Đêm đó, lúc Tạ Lang trở về phòng, từ xa đã thấy Cơ Tự cúi đầu bồn chồn đi qua đi lại trước cửa phòng chàng, liền dừng bước lại. Tạ Quảng liếc sang lang quân nhà mình rồi nhìn Cơ Tự, không nhịn được cười thích thú: "Thật là hiếm có, thế mà hôm nay Cơ tiểu cô lại chủ động đến tìm lang quân cơ đấy."
Tạ Tịnh bên cạnh cũng hùa theo: "Mấy ngày nay Cơ tiểu cô không được nói chuyện với lang quân, đang lúc tình nồng đương nhiên là phải tương tư thôi."
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Tạ Lang mỉm cười rồi cất bước đi về phía Cơ Tự. Mấy hộ vệ đều đứng lại, vui vẻ nhìn đôi tình nhân.
Thoáng chốc chàng đã đi đến trước người Cơ Tự đang cúi đầu suy tư, nhìn bóng dáng mảnh mai ẩn chứa nét quyến rũ, giọng Tạ Lang cất lời khẽ khàng: "A Tự."
Cơ Tự ngẩng phắt đầu, sải bước nhào đến Tạ Lang, nghiêm túc nói: "A Lang chàng có tin ta không?"
Tạ Lang khá ngạc nhiên, nhìn nàng một hồi mới dịu dàng bảo: "Tất nhiên tin rồi." Dứt lời chàng nắm tay nàng định đi vào phòng.
Nhưng Cơ Tự lại không chịu đi theo, nàng chỉ níu chặt tay chàng lại, nhìn xoáy vào chàng hỏi: "A Lang, ta cần tiền, rất nhiều tiền. Ta biết một cách kiếm tiền, có thể chàng không biết, việc kinh doanh giống như đánh giặc vậy, chỉ cần nắm sáu phần thắng là có thể ra tay, nắm chắc được bảy phần thì có thể dốc hết sức đánh một trận. Bây giờ ta nắm chắc bảy phần rồi, mà còn vô cùng thuận lợi, tiền lời kiếm được chắc chắn gấp ba bốn lần hoặc thậm chí gấp năm sáu lần tiền vốn bỏ ra lúc ban đầu."
Nàng nhìn chàng, nghiêm túc bảo: "A Lang, chàng cho ta mượn tiền đi, càng nhiều càng tốt."
Tạ Lang nhìn nàng đăm đăm. Không biết tại sao, Cơ Tự lại có một cảm giác, giờ phút này ánh mắt chàng trong suốt đến mức như thể nhìn thấu tất cả,
như thể nhìn thấu được bí mật nàng giấu sâu tận đáy lòng. Nhưng giờ khắc này, đối mặt với ánh mắt ấy, nàng lại không muốn né tránh, bởi vì né tránh là chột dạ, nghĩa là nàng chỉ nói xằng bậy mà thôi.
Lúc này Tạ Lang nhoẻn khóe môi, quay lại ra lệnh với Tạ Quảng: "Gọi Lý Hữu Tín đến đây."
Lý Hữu Tín là một nho sinh trung niên trầm ổn, làm quản sự quản lý hết tiền bạc, tài sản của trang viên. Y cúi đầu hành lễ với Tạ Lang: "Tham kiến Thập Bát lang."
Chàng ôn hòa hỏi: "Trong tay ngươi hiện giữ bao nhiêu vàng?"
Lý Hữu Tín lập tức bẩm: "Năm nghìn vàng ạ."
Đúng lúc này, Cơ Tự phía sau Tạ Lang thốt lên: "Vẫn còn ít quá." Nàng cần nhiều nữa cơ, năm nghìn nếu tăng lên gấp mười thì cũng chỉ được năm vạn. Năm vạn còn không bằng một góc trang viên kia của Tạ Lang nữa.
Nghe thấy Cơ Tự bảo năm nghìn vàng vẫn còn ít, tất cả đều giật mình, đặc biệt là Lý Hữu Tín. Y nghi ngờ nhìn Cơ Tự, thầm nghĩ: Chắc là tiểu cô này cần tiền rồi.
Đúng lúc này, tiếng nói êm ái của Tạ Lang truyền đến: "Tạ Quảng, Tạ Tài, Tạ Tịnh."
"Có ạ."
"Cầm tín vật của ta, đi mượn mấy thế gia của huyện Chiêu..." Lần này Tạ Lang còn chưa nói hết, Cơ Tự đã bổ sung ngay, "Nói cho bọn họ biết, ba tháng sau trả lại, đồng thời lãi gấp hai lần tiền lãi thông thường."
Câu nói của nàng lại khiến mấy người trong trang viên sửng sốt lần nữa. Họ liếc nhìn Cơ Tự rồi quay sang Tạ Lang, đều thầm nghĩ: Đến cùng là tiểu cô này có lai lịch gì mà khiến cho Thập Bát lang tin tưởng như thế nhỉ?
Phải biết rằng xưa nay con người Tạ Lang lời nói đáng giá nghìn vàng, từ hồi còn bé đã không phát ngôn bừa bãi, nói là làm. Mà một người như thế lại bằng lòng làm chỗ dựa cho một tiểu cô...
Đám Tạ Quảng khá thân với Cơ Tự, tất nhiên họ biết Cơ Tự cũng là người không bao giờ phát ngôn bừa bãi, nếu đã nói ra thì chắc chắn suy xét kỹ cả rồi, nên họ vui vẻ thi hành mệnh lệnh của Tạ Lang ngay.
Chuyện vay tiền rất suôn sẻ, mang danh tiếng của Tạ Lang ra, gần như chỉ trong một buổi tối, Tạ Quảng Tạ Tài đã mượn được bốn vạn vàng từ bốn thế tộc. Lần này tiền vốn trong tay Cơ Tự đã có đến bốn vạn năm nghìn vàng.
Con số này không nhỏ, nên hôm sau Cơ Tự lên đường gần như đã dẫn theo tất cả bộ khúc của Tạ Lang và Tạ Nhị Thập Cửu. Nhìn đám bụi đoàn người dấy lên, Tạ Nhị Thập Cửu cười khổ: "Thập Bát huynh, huynh dung túng cho phụ nhân của huynh quá đấy."
Tạ Lang mỉm cười đứng trông theo, lát sau mới nói: "Con người Cơ Tự không thích nợ ân tình người khác. Lần này ta đổi một trang viên cứu nàng, mấy ngày nay nàng vẫn tâm sự nặng nề. Cho nên nàng vội vàng muốn kiếm tiền trả lại ta thôi." Nói đến đây, vẻ mặt chàng vẫn tự nhiên nhưng giọng nói dần lạnh lùng, "Ta cứ để mặc nàng một lần, nếu lần này thất bại thì từ nay về sau nàng sẽ ngoan ngoãn chịu theo ta."
Lý Hữu Tín đứng phía sau vốn cho rằng Tạ Lang vui vẻ đi mượn bốn vạn năm nghìn vàng để cho Cơ Tự kinh doanh, tất nhiên là tin tưởng vào tài năng của nàng. Nhưng những gì y vừa nghe thấy, rõ ràng là không đúng chút nào. Ý của Tạ Lang là cho tiểu cô kia bốn vạn năm nghìn vàng để nàng tung hoành, chỉ để đổi lại thái độ cung kính quy phục của nàng thôi. Tiểu cô này quan trọng đến cỡ nào mà đáng để Tạ Thập Bát của Trần Quận Tạ thị đem tài phú ra để thu phục lòng nàng cơ chứ?
Còn Thẩm tiểu cô của Ngô Hưng Thẩm thị cũng đang ở đó cười lạnh: Đúng là to gan, một tiểu cô còn bé tuổi mà dám dùng danh nghĩa Tạ Thập Bát vay hơn bốn vạn vàng, ta xem thử sau này ả mất hết vốn liếng sẽ thê thảm thế nào.
Trên thực tế, không chỉ Thẩm tiểu cô mà tất cả mọi người biết chuyện này đều thầm nghĩ: Tạ Thập Bát làm việc thật đúng là bí hiểm. Cơ tiểu cô kia làm việc hoang đường như thế chỉ sợ không được Tạ Thập Bát cưng chiều mấy ngày đâu.
Bốn huyện Trần Phù cách huyện Chiêu khá gần, đoàn người Cơ Tự giục ngựa chạy băng băng chỉ trong năm ngày đã gần đến nơi rồi. Nhìn dân chúng trên đường càng ngày càng đông, vẻ mặt họ vô cùng chật vật, đám Tạ Quảng nhìn lại Cơ Tự, thấy nàng vẫn im lặng nên cũng không dám hỏi nhiều.
Trông đám người khiêng xách đồ đạc hùng hục chạy nạn, nhóm bộ khúc của Tạ Nhị Thập Cửu nhìn Cơ Tự, không nhịn được nói: "Thế đạo hiện nay gần như không lưu thông hàng hóa, kiếm tiền là chuyện rất khó."
Cơ Tự cười không đáp. Đúng lúc này, Tạ Quảng thấy được một đoàn xe nhỏ phía đối diện, chợt ồ lên. Cơ Tự tò mò nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vị lang quân mang vài phần phong thái bất phàm, dáng vẻ tuấn tú ngồi trong chiếc xe ngựa đi đầu liền tò mò hỏi: "A Quảng, người biết y à?"
Tạ Quảng bảo: "Người đó tên là Hoa Minh, là người khá nổi tiếng ở chỗ tôi. Y rất thông minh, bất cứ tài nghệ mới nào trên thế gian y đều dễ dàng học được. Nhớ khi đó cả huyện tôi đều gặp họa, đói khổ rét lạnh, chỉ có Hoa Minh kiếm được tiền, sống rất tự tại an nhàn." Nghe giọng Tạ Quảng đầy cảm khái, chứng tỏ thời thiếu niên hắn rất sùng bái lang quân kia rồi.
Nói xong đội xe kia cũng đã tới, Tạ Quảng lập tức quất ngựa chạy đến, nhiệt tình bắt chuyện với Hoa Minh.
Khi xe ngựa Cơ Tự đến gần, nghe thấy Hoa Minh khổ sở tâm sự: "Đường xá khó đi, đạo tặc thành đàn, cả một huyện thành lớn như vậy cũng không có chợ búa nào đàng hoàng. Dân chúng mua bán đều là lấy vật đổi vật, tiền tứ thù Kim thượng ban hành ở đây không ai dùng. A Quảng, thời nay sao mà sinh sống hay kiếm tiền đều khó thế?"
Kiếm tiền khó lắm sao? Biết rõ những việc Cơ Tự đã làm, Tạ Quảng thoáng nhìn về phía nàng: Cứ nhìn Cơ tiểu cô xem, kiếm tiền rõ ràng là chuyện rất dễ mà.
Sau khi tạm biệt Hoa Minh, đội ngũ giục ngựa đi tiếp. Càng đến gần bốn huyện kia càng gặp nhiều dân chạy nạn. Ở đầu phố đều là dân chúng cơ khổ mang con cái đi bán, treo giá công khai.
Đến lúc này, dù là nhóm bộ khúc của Tạ Lang cũng nghi ngờ nhìn nàng. Người ở đây cực khổ bôn ba đều không có được miếng cơm ăn, sao Cơ tiểu cô lại chắc chắn kiếm được tiền?
Đến ngã rẽ về hướng bốn huyện thành, Cơ Tự dừng lại, gọi nhóm Tạ Quảng, Tạ Tịnh đến an bài: "Truyền lệnh xuống, tất cả xe ngựa đều hạ huy hiệu xuống, mọi người đều thay áo gấm, mặc áo vải bố bình thường."
Họ nhất trí làm theo yêu cầu của Cơ Tự. Đến giữa trưa ngày hôm sau, đội ngũ đã đi tới huyện thành thứ nhất, huyện Phù. Cửa hàng trên phố huyện Phù hiện giờ đã đóng cửa gần hết, người qua kẻ lại trên đường rất khẩn trương, mà trước mỗi cửa hàng còn mở thì đầy khất cái ăn xin.
Đến mức này Cơ Tự không cần tìm lái buôn nữa, những người mặt ủ mày ê trong cửa hàng nghe nói nàng muốn mua liền mừng rỡ như điên. Thậm chí lúc Cơ Tự trả giá thấp hơn một nửa, họ đều dứt khoát bán ngay.
Sau khi nắm được giá thị trường, Cơ Tự bảo nhóm Tạ Tài chia nhau đi đến ba huyện, đồng thời mua hết những đất đai, trang viên, cửa hàng của ba huyện kia.
Lúc nhóm Tạ Tài xuất phát, Cơ Tự dặn đi dặn lại không được tiết lộ bối cảnh của Trần Quận Tạ thị. Mà trên thực tế, chuyện này không cần nàng dặn dò, đám người Tạ Tài cũng sẽ không nói ra. Trần Quận Tạ thị là gia tộc có danh tiếng thế nào kia chứ? Chỉ cần hôm nay họ bảo muốn thu mua nhà cửa đất đai trong huyện, nhất định ngày mai dân chúng trong huyện đã bỏ đi lập tức kéo về cho xem. Đối với nhiều người, Trần Quận Tạ thị là chiêu bài sống, nếu Tạ thị đã cho rằng bốn huyện vô sự thì đám dân thường không có lý nào không tin.
Cứ thế trong vòng mười ngày ngắn ngủi, Cơ Tự đã tiêu sạch bốn vạn năm nghìn vàng, mua được năm vạn mẫu ruộng màu mỡ, năm tòa trang viên, năm mươi cửa hàng trong bốn huyện. Đặc biệt là năm tòa trang viên kia, trong đó có một tòa còn có mỏ vàng nhỏ nữa, bởi vì phần bên trên đã bị đào đi, lượng vàng nằm sâu dưới lòng đất cần rất nhiều nhân lực vật lực mới đào ra được nên chủ trang viên kia tiếc mạng bán tống bán tháo đi với giá rất hời. Tuy nói hời nhưng vẫn tốn hết một vạn vàng của Cơ Tự.
Cơ Tự mang hết khế đất đến quan phủ hoàn thành chứng thực, thấy nàng ghi tên Tạ Lang đứng tên tất cả tư sản, đám bộ khúc bên cạnh nghĩ thầm: Căn cứ theo điểm này thôi, dù bốn vạn năm nghìn vàng kia có đổ sông đổ bể, e rằng Thập Bát lang cũng không hề bất mãn gì với nàng cả.
Tiếp theo đoàn người Cơ Tự lên đường trở về. Đến huyện Chiêu, thời gian đã trôi qua hai mươi bốn ngày, bốn huyện Trần, Phù… vẫn còn trong cảnh bấp bênh. Cơ Tự không thích nghe người huyện Chiêu bàn ra tán vào, nên tá túc ở một lữ quán, chờ nhóm Tạ Lang đến hội họp.
Ba ngày sau, Tạ Lang và Tạ Nhị Thập Cửu đã đến. Song khiến Cơ Tự bất ngờ là lần này trong đội họ có thêm Thẩm tiểu cô và hai tiểu cô thế tộc khác, ba người này đều đi theo đến Tương Dương. Nhưng may mắn là, không biết Thẩm tiểu cô kia bị ai cảnh cáo, nhìn thấy Cơ Tự cũng không dám lên tiếng chế giễu nữa, chỉ khinh khỉnh nhìn nàng chằm chằm, dáng điệu đợi nàng thất bại thảm hại.
Khi hội họp với nhau xong, mọi người lập tức xuất phát đến Trương Dương, trên đường đi Cơ Tự vẫn chờ Tạ Lang đến hỏi thăm tình hình cụ thể, nhưng chàng lại làm như chưa hề có chuyện này xảy ra, không hỏi đến một lời.
Thoáng chốc lại năm ngày trôi qua, lần nữa thấy ngã rẽ vào bốn huyện ngay trước mắt, Cơ Tự không thể vờ bình tĩnh nổi, giục xe ngựa chạy đến cạnh xe Tạ Lang, mắt long lanh nhìn chàng: "A Lang, chàng không có gì muốn hỏi ta sao?"
Tạ Lang nhìn Cơ Tự: "A Tự muốn nói thì sẽ nói với ta thôi."
Hừ, nàng đâu muốn nói, nàng chỉ muốn làm ra vẻ thần bí khó lường, muốn khoe khoang với chàng thôi. Nàng còn mong đợi lúc chàng đang hoài nghi lại bất ngờ nhận được tin vui sẽ trở nên kinh ngạc vui sướng thế nào nữa kia. Đồ đáng ghét, lúc nào cũng thể hiện mình là người trấn định!
Cơ Tự đang nghĩ vẩn vơ thì giọng nói the thé của Thẩm tiểu cô truyền đến từ phía sau: "Thời hạn ba tháng đã qua một tháng rồi, thật hi vọng quyết sách lần này của Cơ tiểu cô có thể kiếm lại tiền cho Thập Bát ca ca. Nếu không, đầu tiên là tổn thất một trang viên có mỏ muối, sau đó là tổn thất gần năm vạn vàng, cho dù gia cảnh của Thập Bát ca ca phong hậu cỡ nào cũng không chịu được hao tổn như vậy."
Thẩm tiểu cô lườm nguýt Cơ Tự, trong lòng đầy khinh thường: Với sự yêu chiều của Tạ Thập Bát lang dành cho ả, ả không cần làm gì cả, đến Trần Quận Tạ thị là có một chỗ đặt chân ngay. Nhưng bây giờ, ả nữ nhân ngu xuẩn này lại chặt đứt đường lui của bản thân. Nghe nói trong vòng vài ngày tới Võ Lăng vương sẽ tấn công bốn huyện kia, đợi bốn huyện kia thất thủ, nữ nhân ngu xuẩn này sẽ mang danh phá sản, lúc đó đừng hòng bước vào Trần Quận Tạ thị.
Bỗng bấy giờ có một kỵ sĩ phi nước đại chạy đến, từ xa thấy được đội của Tạ Lang liền hô lớn: "Phía trước có phải là Tạ Lang, Tạ Thập Bát không ạ? Bẩm Thập Bát lang, vào giờ Tý tối qua, Võ Lăng vương đã trút hơi thở cuối cùng rồi ạ."
Đám người Tạ Quảng định giữ kỵ sĩ kia lại nghỉ ngơi thì y đã cười tít mắt: "Không cần, không cần, đây là một tin tốt, mỗ còn phải đi báo cho các nhà khác trên đường nữa." Dứt lời y giục ngựa đi ngay.
Gần như y vừa chạy đi, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Cơ Tự, ngay cả Tạ Lang cũng nhìn nàng.
Sắc mặt Thẩm tiểu cô kia đột nhiên trở nên khó coi, đám bộ khúc vừa ghé tai thì thầm vừa đánh giá cơ Tự. Tạ Nhị Thập Cửu kinh ngạc, quay đầu nói với Tạ Lang: "Lẽ nào mèo mù vớ phải cá rán?"
Tạ Lang không trả lời.
Chỉ có tỳ nữ bên cạnh Thẩm tiểu cô khẽ hừ: "Võ Lăng vương chết thì đã sao? Cùng lắm là số tiền kia không bị mất thôi."
Tỳ nữ này nói đúng, mọi người thôi nhìn Cơ Tự. Nhưng đến trưa, Tạ Nhị Thập Cửu lại nhận được bồ câu đưa tin, vừa xem qua y lại thảng thốt nhìn Cơ Tự. Thấy vẻ mặt y khác thường, Tạ Lang hỏi: "Chuyện gì?"
Lúc này Tạ Nhị Thập Cửu mới hoàn hồn lại, mỉm cười hắng giọng nói to: "Triều đình phong Đàn Đạo Tể làm Chinh Bắc tướng quân, thêm chức quan Tán Kỵ Thường Thị, tước là Võ Lăng Quận công, hiện đã lên đường, ít ngày nữa đến bốn huyện Trần Phù."
Tên Đàn Đạo Tể vừa được thốt ra, xung quanh ồ lên. Thân là đệ nhất danh thần bên cạnh đương kim bệ hạ, Đàn Đạo Tể có uy danh vang xa, tất nhiên không lời nào tả xiết.
Trong khi mọi người bàn tán rối rít, Tạ Nhị Thập Cửu nhìn Tạ Lang, cảm khái: "Võ Lăng vương đã chết, Đàn Đạo Tể được phong làm Võ Lăng Quận công, nói cách khác, vùng đất này về sau là địa bàn của Đàn Đạo Tể rồi. Có y ở đây, bốn huyện Trần Phù nhất định vững như núi Thái Sơn." Tạ Nhị Thập Cửu còn bổ sung thêm, "Thập Bát huynh, e là mấy điền sản thôn trang Cơ tiểu cô mua dưới danh nghĩa của huynh sau này sẽ tăng giá vùn vụt đấy. Lần này huynh đúng là kiếm được số tiền lớn rồi."
Tạ Nhị Thập Cửu lợi dụng địa vị của mình, lúc nói câu này còn cố ý cất cao giọng, ánh mắt liếc sang Cơ Tự. Rõ ràng muốn nói cho mọi người biết, số tiền lần này Tạ Lang đầu tư kiếm được là do chàng được Cơ Tự hiến kế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...