Quả nhiên lúc ghi nguyện vọng, Giang Phóng điền đại học A, cũng điền đại học A như hắn còn có Nhị Hắc và tiểu Bạch.
Trong nhóm hắn còn một người nữa là Khổng nhi thì quyết định ra nước ngoài học.
Biết chuyện này, Giang Hải Dương và Tần Tố Cẩm đều rất vui mừng.
Bọn họ vẫn luôn hi vọng Giang Phóng có thể học ở đại học A, hôm nay coi như là mãn nguyện.
“Tố Cẩm, anh đã nói rồi, chỉ cần để Kiều Kiều đi khuyên tiểu Phóng thì nhất định sẽ không thành vấn đề”.
Giang Hải Dương cười nói.
Thật ra Tần Tố Cẩm có chút mất mát, con trai của bà lại không muốn gặp bà, lại càng không nghe bà, thế nhưng thằng bé lại chịu nghe một bé gái lớn lên cùng nó.
“Hải Dương.
Cũng nhiều năm như vậy rồi, em vẫn cảm thấy mình rất thất bại.
Giống như, cho dù em có làm cái gì thì tiểu Phóng đều cũng chỉ có bộ xa cách kia.
Thật sự em không biết rốt cuộc mình nên làm như thế nào nữa?”
“Con thì cuối cùng vẫn là con.
Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật tiểu Phóng, cha mẹ có tới không?” thật ra Giang Hải Dương cũng không quá nhiệt tình với Tần gia, mặc dù nhạc phụ của ông quyền cao chức trọng, nhưng mà ông cũng không còn là Giang Hải Dương lúc trước, ông cũng biết nếu như bây giờ ông không phải là người có tiền, còn Tần Tố Cẩm vẫn trước sau như một, thì chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý cho hai người quay lại với nhau đâu?
“Vâng, tới hôm đó cha mẹ sẽ tới” Hai năm qua, nhị lão Tần gia già đi rất nhiều.
Tần Tố Cẩm thở dài.
Cha mẹ đều rất thích tiểu Phóng, nhưng tiểu Phóng đối với bọn họ chỉ có thái độ lạnh lùng khinh thị.
Ai! Đó đều là lỗi của bà, nếu như lúc trước bà không quật cường như vậy, luôn tự cho là mình đúng, thì chuyện này có phải sẽ phát triển theo một hướng khác hay không?
Rất nhanh sinh nhật Giang Phóng đã đến.
Ngoại trừ người của Giang gia thì chỉ có cợ chồng Tần Chính, Tần Phi Dương và Kiều Kiều.
Kiều ba đi công tác, Kiều mẹ và tiểu Mộc về Thanh Nham.
Hôm nay chỉ có một mình Kiều Kiều ở nhà.
Lúc gặp Tần Chính, Kiều Kiều rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô gặp quan lớn đó, hơn nữa còn ngồi gần như vậy.
Dưới ảnh hưởng của Giang Phóng, Kiều Kiều có chút không thích ông ấy.
Cô biết lúc trước, khi Tần Tố Cẩm mới về đây, Tần gia không tán thành chuyện của bà và Giang Hải Dương chung sống với nhau, thậm chí còn chấp nhận cách làm của Tần Tố Cẩm, không quay lại thăm hai đứa con.
Chỉ hy vọng Tần Tố Cẩm có thể cắt đứt mọi liên hệ với Giang Hải Dương tìm một người chồng khác hoàn hảo hơn.
Phần tâm ấy cô có thể hiểu, nhưng không thể thông cảm, cho dù có thế nào thì Giang Phóng và Giang Viễn cũng đều là cháu ngoại của họ cơ mà.
Hiện tại, bọn họ tới đây nói mình thích hai đứa nhỏ như thế nào, yêu quý hai đứa nhỏ như thế nào, không phải là rất buồn cười sao?
“Đến đó đi, đến đó đi”.
Kiều Kiều không muốn đến tham gia bữa tiệc hôm nay của Giang gia, nhưng mà Giang Phóng cứ muốn lôi kéo cô đến.
Thật ra bản thân Giang Phóng cũng không thích bữa cơm này.
Trước đây, hắn, Kiều Kiều, tiểu Viễn đều tổ chức sinh nhật với nhau.
“Hai cháu đang giằng co cái gì ở đó vậy?” Tần Phi Dương dừng xe lại.
“Cậu.
Kiều Kiều không muốn cùng cháu về nhà, cháu đang túm em ấy đây”.
quan hệ của Giang Phóng và Tần Phi Dương cũng đã tốt lên nhiều.
Có lẽ bởi vì tính cách của Tần Phi Dương, cũng có lẽ bởi vì lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ, nhiều chuyện cũng không hiểu.
“Lên đó một chút đi, chúng ta cùng lên lầu”.
“Kiều Kiều mau vào nhà đi!” Tần Tố Cẩm cười.
“Chào cô Tần”.
“Kiều Kiều phải không? Đã lớn như vậy rồi, lúc trước thấy cháu vẫn còn là một đứa nhỏ đâu!” bà ngoại Giang Phóng thấy mấy người vào cửa liền nói.
“Cháu chào ông bà”.
“Ừ” Tần Chính ừ một tiếng, lập tức nói: “Quan hệ của Kiều Kiều và tiểu Phóng vẫn tốt như vậy, hai đứa đúng là thanh mai trúc mã!”
Mặc dù những lời này của Tần Chính không hẳn là có dụng ý khác, nhưng Giang Phóng rất nhạy cảm với Tần Chính, trong lòng có chút không vui.
Mặt cũng lạnh xuống: “Chuyện của cháu không cần ông phải quan tâm”.
“Tiểu Phóng, không được nói như vậy với ông ngoại con” Giang Hải Dương nghiêm mặt dạy dỗ Giang Phóng.
Giang Phóng cười nhạt một cái: “Không được nói như vậy, mọi người nói chuyện tử tế thân thiết với ông ấy, kết quả chính là bị ông ấy dùng danh nghĩa quam tâm ngang nhiên can thiệp vào chuyện của mình.
Con cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ của chú đâu”.
Nghe Giang Phóng nói xong, cả nhà đều lặng thinh, Tần Chính nhìn chằm chằm Giang Phóng.
Kiều Kiều cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết làm thế nào để giảng hòa.
Ai cũng không nghĩ tới, Tần Chính lại cười : “Ông thích bộ dạng này của cháu.
Ha ha.
Tố Cẩm, chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Thừa dịp không có ai nhìn thấy, Tần Phi Dương hướng Giang Phóng giơ ngón tay cái.
Mọi người đều nói Giang Phóng giống hệt Giang Hải Dương, nhưng theo những gì hắn thấy thì Giang Phóng lại giống chị hắn là Tần Tố Cẩm hơn.
Trong cái nhà này, trừ chị hắn ra thì không ai có gan đối nghịch với cha hắn đâu, đến cả mình cuối cùng cũng phải thỏa hiệp đấy thôi, còn tiểu tử này cha hắn lại không nói gì, hắn rất buồn bực.
Thằng nhóc này cũng rất che chở tiểu nha đầu kia đấy!
Kiều Kiều nhu thuận đi qua giúp đỡ sắp bát đũa.
Tần Chính nhìn Kiều Kiều, lại nhìn Giang Phóng.
Lẩm bẩm một mình: “Sợ ông gậy đánh uyên ương sao?”
Những người khác không nghe thấy, nhưng Tần Phi Dương ở gần ông thì lại nghe được rõ ràng.
Ý của cha hắn là gì vậy? Nhưng mà, cha hắn đúng là rất khoan dung với tiểu tử Giang Phóng!
Tần Tố Cẩm cũng không giỏi nội trợ, sinh nhật Giang Phóng lần này, những món ăn trên bàn đều được đưa đến từ nhà hàng của Giang gia.
Toàn bộ đều là những món Kiều Kiều yêu thích nhất.
Nhìn Giang Phóng phục vụ Kiều Kiều, lát lại gắp cho con bé cái này, lát lại gắp cho con bé cái kia.
Mấy người Tần gia sắc mặt quỷ dị, còn mấy người Giang gia đã tập mãi thành quen, lúc nào Giang Phóng chả như vậy.
Bọn họ coi như không thấy.
Sau khi ăn xong Kiều Kiều đến phòng bếp giúp Tần Tố Cẩm thu dọn, Giang Phóng Giang Viễn cũng đi qua, còn những người khác đều lên phòng khách uống trà.
Tần Phi Dương cảm khái: “Tặc tặc, con thấy, hai người cứ đối xử tốt với tiểu nha đầu kia là được rồi.
Tiểu Phóng thấy vậy nhất định sẽ trở lên gần gũi hơn với hai người hơn”.
Tần Chính cười: “Náo loạn nửa ngày, là tại chúng ta không đi đúng đường rồi”
Tần mẫu nhìn Tần Chính nói đùa, buồn bực lườn Tần Chính một cái.
Kỳ thật Tần cha và Tần mẹ đều là những người nghiêm túc.
Lúc trước, bọn họ phản đối chuyện của con gái với Giang Hải Dương ở với nhau là có lý do của họ.
Sự thật cũng chứng minh, băn khoăn của họ là rất đúng, cuối cùng hai đứa không phải là ly hôn sao.
Sau này, bọn họ lại nhẫn tâm, không quan tâm tới hai đứa cháu ngoại là hi vọng con gái của mình có thể làm lại từ đầu, tìm được một tình yêu khác tốt đẹp hơn.
Kết quả, qua vài chục năm, con gái vẫn không hề yêu ai.
Còn đứa con trai được yêu chiều từ nhỏ, lại muốn kết hôn với bạn học tâm cơ thâm trầm của nó, mặc dù ông bà chia rẽ hai người là vì muốn tốt cho con trai, nhưng cũng đã vô tình làm tổn thương nó.
Lại nói đến hai đứa cháu ngoại này, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Chính đã rất thích, nhưng hai đứa nhỏ có địch ý quá sâu với bọn họ.
Đã qua vài năm, Giang Viễn cũng hòa hoãn nhiều rồi, chỉ còn Giang Phóng thì vẫn như cũ lúc nào cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Có đôi khi Tần Chính cảm thấy, mặc dù mình có chức vị cao, nhưng vẫn là một người thất bại.
Gần đây ông thường có suy nghĩ, mình có cần phải tùy cơ ứng biến một chút hay không, phương thức đối đãi với người khác có phải nên thay đổi hay không, có phải nên thay đổi hay không?
Ba thiếu nam thiếu nữ từ trong phòng bếp đi ra liền nhìn thấy ánh mắt của mọi người, có chút khó hiểu.
“Kiều Kiều, năm nay cháu học năm nhất cao trung phải không, đã có ý định muốn báo trường đại học nào chưa?” Tần mẫu hỏi.
Kiều Kiều còn chưa kịp trả lời thì Giang Phóng đã nói thay cô: “Đến lúc đó Kiều Kiều cũng sẽ báo đại học A”.
Mọi người cười mập mờ.
“Ai nói em muốn báo đại học A rồi? Rõ ràng em còn chưa nói” Kiều Kiều chu môi.
Từ giờ đến lúc đó còn lâu, cô phải từ từ suy tính.
“Vậy em nói em báo trường nào? Anh tìm giáo viên đổi nguyện vọng” Giang Phóng hời hợt nói một câu làm mọi người muốn rớt cằm.
“Sao anh lại như vậy?”
“Như thế nào? Dù thế nào chúng ta cũng phải học chung một trường đại học.
Sơ trung cao trung chúng ta đã không học cùng nhau rồi, đại học, đương nhiên phải chung một trường” Giang Phóng cây ngay không sợ chết đứng nói.
“Chuyện này, bà nói này Kiều Kiều? Thật ra đại học A rất tốt, cháu cũng thi vào đó đi.
Để cô Tần của cháu còn có cả bà ngoại của tiểu Phóng dễ dàng quan tâm chăm sóc cho cháu” Giang Hải Dương khuyên.
Kiều Kiều ngất, này, sao lại nói đến chuyện này thế? Rõ ràng cô còn lâu mới thi tốt nghiệp, mà giờ mọi người đã buộc cô quyết định, như vậy cũng được sao? Ô ô ~
“Đúng vậy, Kiều Kiều, ở trên ấy so với Dân Giang phồn hoa nhiều hơn, mà đại học A cũng được xem như trường đại học tốt nhất cả nước.
Yên tâm đi, lúc cháu tới đó cô sẽ chăm sóc cho cháu” Tần Tố Cẩm cũng nói.
Nhìn tên vô lại càn quấy Giang Phóng, Kiều Kiều thở dài, mặc kệ thế nào, trước tiên cô cứ đáp ứng đi, nếu không, người anh em này đi sửa lại nguyện vọng thì cô biết ăn nói thế nào với vợ chồng chú Giang chứ: “Vâng, được rồi”.
Mọi người nghe thấy Kiều Kiều thỏa hiệp, khôi phục nụ cười, chỉ có Kiều Kiều buồn bực một mình.
Chuyện này gọi là gì thế!
Trò chuyện trong chốc lát, Kiều Kiều nói muốn về nhà.
Buổi tối khuya như thế này, đương nhiên Giang Phóng không yên tâm để cô về một mình.
Cho lên khoác áo đưa cô về.
Mặc dù đã sang xuân, nhưng vẫn còn hơi lạnh, “Lạnh tay”.
Giang Phóng cầm tay Kiều Kiều, “Đi nhanh một chút”.
“Ăn nhiều, không đi nổi”.
“Anh cõng em nhé?”
“Mới không cần đâu! Gần như vậy.
Đi thôi, đi thôi”.
Kiều Kiều sợ bị người khác trông thấy thì không tốt.
Hôm nay chỉ có một mình Kiều Kiều ở nhà, sau khi Giang Phóng vào nhà, cũng không về luôn, đương nhiên rồi, lúc bình thường, hắn cũng không rời đi luôn.
Kiều Kiều có thói quen đó là về đến nhà cô sẽ thay quần áo, đổi thành quần áo mặc ở nhà.
Giang Phóng cũng cởi áo khoác dày bên ngoài ra.
Lúc thay quần áo Kiều Kiều quên không đóng cửa, Giang Phóng treo áo, đúng lúc lại nhìn thấy qua gương to trong phòng khách, Kiều Kiều đang cởi đồ, ngây dại.
Vóc người Kiều Kiều mảnh mai, tóc ngắn, mắt to trong veo như nước, mặt trái xoan nho nhỏ, da thịt trắng noãn tinh tế, ngực căng tròn bị áo ngực màu đen bao lấy, cao ngất động lòng người, nàng đang khom lưng cởi quần.
Quần lót màu đen ôm lấy mông nhỏ.
Bộ dạng vừa ngây thơ, lại vừa gợi cảm.
Có thể là do ánh mắt Giang Phóng quá nóng bỏng, cho nên Kiều Kiều ngẩng đầu, “A – – sắc lang”.
“Bùm!” Cửa bị đóng lại.
Hắn, hắn, hắn nhìn lén cô? Thật là quá đáng, sắc lang, quá sắc.
Kiều Kiều tức giận, cứ lẩm bẩm một mình.
Giang Phóng bên kia, dù Kiều Kiều đóng cửa, những vẫn đang trấn kinh, động cũng không động, Kiều Kiều, Kiều Kiều, hắn nhìn thấy Kiều Kiều.
Nhớ đến cảnh vừa rồi nhìn được, Giang Phóng không bình tĩnh.
Bắt đầu từ khi nào, Kiều Kiều của hắn đã trở thành một cô gái rồi.
Hơn nữa, đẹp quá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...