức tạp, Cơ Việt bèn chống tay lên càng xe của y, đứng yên cho y ngắm thỏa thích rồi mới cười nhạt, "Nhìn xong chưa?"


Tiêu Dịch sửng sốt, rồi bật cười: "Vâng, nhìn xong rồi."

Cơ Việt thản nhiên giơ tay phải lên: "Nếu đã nhìn xong rồi, vậy Tiêu lang có thời gian dẫn ta đi gặp xá đệ rồi chứ?"

Tiêu Dịch gật đầu, giơ tay tao nhã mời Cơ Việt lên xe: "Xin mời Cơ đại lang."

Vừa dứt câu, Cơ Việt đã nhảy phốc lên xe Tiêu Dịch. So với kiểu đẹp yếu ớt của các lang quân Kiến Khang thì hành động dứt khoát mạnh mẽ này của Cơ Việt quả thật mang một vẻ đẹp khác lạ. Đám tiểu cô không còn kiềm chế được nữa, cất tiếng reo hò chói tai: "Ôi mỹ nam này là ai thế? Sao ta chưa từng gặp bao giờ?", "Phong thái thanh tú, cử chỉ phóng khoáng, tướng mạo đẹp hút hồn người. Ôi, từ lúc nào Kiến Khang đã có thêm một vị đại mỹ nam như vậy, sao hôm nay ta mới biết vậy kìa?"...

Xe lừa bắt đầu lăn bánh, từ lúc lên xe cho đến giờ, ánh mắt Tiêu Dịch vẫn vô thức nhìn chăm chăm về phía Cơ Việt. 

Cảm nhận được ánh mắt kia, Cơ Việt đang lật xem một quyển sách lụa bèn chậm rãi đặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dịch, nhướng mày cười: "Tiêu lang nhìn ta với ánh mắt sáng quắc như thế là có sở thích long dương (1) sao?"

(1) Long dương là chỉ việc nam thích nam.

Nghe đi, nói thẳng thừng quá đây mà!


Vẻ mặt Tiêu Dịch sượng cứng trong giây lát nhưng đã nhanh chóng khôi phục trở lại. Y dời mắt đi, kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh cất lời: "Nửa tháng trước, Tiêu mỗ nghe nói bệ hạ mới thu nhận một vị thiên tài, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, người nọ dựa vào việc kinh doanh lá trà khai thông con đường buôn bán giữa hai đầu Nam Bắc giúp bệ hạ. Tiêu mỗ còn nghe nói, ở phía Bắc, một cân trà có thể đổi bằng năm cân vàng. Hôm nay quốc khố sung túc thật không thể bỏ qua công lao của vị thiên tài này." Tiêu Dịch thoáng ngừng lại, bày tỏ ý tôn trọng, "Thế nên hiện tại có thể gặp gỡ Cơ đại lang tài ba, chính là vinh hạnh của Tiêu mỗ."

Với thân phận con cháu sĩ tộc của Tiêu Dịch, y có thể khen ngợi Cơ Việt như vậy quả thật là đã nể mặt mũi lắm rồi. Cơ Việt cười khoe hàm răng trắng: "Lời khen của Tiêu lang, Cơ Việt thật thẹn không dám nhận."

Bấy giờ Cơ Việt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết thấy được gì đó, vẻ mặt chợt sựng lại. Cảm giác được Cơ Việt khác thường, Tiêu Dịch cũng quay đầu nhìn theo, thấy Tạ Quảng đang đi dạo với mấy người bạn trên đường. 

Đúng lúc này, bỗng một cơn gió thổi xốc tấm rèm lên, thế là đám người trên phố cũng bị hai đại mỹ nam trong xe hấp dẫn, người người đều đổ dồn ánh mắt về phía xe họ, Tạ Quảng cũng tò mò nhìn theo.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với Cơ Việt, Tạ Quảng trợn to mắt không chớp. Còn Cơ Việt thì tiện tay kéo phắt màn xe xuống, xe lừa lọc cọc lăn bánh, bóng dáng họ mất hút trong dòng người.

Một người trung niên thấy Tạ Quảng vẫn dõi mắt trông theo chiếc xe liền cười nhạo: "Không ngờ một Cơ đại lang cộng thêm một Tiêu Dịch lại chói mắt đến vậy. A Quảng chắc không biết Cơ đại lang kia đâu nhỉ? Hiện tại người này rất nổi tiếng, nghe nói bệ hạ coi trọng hắn không thua kém gì Chu Ngọc đâu."

Giờ khắc này Tạ Quảng mới tìm lại được giọng của mình, khẽ hỏi: "Cơ đại lang, hiện tại rất nổi tiếng á?"


"A Quảng mới về Kiến Khang nên không biết chuyện xảy ra nửa năm qua rồi. Là như vậy, không biết Cơ đại lang kia đã dùng cách gì mà trong khoảng thời gian rất ngắn đã làm quốc khố tăng thêm một phần ba đấy."

Phía trước cũng có tiếng người nói chuyện: "Ngươi không biết Cơ đại lang kia à? Hắn là huynh trưởng của Cơ thị nữ năm ngoái đã khiến toàn thành để tang ấy. Nghe nói Cơ đại lang kia rất có tài, bệ hạ coi trọng hắn lắm. Ngay cả phò mã Văn Đô tiến cử hắn cũng được bệ hạ khen ngợi nữa."

Có người kinh ngạc hỏi: "Cơ thị nữ? Cơ thị nữ từng được Tạ Thập Bát thương yêu ấy hả? Không phải phụ nhân kia bạc phúc hay sao? Không ngờ nàng ta lại tốt số còn có một ca ca tài ba đến thế."

Gần như người kia vừa dứt câu, xung quanh liền cười ồ lên: "Cơ thị nữ bạc phúc à? Năm ngoái nàng ta không được làm ngoại thất của Tạ Thập Bát, nhưng ngươi nhất định chưa nghe nói mấy tháng qua thường xuyên có lang quân hàn môn đến cổng Cơ phủ, cầu hôn Cơ thị nữ ốm yếu bệnh tật kia rồi."

Gần như mấy chữ "cầu hôn Cơ thị nữ" vừa thốt ra, Tạ Quảng liền tập trung lắng nghe theo bản năng.

Một lang quân khác chen lời: "Con nhà hàn môn cầu hôn Cơ thị nữ thì có gì đáng để khoe khoang chứ? Thật nực cười!"

"Ngươi thì biết cái gì? Những người đó đâu chỉ đơn giản là con cháu hàn môn. Cả Kiến Khang này, những lang quân hàn môn chưa cưới thê tử có chút danh tiếng ở học quán và địa vị trong triều đình đều cầu hôn Cơ thị nữ kia đấy! Cổng của Cơ phủ sắp bị bà mối đạp sập rồi."

Hiển nhiên lời này đã vượt xa dự liệu của Tạ Quảng, trong lúc Tạ Quảng thảng thốt, hắn nghe được lang quân kia lại hỏi: "Tại sao?"

"Tuy Cơ thị nữ bị Trần Quận Tạ thị ghét bỏ nhưng nàng ta không phải loại tầm thường. Không bàn đến dung nhan tuyệt sắc, cũng không nói đến bản lĩnh tài năng của nàng ta, chỉ nói đến thân phận là hậu duệ của hoàng đế, mang theo ba mươi chín linh bài tổ tông xuất giá hôm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người rồi. Nghe những danh sĩ quản lý gia phả kia bảo, gia tộc Cơ thị là huyết mạch đế vương, hễ bất kỳ hậu nhân nào hiện giờ của gia tộc chiếm được địa vị cao trong triều thì Cơ thị sẽ lập tức từ lớp hàn môn bước lên tầng lớp thế tộc, được ghi vào gia phả lưu truyền hậu thế đấy. Ngươi nghĩ đi, Cơ đại lang tài ba đến bậc này, chẳng phải chuyện Cơ thị được thăng tiến thành thế tộc sẽ là điều đương nhiên sao? Mấy trăm năm qua đều quy định sĩ thứ không cưới gả, hiện giờ Cơ thị là thứ tộc, nhưng nếu nhà hàn môn nào có thể cưới được nàng thì chẳng phải tương đương với cưới một nữ nhi thế tộc tương lai à? Cho dù không bàn đến việc này, thì cưới một hậu duệ hoàng đế làm chính thê, sau này sinh ra con cái, ai dám nói huyết mạch họ không cao quý đây hả? Cứ thế qua ba bốn đời sau, con cháu được cơ may của tạo hóa, nói không chừng cũng sẽ được thăng tiến thành thế tộc thôi."

Ở Bắc Ngụy, có rất nhiều con cháu hàn môn xuất sắc, sau khi làm được quan lớn đều được ghi danh vào gia phả đại thế tộc, mà những đại thế tộc kia vì muốn củng cố địa vị cho gia tộc mình nên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng ở phương Nam thì hoàn toàn không có con đường tắt này. Mấy trăm năm qua nơi đây chưa từng có thứ tộc nào trở thành thế tộc cả. Giống như hoàng thất Lưu Tống, dù đã thành hoàng đế xưng vương xưng bá nhưng họ vẫn là thứ tộc như trước. Hơn nữa, người thời đại này đều cho rằng sĩ tộc chính là quanh vinh vĩnh hằng, cho dù chiến loạn, cho dù thiên tai, cùng lắm chỉ thiệt mạng vài người trong tộc họ thôi, nhưng bất kể thế nào, gia tộc của họ vẫn có được quyền thế và phú quý kéo dài nghìn vạn năm.


Nói trắng ra, người thời này có thể khiến gia tộc mình trở thành thế tộc, hoặc là từ thế tộc bình thường trở thành đại sĩ tộc chính là việc huy hoàng nhất, thậm chí nó còn quan trọng hơn tính mạng, hơn việc lập công danh gấp vạn lần.

Tạ Quảng cúi đầu, im lặng nghe hết câu chuyện của họ. 

...

Điều khiến Cơ Việt thất vọng là dù đã đi cùng với Tiêu Dịch đến Lan Lăng Tiêu thị nhưng vẫn không gặp được đệ đệ của mình. Nghe bạn học Tiêu Đạo Thành nói, cậu đã đi đến nhà bạn bái phỏng trưởng bối rồi. Không gặp được đệ đệ, trong lòng Cơ Việt khá tức giận, thậm chí cho rằng Tiêu Dịch rõ là quái đản, đã hẹn mình đến gặp Tiêu Đạo Thành sao lại không xác định trước Tiêu Đạo Thành có ở đây hay không? Tiêu Đạo Thành đã không có, vậy mà còn cố ý hẹn mình thật là phí thời gian.

Bất đắc dĩ Cơ Việt đành hẹn với Tiêu Dịch lần sau, rồi lập tức trở về trang viên tắm rửa thay quần áo, đổi lại thân phận nữ nhi.

Cơ Tự mặc lại thâm y, vấn hờ tóc, ngồi trong đình viện thẫn thờ nhìn rừng đào vừa mới đâm chồi. Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trịnh Ngô đến bẩm báo: "Tiểu cô, bên ngoài có một quản sự của Trần Quận Viên thị phụng lệnh của phu nhân họ đến đây cầu kiến ạ."

Cơ Tự nhẹ nhàng hái một nụ hoa, rủ mắt cất tiếng thờ ơ: "Sao gã lại đến đây?"

"Nói là để cầu y ạ. Một vị lão phu nhân của Trần Quận Viên thị bị bệnh lâu năm, ngoại trừ Chử công ra thì không ai có thể chữa khỏi. Nghe bảo là cần Chử công ở lại phủ Trần Quận Viên thị hai ba năm mới có thể chữa dứt điểm chứng bệnh đó. Khoảng thời gian trước, họ cũng đã đến nhờ Tạ Thập Bát, có điều Tạ Thập Bát đánh tiếng nhưng Chử công vẫn từ chối. Họ nghe nói trên thế gian này chỉ có mình tiểu cô mới có thể khiến Chử công gật đầu, nên đến tìm tận cửa." Trịnh Ngô còn nói thêm, "Quản sự kia nói chỉ cần tiểu cô đồng ý nói giúp, Trần Quận Viên thị có thể tặng rất nhiều vàng bạc xem như cảm ơn."

Gần như câu nói sau cùng vừa thốt ra, Cơ Tự liền bật cười khanh khách trong rừng đào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui