Đã có kết quả thi tốt nghiệp của Giang Phóng rồi, rất tốt.
Mặc dù Giang Hải Dương không để ý chuyện này, nhưng con trai ông thi tốt, ông cũng rất vui vẻ.
Giang gia mở tiệc chiêu đãi mọi người ở nhà hàng của mình.
Giang Hải Dương giao việc làm ăn buôn bán bên này cho Giang Phóng, Giang Phóng lôi theo Kiều Kiều ngày ngày bận rộn.
Chỗ bán lâu là ở bên trong thị khu, ý tứ của Kiều Kiều là muốn một bản mẫu tinh xảo một chút.
Thật ra vườn hoa Phượng Hoàng Sơn, ngoại trừ dãy biệt thự bên ngoài thì còn có vài nóc nhà nhỏ cao tầng, dù như vậy nhưng tất cả đều rất sang trọng, nói tóm lại, cái tiểu khu này sẽ không thua kém bất kỳ khu cao cấp nào.
Kiều Kiều nhìn mô hình, đề nghị Giang Phóng Âu hóa phong cách của khu trung cư.
Kiều Kiều không làm thiết kế, nhưng cô có thể nói ra những gì cô nhớ cho nhân viên thiết kế, hai người trao đổi rất ăn ý.
Thấy nhà thiết kế ngoại quốc kia, mắt ti hí nhìn cô, Giang Phóng hoa lệ lệ ghen tị, Kiều Kiều cười to, không hãm lại nổi!
“Em là của anh” thấy Kiều Kiều cười nhạo hắn.
Giang Phóng kéo Kiều Kiều vào trong lòng mình.
Còn cắn cổ của cô.
“Anh làm gì thế, là chó sao, anh làm vậy nếu để cha mẹ em nhìn thấy sẽ giết em! Anh còn như vậy em sẽ tức giận” gần đây hắn rất thích lưu lại dấu vế trên cơ thể cô, làm cô tức đến nỗi nghiến răng ken két!
Bán lâu, vẽ bản mẫu, bán lâu viên, mỗi thứ cũng làm cho Kiều Kiều bận rộn, chỉ hận mình không cần ngủ để tiếp tục làm việc, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mấy ngày trước mắt Giang Phóng lại thâm quầng mệt mỏi như vậy.
Hai người đều rất bận rộn, không còn mấy ngày nữa là đến tháng chín, cả hai đều phải đi học.
Nếu đã đi học, Kiều Kiều cũng buông chuyện này xuống, nhưng Giang Phóng phải bận rộn hai bên, thật may, ở trường của hắn không có chuyện gì quan trọng.
Vườn hoa Phượng Hoàng Sơn bắt đầu đưa vào giao dịch, ngoài dự liệu của mọi người, biệt thự bán rất tốt, giống như cứ đưa ra là bán được vậy.
Mới qua một tuần lễ mà đã bán được hơn một nửa.
Ngay cả Giang Hải Dương cũng không nghĩ tới sẽ có hiệu quả tốt như vậy.
Thời điểm định giá, ý định của Giang Hải là tại mức 6000.
Nên biết, giá nhà bình thường ngoài thị trường là hơn 2000, không đến 3000.
Nhưng Kiều Kiều lại cố gắng khuyên can Giang Hải Dương, muốn định tại mức 8888.
Lúc nghe được đề nghị này của Kiều Kiều, tất cả mọi người Giang gia đều dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn Kiều Kiều.
Nhưng Kiều Kiều lại nói, cô cảm thấy, nếu mục tiêu đã là người có tiền, vậy thì nên dùng cách thức của người có tiền.
Không phải vô duyên vô cớ định mức ấy, cô muốn cho họ thấy, giá trị của khu trung cư này.
Giai đoạn này ở Dân Giang, có nhiều nhà giàu mới nổi lắm
Sở dĩ Kiều Kiều tự tin như vậy, hoàn toàn là quỹ tích từng xảy ra.
Nhưng người khác không biết, có điều Giang Hải Dương vẫn thông qua ý kiến này.
Kiếp trước, ông chủ của công ty Kiều Kiều ở tiểu khu này, cho lên đối với nơi đây cô rất rõ.
Hơn nữa, 7, 8 năm sau, cả trấn Dân Giang giá phòng phổ biến vào khoảng 8000, còn cái tiểu khu này, giá thị trường là hơn 3 hơn vạn, đến gần 4 vạn, mặc dù giá phòng cao thái quá, nhưng mà nhiều người có tiền cũng không mua được một căn trong đấy.
Vườn hoa Phượng Hoàng Sơn bắt đầu rao bán trên thị trường, dù còn chưa chính thức hoàn thành, nhưng tỉ lệ bán ra đã đạt 8 thành.
Kiều Kiều không biết Giang Hải Dương thu được lợi nhuận bbao nhiêu, cô cũng không quan tâm chuyện này, cô chỉ quan tâm đến mức độ thành công của hạng mục này mà thôi.
Cô dấn thân vào ngày sản xuất tương quan bất động sản, nhìn hạng mục mình tham gia tiêu thụ tốt, trong lòng Kiều Kiều rất thỏa mãn.
Mặc dù, cô chỉ đang làm bừa.
Giang Hải Dương không thể đoán được chuyện sẽ tiến triển thuận lợi như vậy, thành công trong nháy mắt, không chỉ có mấy người Giang gia mấy mà đến cả người Tần gia cũng phải lau mắt mà nhìn Kiều Kiều, mặc dù Kiều Kiều mình không giúp được gì, nhưng mà trong lòng mọi người đều biết cô vì vườn hoa Phượng Hoàng Sơn mà bày mưu tính kế.
Giang Hải Dương tặng Kiều ba một ngôi biệt thự, hiện tại Kiều ba cũng là cấp dưới đắc lực, là một viên đại tướng của Giang Hải Dương, nhưng ông vẫn không hiểu tại sao Giang Hải Dương lại tặng ông một ngôi biệt thự gần hai trăm vạn này, đây là một ngôi biệt thự tương đối có thiết kế sang trọng, đây cũng là ngôi nhà mà Kiều Kiều rất thích, lúc xem qua kiến trúc từng ngôi biệt thự đã từng đề cập với Giang Phóng.
Kiều ba làm sao mà nhận được chứ, đó là tiền lương bốn năm của ông đấy.
Nhưng Giang Hải Dương vẫn kiên trì, không còn cách nào, Kiều ba chỉ có thể nhận lấy, ông cũng biết đó là cho con gái của ông.
Tại bữa tiệc khánh thành vườn hoa Phượng Hoàng Sơn, trước mặt người nhà hai bên, và toàn bộ người trong công ty, đối tác Giang Hải Dương tuyên bố, đợi đến khi Kiều Kiều tròn mười tám, sẽ cho Giang Phóng và Kiều Kiều đính hôn, lúc ấy Kiều Kiều phun hết nước trái cây trong miệng ra, có chuyện gì vậy! Sao cô không biết gì thế?
Kiều ba Kiều mẹ vui mừng gật đầu, xem ra họ đã thương lượng qua với Giang Hải Dương.
Mọi người ở công ty thấy tay Giang Phóng đặt ngang hông Kiều Kiều, tất cả đều yên lặng.
Giang gia này, hành động quá sớm, nhưng không dựa được lão Đại, thì dựa vào lão Nhị đi.
Lão Kiều không phải cũng là thuộc hạ của Giang tổng sao, nói không chừng, mình cũng có thể thay con gái tìm kim quy tế.
Mọi người xoa tay!
Mấy ngày tiếp theo, Giang Phóng phải chạy qua lại giữa hai bên, thường đi cùng Tần Tố Cẩm cho nên quan hệ của hai người đã thoải mái hơn rất nhiều.
Kiều Kiều biết Giang Hải Dương mua cho Giang Phóng một ngôi nhà ở gần đại học A bởi bì Giang Phóng không ở nội trú, nhưng vì rất bận rộn cho nên Giang Phóng cũng không thường xuyên ở đó, mỗi ngày giống Tần Tố Cẩm cứ đi đi về về suốt.
Lão Bạch thấy Giang Hải Dương chỉ huy Giang Phóng như vậy, cũng hiểu ông ấy đang dụng tâm bồi dưỡng, kể từ khi có sự thành công của vườn hoa Phượng Hoàng Sơn, lão Bạch rất tin tưởng cách làm của Giang Hải Dương.
Cho lên cũng lôi tiểu Bạch vào công ty mình, nhìn bọn họ ngày ngày chịu tội như vậy! Nhị Hắc rất sung sướng.
Chỉ chớp mắt đã đến lễ mừng năm mới, thấy Giang Phóng gầy đi rất nhiều, Kiều Kiều đau lòng: “Anh không biết tự chăm sóc bản thân sao.
Gầy thành như vậy”.
“Em để cho anh ôm em một cái, đối với anh chính là thuốc bổ.
Anh lúc nào cũng nhớ em” tay Giang Phóng bắt đầu không thành thật .
Hai tay nhéo nhéo mặt Giang Phóng, “Anh nha, chỉ toàn muốn những thứ này.
Cả ngày cho anh ôm ôm rồi thân thân anh còn muốn thế nào, nếu em mà thật thà thì đã bị anh ăn sống nuốt tươi rồi, bại hoại.”
“Anh bại hoại sao, anh liền bại hoại cho em xem”.
Miệng heo của Giang Phóng mân mê hướng đến người Kiều Kiều.
“Ân ~” Kiều Kiều cười từ chối: “Anh đừng ~ “
Hắn ôm lấy Kiều Kiều, ném lên trên giường, đè lên: “Bây giờ toàn bộ người Giang thị đều biết em là của anh , sao em còn không muốn? Một chút ngon ngọt cũng không cho?”
“Anh xấu lắm.
Em nói cho anh biết.
Nếu anh bắt nạt em, em sẽ không muốn anh, hừ hừ.”
“Không muốn anh? Anh xem em có dám không muốn anh hay không”.
Giang Phóng xấu xa bắt đầu cởi quần áo Kiều Kiều.
Kiều Kiều mặc áo lông cao cổ.
Giang Phóng liền đem áo của cô kéo xuống.
Mắt đỏ ngầu, hôn lên ngực Kiều Kiều.
“Đừng, Giang Phóng, sao anh lại như vậy?” Gần đây hắn đối với nàng rất xằng bậy, kỳ động dục sao!
“Vợ nhỏ, vợ hiền của anh, nghẹn chết anh, hay là em cho anh đi, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ lấy em, có được không, có được hay không vậy?” Hắn thủ thỉ.
Cho hắn? Cả ngày cho hắn sờ sờ vuốt vuốt một chút, đã là cho hắn mặt mũi rồi.
“Anh đừng có nghĩ lung tung, dù cho em đủ tuổi, anh cũng đừng mơ, chưa cưới, không cho phép anh xằng bậy”.
Chuyện này, Kiều Kiều cảm thấy không cần thương lượng.
Cô vợ nhỏ này, nói thế nào cũng không được nha!
Lấy lui làm tiến, hắc hắc, hôm sinh nhật, cô vuốt ve hắn, cũng rất thoải mái nha.
“Vậy vợ nhỏ của anh, m vuốt ve anh được không” Vẻ mặt a dua.
“Sao anh lại như vậy chứ? Chỉ toàn nghĩ tới chuyện đó.
Em khinh bỉ anh, anh tránh ra cho em”
“Anh không, anh sẽ không” tay chạu dọc theo thân thể cô.
Không biết động tác của hắn thế nào, nháy mắt đã cởi được áo ngực của Kiều Kiều xuống.
Cúi đầu ngậm lấy tiểu anh đào của cô.
Giang Phóng không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, cho dù có là cô gái hắn yêu từ nhỏ thì hắn cũng không hề nhẹ nhàng ôn nhu, cái miệng hết liếm mút lại gặm cắn.
Khiến cho Kiều Kiều rên rỉ.
Nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Kiều Kiều, hắn càng điên cuồng nhấp nháp, độ mạnh yếu thậm chí còn lớn hơn làm cho Kiều Kiều kêu đau.
Bại hoại, xấu xa, rất xấu xa.
“Bại hoại ~ “
“Anh bại hoại, anh liền bại hoại với mình em, bảo bối, ngoan, nghe lời, nếu không anh không cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”.
Hắn uy hiếp cô, thật ra Giang Phóng phát hiện, đừng thấy bình thường Kiều Kiều tác oai tác quái trên đầu hắn, chỉ cần hắn hung ác một chút, cô liền mềm nhũn.
Còn nnếu hắn giả bộ đáng thương thì cuối cùng cô cũng sẽ tùy hắn.
Ha hả, có thể thấy, con nhóc này vẫn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Lúc này, cứng mềm thi hành, mới là sáng suốt nhất .
Hai tay đặt trên ngực của cô bắt đầu vuốt ve, u, thật thoải mái.
Mềm mềm ,trắng trắng, non mịn.
Con nhóc này, giống như một tinh linh.
Hắn có thể nhìn ra, rất nhiều người có tình cảm với cô, nhưng thế thì sao, ai cũng biết cô là của hắn, cũng không ai dám đến chia rẽ bọn họ, đương nhiên con nhóc này cái gì cũng không biết.
Tay trượt xuống dưới, chậm rãi thâm nhập vào trong quần cô.
Cô vẫn không cho hắn sờ chỗ này, hắn biết cô sợ.
Thế nhưng mà hắn lại rất muốn.
“Ân ~” Kiều Kiều nhịn không được bắt đầu rên rỉ.
“Bảo bối, tiểu bảo bối của anh.” Hai người kịch liệt dây dưa với nhau.
Nói chính xác là Giang Phóng dây dưa Kiều Kiều, Kiều Kiều không hiểu mấy điều này, dù sống hai đời vẫn không hiểu được nên chỉ có thể mặc cho người con trai mình thích muốn làm gì thì làm.
Giang Phóng đứng lên, bắt đầu cởi quần áo của mình, vóc người hắn thon dài thân thể cường tráng.
Nhìn hắn cởi quần áo của mình, thần trí Kiều Kiều cuối cùng cũng trở về.
Trời ạ, vừa rồi cô và hắn đã làm chuyện gì thế.
Nhìn thân thể hắn đã phấn chấn bừng bừng, Kiều Kiều biết, chỉ sợ hôm nay không dễ dàng thoát thân.
Trong nháy mắt Giang Phóng đã đem quần áo của mình cởi sạch, mắt thấy hắn lại muốn nhào tới trên người cô.
Kiều Kiều vội vàng đứng dậy.
“Giang Phóng, anh đừng như vậy, em, em dùng tay giúp anh được không?” Trước mắt cũng chỉ có cách này.
Kiều Kiều đưa tầm mắt của mình đặt ở trên ngực hắn trở lên, căn bản không dám nhìn xuống.
Giang Phóng nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, không đành lòng miễn cưỡng cô, nếu như hắn mạnh mẽ đoạt lấy thì cuối cùng cô cũng sẽ đi vào khuôn khổ còn nhất định sẽ tha thứ cho hắn, nhưng mà hắn không hi vọng trong lòng cô có khúc mắc, không hi vọng cô vì chuyện nhỏ này mà đau lòng.
“Vậy, em dùng tay giúp anh hai lần.”
Được một tấc lại muốn tiến một thước?
Nhìn khuôn mặt đầy hi vọng của người yêu.
Kiều Kiều gật đầu, xem như đồng ý.
Lòng Giang Phóng hân hoan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...