Kiều Kiều gần đây không giống như trước kia, không còn hứng thú kiếm tiền nữa.
Mặc dù đối với tiền vẫn còn rất nhiệt tình nhưng không gấp gáp kiếm tiền như xưa.
Không chỉ có bạn bè xung quanh phát hiện ra chuyện này ngay cả thầy giáo chủ nhiện Vương cũng nhận ra.
Ông rất vui mừng, Kiều Kiều chính là học trò cưng của ông.
Bạn gái bây giờ của ông cũng là do Kiều Kiều gián tiếp giới thiệu.
Bạn gái ông là chủ nhiệm lớp Giang Phóng, cô giáo Phương.
Gần nửa năm nay, thường xuyên bàn luận vấn đề của mấy đứa nhỏ, thảo luận phương pháp giáo dục thích hợp, tiếp xúc dần dần, có rất nhiều chuyện đều nghĩ giống nhau.
Thời gian lâu dài, thầy giáo Vương thổ lộ với cô giáo Phương, thế mà lại thành công.
Thì ra cô giáo Phương cũng có tình cảm với ông.
“Thầy giáo Vương, có văn kiện đưa xuống, cuối tuần này tổ chức thi học sinh giỏi môn Số học trong phạm vi Trấn, năm học sinh giỏi lớp thầy là ai vậy? Đã quyết định chưa?” một giáo viên lớn tuổi cười tủm tỉm nhìn thầy giáo Vương.
Tháng sau thi học sinh giỏi cấp thị xã, mỗi trấn chỉ có năm danh sách, cuối tuần này trên trấn tổ chức thi đấu để chọn lựa, đã thông báo xuống, mỗi lớp năm học sinh tham gia, hai khóa tạo thành một tổ cũng chính là năm một năm hai một tổ, năm ba năm tư một tổ, năm năm năm sáu một tổ.
Cuối cùng mỗi tổ chọn ra năm người tham gia thi thị xã.
Lớp thầy giáo Vương chủ nhiệm là năm ba, tóm lại vẫn bị thua thiệt.
Mỗi tổ chọn ra năm người tham gia thi đấu bán kết.
Lần này, thời gian để học sinh thi đua rất căng.
“Lớp em* hả, đã định ra rồi.
Là Kiều Kiều, Giang Viễn, Tiểu Mẫn, Chu Thanh Nguyệt, Chu Thanh Buông”.
Năm học sinh này là năm người đứng đầu môn Số học lớp ông.
Trong lòng ông cảm thấy có người không thích hợp, dù sao kết quả thi cuối kỳ cũng không đánh giá được hết khả năng của học sinh.
*LN để thầy giáo Vương xưng hô với vị giáo viên kia là Em/Thầy nhé.
Trong lớp ông Kiều Kiều là chủ chốt, thành tích thì không cần phải nói.
Tổng thành tích của Tiểu Mẫn cũng không tính là cao nhưng nếu chỉ tính Số học thì thành tích của nàng vẫn luôn cầm cờ đi trước, cơ bản là Kiều Kiều hạng nhất thì nàng hạng hai.
Hai anh em Chu Thanh Nguyệt và Chu Thanh Buông luôn luôn cẩn thận chắc chắn, duy chỉ có tính toán là không tin tưởng được.
Còn Giang Viễn, nhưng thầy giáo Phương rất xem trọng nó, có lẽ, nó sẽ là một con ngựa đen lớn nhất.
Vị giáo viên kia nghe được có tên Giang Viễn thì rất là kinh hãi, hoài nghi hỏi: “Giang Viễn?” hắn được không?
“Vâng, em vẫn cảm thấy tư chất của đứa nhỏ này rất tốt, mặc dù không tính là nghiêm túc nhưng thành tích không bị rớt xuống, là một mầm non tốt.
Em nghĩ chúng ta là giáo viên, cũng lên tranh thủ cho học sinh của mình, theo em thì lần này thằng bé có lẽ là hắc mã lớn nhất lần này của chúng ta đấy?”
Vị giáo viên kia vui mừng, “Đúng vậy, đều nói đứa nhỏ tinh nghịch sẽ là đứa nhỏ thông minh, thầy muốn nhìn xem, lần này thầy giáo Vương nói có đúng không”.
Lúc tất thầy giáo Vương thông báo danh sách học sinh cuối thần tham gia dự thi ở phòng học xong, tất cả mọi người đều bối rối, có cả Giang Viễn, thật thần kỳ.
Ngay cả Giang Viễn cũng ngạc nhiên, miệng nó có thể nhét được một quả trứng gà rồi.
“Học sinh tham gia thi tuyển tan học mỗi ngày sẽ muộn hơn hai giờ, thầy muốn bổ túc cho các em ở trong phòng học.
những bạn học khác nếu có hứng thú cũng có thể ở lại nghe, nhưng lần học bổ túc này chủ yếu là sử dụng kiến thức ngoại khóa là chính”.
Kiều ba Kiều mẹ biết chuyện thi tuyển đều cảm thấy vui mừng, dặn dò Kiều Kiều và Giang Viễn nhất định phải học tập thật giỏi.
Giang Phóng không lên tiếng ăn cơm.
Kiều Kiều thấy thế liền hỏi tình huống lớp hắn, thì ra Giang Phóng cũng được chọn, mọi người càng vui mừng nhưng thấy Giang Phóng không để ý giống như không đáng lo.
Đối với lần thi tuyển Số học này Kiều Kiều rất để ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sống lại nàng tham gia thi học sinh giỏi, ha ha.
Thật ra chỉ có thời gian một tuần để học, Kiều ba Kiều mẹ không cảm thấy Kiều Kiều có thể được chọn, nói như thế nào nhỉ? Năm thứ ba và thứ tư một tổ, rõ ràng năm thứ tư chiếm ưu thế hơn nha.
Con bé có học giỏi nhưng làm sao so được với năm thứ tư, bọn họ cũng không chắc chắn.
Nhưng mà tham gia thi tuyển lần này đối với con gái mình cũng có chỗ tốt, không phải sao? Dù sao con bé cũng nhỏ hơn một tuổi, còn học năm thứ ba nếu không trúng thì cũng không mất mặt.
Dù nghĩ như vậy nhưng Kiều mẹ vẫn làm thức ăn ngon cho bọn nhỏ, hi vọng chúng nó đừng mệt mỏi quá, dinh dưỡng phải được cung cấp đầy đủ.
Lúc Giang Viễn mới biết mình là một trong số những học sinh tham gia thi tuyển, rất rất bối rối, sau nghe lại nghe được phải học bổ túc, còn chiếm dụng thời gian tan học thì trong lòng nó không vui.
Lúc ấy còn không bằng chơi đâu nhưng tan học nhìn ánh mắt hâm mộ của bạn học, đặc biệt là ánh mắt của những đứa bình thường lỗ mũi hướng lên trời, tâm nó lại chuyển, lại xinh đẹp.
Mọi người nói, có tư cách tham gia thi đấu đều là học sinh giỏi, lần này thật đúng là đuôi của nó vểnh lên trời rồi, ha ha, nó khi nào lại chiếm ưu thế về mặt học tập rồi, trong lòng rất sảng khoái nha!
Về phần có thể lấy được kết quả tốt hay không nó một chút cũng không quan tâm, mỗi tổ bảy mươi người lại chỉ lấy năm người.
Không trúng cũng rất bình thường mà!
Đừng nói chỉ có Giang Viễn mới nghĩ như vậy ngay cả Giang Phóng cũng nghĩ thế.
Mặc dù thành tích cũng khá nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn bị đối đãi như một đứa nhỏ xấu xa.
Hôm nay có cái danh hiệu mới này thêm cả Kiều Kiều đả động lên cũng bắt đầu học tập, ngược lại hắn cảm thấy cũng rất thú vị.
Nhìn Kiều Kiều cầm sách lầu bà lầu bầu lẩm bà lẩm bẩm còn chỉ dạy đến chỉ dạy đi hai anh em bọn họ , Giang Phóng nghĩ, Kiều Kiều thực sự là ngôi sao may mắn của mình.
“Kiều Kiều, câu này tại sao chị làm như vậy?” Giang Viễn nhìn bài làm của Kiều Kiều.
“Đơn giản quá”
Giang Viễn cũng không cần Kiều Kiều giảng giải, nhìn một lúc giống như hiểu ra lại quay đầu lại xem sách của mình.
Một tuần lễ rất nhanh đã trôi qua rồi, mặc dù là nhân sĩ trọng sinh nhưng kiều Kiều rất nghiêm túc, từ ngày sống lại nàng liền nói với bản thân mình, không thể giống như kiếp trước, sống cuộc sống ngây ngây ngô ngô, nàng muốn sống thật tốt.
Đề cũng không khó, lúc đi ra Kiều Kiều nghĩ.
“Như thế nào?” Kiều Kiều đi ra tương đối sớm, thấy Giang Viễn mè nheo ra, vội hỏi.
Cúi đầu ủ rũ: “Em cảm thấy làm đúng nhưng lại không đúng, không nắm chắc”.
“Đừng lo lắng, mặc kệ có lấy được hạng hay không chỉ cần chúng ta làm hết sức là được rồi”.
“Vâng, không được thì thôi, em thế mà cũng có thể tham ra thi đấu Số học, ha ha” Giang Viễn là một đứa nhỏ vô tâm vô phế, chỉ chớp mắt một cái liền vui vẻ.
“Em có thấy anh trai em không?” đã hết giờ rồi, Giang Phóng đâu?
Kiều Kiều nhìn xung quanh.
“Kiều Kiều”.
Giang Phóng đang ở ngoài trường.
“Di? Anh lúc nào đã ra ngoài rồi, sao em không nhìn thấy anh”.
“Anh đi ra từ lâu rồi, dù sao cũng không trúng, làm lung tung thôi”.
Giang Phóng chẳng hề để ý.
“Anh nha” Kiều Kiều chu môi.
Thấy Kiều Kiều chu môi, Giang Phóng cầm lấy cặp sách của nàng, “Về nhà, về nhà”
Nha đầu kia, không thể để nàng lầm bầm nếu không nàng sẽ hếch mũi, lên mặt suốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...