Kiều Kiều Trọng Sinh FULL


Giang Phóng, Kiều Kiều không đi chơi nên mấy người Giang Viễn cũng không đi, ở trong khách sạn nghỉ ngơi một ngày, khiến cho Kiều Kiều càng thêm xấu hổ.

Nhưng thấy sắc mặt của mọi người vẫn bình thường nên Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết Giang Phóng đã nói trước với mọi người rồi, Kiều Kiều là người da mặt mỏng, không cho phép nói lung tung.
Nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân và Mân Giang chênh lệch nhau hơn mười độ đến gần hai mươi độ.

Vừa tới nơi mọi người đã vào khách sạn, mặc dù có máy điều hoà nên không khí rất ấm áp, nhưng mọi người cũng là biết bên ngoài rét lạnh.

Khi đi ra ngoài, tự nhiên đều võ trang đầy đủ.
Nhìn qua thì hướng dẫn du lịch nhỏ An Ny của bọn họ là mặc ít nhất, còn Kiều Kiều là mặc nhiều nhất, áo lông màu vàng nhạt, mặc dù không bắt mắt nhưng lại làm nổi bật lên dáng người Kiều Kiều.
Vốn cách ăn mặc này của Kiều Kiều đã thấy cô nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng Giang Phóng tinh mắt, trông thấy cách đó không xa có một cửa hàng quần áo, trong tủ trưng bày là một chiếc mũ gấu mèo đáng yêu nên quyết định mua, giờ xem ra Kiều Kiều lại càng đáng yêu xinh đẹp vô cùng.

Còn có thể giữ ấm rất tốt.
"Anh Giang Phóng, anh đối với Kiều Kiều thật là tốt!" An Ny cảm khái.
Giang Phóng này, cũng không biết cấu tạo thế nào, đối với tất cả ngoại phái nữ trừ Kiều Kiều, bình thường đều rất ít nói, lãnh đạm ghê gớm.

Quả nhiên, hắn không có phản ứng với An Ny.
An Ny cũng thấy không có gì.

Nói tiếp: "Thật sự là một anh trai lạnh lùng!"
Mọi người đều cười.
Nhị Hắc trêu chọc: "Anh trai lạnh lùng? Em không thấy trước mặt Kiều đại tiểu thư, hắn hoàn toàn là một con cừu nhỏ sao! Còn anh trai tàn khốc!"
"Đồng chí Nhị Hắc, sao anh có thể không nhìn ra chứ? Con cừu nhỏ, anh đang nói em phải không?" Kiều Kiều liếc xéo Giang Phóng.
"Ô ô u! Em là con cừu nhỏ? Sao anh thấy không phải như thế chứ? Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, em không cần phải cố ý bẻ cong sự thật!" Nhị Hắc duỗi ngón trỏ lắc lắc với Kiều Kiều.
"Cắt, ngu ngốc".

An Ny châm chọc.
Kiều Kiều nghĩ, có phải khi còn bé Nhị Hắc thường xuyên bắt nạt An Ny hay không nhỉ, lượng nhất định sẽ dẫn đến biến chất.

Nghe nói cha An Ny, lão Phương cũng là người có chức vị cao nổi tiếng ở vùng này, nhưng nhìn An Ny xem, hoàn toàn là một cô em gái ngây thơ! Khi nói chuyện không kiêng nể gì, buồn vui đều biểu hiện hết ra ngoài, những gia đình như bọn họ, không phải là đều nên vui buồn không lộ ra sao? Không phải đều là cái loại tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục sao?
"Cắt, anh không chấp em.

Tiểu nha đầu ngốc ngếch".

Nhị Hắc nói xong còn ôm Lăng Ngọc Yến mổ một cái.
An Ny thấy thế, sắc mặt càng thay đổi, lập tức hừ lạnh: "Ngựa đực.


Ngu ngốc".
Nói xong xoay người sang chỗ khác, không nhìn đám người Nhị Hắc.
Lăng Ngọc Yến vẫn chỉ cười nhẹ nhàng như cũ.
Kiều Kiều không thích điệu cười này của cô ấy, luôn cảm thấy rất giả tạo.

Hơn nữa, người có tướng mạo xinh đẹp hào phóng như Lăng Ngọc Yến, cười như vậy chẳng đẹp chút nào, nếu như cô ấy vui vẻ cười to, chắc hẳn sẽ đẹp hơn?
Dọc theo con đường này, Kiều Kiều không có chú ý tới, Giang Viễn chưa từng mở miệng.

Nhưng Giang Phóng lại để ý tới, nhìn thoáng qua em trai của mình.

Giang Viễn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong mắt Giang Phóng hiện lên một tia kì quái, lập tức ôm Kiều Kiều vào ngực.
An Ny mang theo đoàn người đi dạo khắp nơi, ở Cáp Nhĩ Tân cũng không có nhiều nơi để vui chơi, còn băng đăng thì buổi tối xem mới đẹp.
Kiều Kiều rất là mong đợi.
Đợi đến khi bắt đầu đi xem băng đăng, Kiều Kiều sợ hãi than thở, thật sự là, thật đẹp rất đẹp.
Các loại hình dáng băng đăng, còn có làm thành tòa thành, buổi tối người đi xem băng đăng rất nhiều, mọi người đã bàn bạc tốt, nếu như tách ra, thì tới cổng lớn chờ.

Quả nhiên, không được bao lâu mọi người đã bị tách ra.

Kiều Kiều cũng không quan tâm nhiều như vậy, lôi kéo Giang Phóng chạy khắp nơi nhìn ngắm.

"Giang Phóng, thật là đẹp, thật là đẹp!" Kiều Kiều hoa tay múa chân.
"Ha ha, ừ, em cẩn thận một chút, trên mặt đất rất trơn".
Kiều Kiều rất không cẩn thận nên Giang Phóng lôi kéo cô.
"Ha ha".

Kiều Kiều biết Giang Phóng sẽ che chở cho cô, cũng không quan tâm tới những thứ kia, liều lĩnh lỗ mãng chạy tới chạy lui.
Hai người hết sức vui vẻ.
"A ~" Kiều Kiều nhìn Giang Phóng thở ra một hơi.

Nhiệt độ bây giờ rất thấp, Kiều Kiều đùa giỡn với Giang Phóng.
"Ai, Giang Phóng, nghe nói lúc Cáp Nhĩ Tân lạnh, nhổ một ngụm nước xuống dưới đất liền biến thành một cục băng nhỏ! Không biết là thiệt hay giả".
"Cô bé, cháu nói không sai đâu, là thật đấy, lãnh thời điểm xác thực là như vậy." Bên cạnh có một người chen vào nói.
"Thì ra là thật sự lạnh như vậy! Chú à, chú là người địa phương sao?"
"Chú không phải là người địa phương, nhưng chú đã ở chỗ này sinh sống vài chục năm rồi!" người kia cười hơ hớ trả lời.

"Nơi này thật là đẹp, nhưng nếu để cho cháu ở đây lâu dài thì cháu sẽ không đi, quá lạnh".
"Ai u cô bé, thế này đã là gì đâu, lúc trước chú ở gần sông! sông Hắc Long Giang, cháu đã nghe qua sông ấy chưa? Chỗ đó ấy à, mới thật sự là lạnh.

Khi chú đến Cáp Nhĩ Tân, cảm thấy nhiệt độ ở đây cao hơn.

Thoải mái vô cùng đấy!" người kia giống như nhớ ra cái gì đó, cười ha ha.
Kiều Kiều biết sông Hắc Long Giang, đó được xưng là nơi lạnh nhất, nghĩ tới ở đó còn lạnh hơn Cáp Nhĩ Tân rất nhiều, Kiều Kiều cảm khái: "Chú à, chú thật khỏe!"
Người kia cười ha ha.
Chào người kia xong, Kiều Kiều và Giang Phóng tiếp tục đi dạo, cho đến khi đã chơi hết, hai người mới tới cửa tập hợp cùng mọi người.
Trên đường trở về, lái xe đem điều hòa trong xe mở thật to, Giang Phóng lấy mũ gấu mèo của Kiều Kiều xuống, áo khoác cũng cởi ra.
"Chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, rất dễ bị cảm, em cởi hết ra đi".
"Vâng"
"Giang đại thiếu gia, anh thật đúng là rất cẩn thận.

Nếu ai không biết, còn tưởng rằng Kiều Kiều là một bạn nhỏ, còn anh là cha cô ấy đấy!" Nhị Hắc lại xuất hiện.
"Cắt" Đây là giọng nói của Kiều Kiều, chính mình không săn sóc, còn không ưa người khác săn sóc hả!
An Ny cũng là liếc mắt nhìn Nhị Hắc.
"Các đồng chí, chốc lát nữa sẽ đến tân quán, đêm nay phải ngủ thật ngon, ngày mai em lại mang mọi người đi chơi".

An Ny còn rất ra dáng hướng dẫn du lịch.
"An Ny à, chúng ta có thể đến nhà hàng Mã Điệt nhà em không?" Kiều Kiều đặt câu hỏi.
Cô từng nghe qua chỗ này rồi.

Hắc hắc.
"Chị muốn đến đó à, được.

Em mang mọi người đến đó xem một chút".
Quả nhiên, rất nhanh mọi người đã đến khách sạn.

Hơn mười giờ rồi, nhưng Nhị Hác lại kêu gào muốn đánh bài.

Vốn Giang Phóng cũng không muốn chơi, nhưng nhìn bộ dạng mệt nhọc kia của Nhị Hắc, cũng liền đồng ý.

Dù sao mọi người đến đây là để chơi.

Vốn đã đồng ý rồi, nhưng Giang Phóng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều trong ngực mình, thì kiên quyết không chơi nữa.
Nhị Hắc buồn bực, cũng không biết An Ny nghĩ thế nào, lúc này lại nói cô muốn chơi, Nhị Hắc thấy An Ny chịu chơi, cũng rất vui vẻ.

Bốn người liền chạy xuống phòng bài bạc ở tầng dưới của khách sạn.
Sắc mặt Lăng Ngọc Yến không tốt lắm, suy nghĩ một chút cũng đi theo.
Giang Phóng mang Kiều Kiều lên lầu.
"Sao anh lại không chơi?" Kiều Kiều không biết tại sao Giang Phóng đổi ý không chơi.
"Không muốn chơi, chẳng lẽ em không muốn anh ở cùng em?"
"Muốn".
"Vậy đúng rồi".
"Giang Phóng, anh thật giống một ông chồng nhị thật tứ hiếu, ha ha".
Trên mông lại bị đánh một cái: "em nha, rất nghịch ngợm.

Đối tốt với em còn bị em chê cười".
"Anh đánh người"
"Anh không chỉ đánh em, anh còn ăn em" Giang Phóng làm bộ muốn cởi quần áo.
Kiều Kiều vội vàng xin tha.

Hai ngày nay Giang Phóng cũng đã nghẹn lợi hại, nhưng hắn không có ý định tiếp tục đòi hỏi Kiều Kiều, tuy nói người trẻ tuổi không thể khống chế nổi dục vọng của mình, nhưng mà Kiều Kiều có bao nhiêu mệt mỏi hắn đều nhìn thấy.
Đó là là vợ mình, dù sao cũng đã ăn quà vặt rồi, giờ kiềm chế một chút đi.

Hơn nữa, lần đầu tiên kia, hắn không mang áo mưa, Kiều Kiều còn chưa trưởng thành, hắn cũng có lo lắng của mình.
Ngày hôm qua không muốn nhắc tới chuyện này, hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới.

Cũng thừa dịp người khác không có chú ý đi mua thuốc và áo mưa.
"Kiều Kiều, cái kia, tối hôm trước anh không mang cái kia, em còn nhỏ, cái kia, cái kia - -" Giang Phóng cảm thấy không nói nên lời.
Nhưng Kiều Kiều lại hiểu, đúng vậy, cô là đứa đần độn, tại sao lại không nghĩ tới chứ, cô, một khi cô có thì phải làm thế nào bây giờ?
"Vậy - -" Kiều Kiều cắn môi nhìn hắn.
"Anh mua thuốc.

Cũng chỉ có thể để em ăn.

Thật xin lỗi, bảo bối".

Giang Phóng đối với chuyện Kiều Kiều phải uống thuốc thì rất áy náy.
"Không sao.

Chúng ta còn nhỏ.

Không thích hợp mà! Em hiểu".
Kiều Kiều ngoan ngoãn uống thuốc.
Mặc dù đã uống thuốc, nhưng Kiều Kiều rất thoải mái.


Cô cảm thấy từng đợt buồn nôn, chạy đến buồng vệ sinh mở bồn cầu nôn, cơm tối ăn vào đều phun hết ra ngoài.
Thấy Kiều Kiều khó chịu, mặt Giang Phóng trầm xuống.
Đều do hắn không tốt.
Rót nước nóng cho Kiều Kiều.

Giang Phóng và cô dựa vào nhau xem tạp chí, thỉnh thoảng nói cái gì đó, hy vọng có thể giảm bớt khó chịu của cô, có điều sau khi phun hết ra, Kiều Kiều tốt lên rất nhiều.
"Giang Phóng, em phun ra hết rồi, không biết thuốc có ngấm không.

Hay em uống thêm hai viên nhé".

Nếu như giờ cô có cục cưng, mất mặt ngược lại tiếp theo, mẹ cô không cắt đứt chân cô mới là lạ.
"Đừng uống, thuốc ngấm rồi, không có chuyện gì".

Giang Phóng nghĩ, đều phun ra hết, ngấm cái gì, nhưng hắn lại không muốn cho Kiều Kiều uống thuốc, ăn xong rồi khó chịu như vậy, cũng không thể lại chịu tội.
Nếu một khi, một khi có đứa nhỏ, vậy thì cứ sinh đi, dù sao, nhà bọn họ cũng không phải là không nuôi nổi.

Hắn có thể tự mình làm chủ.
Kiều Kiều hơi thấp thỏm.
Giang Phóng trấn an vỗ cô vài cái: "Không sao.

Em uống được một lúc rồi, nhất định là ngấm thuốc rồi.

Sợ cái gì".
"Ai, Kiều Kiều, hôm qua anh nhàn rỗi không có việc gì làm mới đọc mấy quyển tạm chí kia của em, anh đang suy nghĩ, em nói phương bắc của chúng ta có rất ít loại hộ hình trang hoàng tinh xảo này.

Nhìn những quyển tạm chí của em, anh thấy có vẻ cũng khá hay".

Thật ra Giang Phóng chỉ tùy tiện tìm một đề tài, dời đi sự chú ý của Kiều Kiều.

Nhưng hiển nhiên Kiều Kiều cảm thấy rất hứng thú .
"Vâng, đúng vậy.

Em cung thấy vậy, ở công ty hai tháng sẽ phải khởi động hạng mục mới không phải sao? Có nghĩ tới đem chuyện này tham khảo qua không? Thật ra, bên này của chúng ta cũng có phòng ở trang hoàng tinh xảo rao bán, nhưng tuy nói trang hoàng thực tế cũng chỉ là ở cấp phổ thông thôi, không có gì đặc sắc.

Vườn hoa Phượng Hoàng Sơn nếu đã đi con đường khu nhà cấp cao, như vậy dự án kế tiếp các các anh hoàn toàn có thể đi con đường này".
"Ừ, chờ trở về anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, vị trí nhà máy phân hóa học Mân Giang mặc dù không bằng vị trí nhà máy trang phục, nhưng nếu hoạch định một chút có lẽ sẽ khiến cho nó tốt hơn".

Giang Phóng là một người trời sinh để làm buôn bán, Kiều Kiều chỉ đơn giản nói ra ý nghĩ của mình, cũng không rõ ràng rành mạch nhưng Giang Phóng có thể suy một ra ba, áp dụng vô cùng tốt.
"Chồng em là giỏi nhất!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui