Gần nhà Kiều Kiều có một con sông, mỗi khi mùa đông đến, trên mặt sông kết thành một tầng băng thật dầy.
Kiều Kiều rất nhát gan, nàng nghĩ chắc là không trơn, trẻ con xung quanh đều mang giầy trượt băng hoặc xe trượt băng chơi phía trên.
Giang Hải Dương lại đi, Giang Phóng nói, công việc của cha hắn trong thành phố rất nhiều lên hai anh em lại đến nhà Kiều Kiều ở.
Bây giờ ngày nào Kiều Kiều cũng chỉ chơi.
Đi học thì nàng vội vàng học tập, vội vàng buôn bán.
Năm trước còn vội vàng bán câu đối tết, thật ra Kiều Kiều còn nghĩ muốn bán pháo cho trẻ con chơi nhưng cuối cùng không làm, nàng cảm thấy mấy thứ đó không an toàn, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì lên ngoan ngoãn bán câu đối tết.
“Kiều Kiều, chúng ta đi trượt băng đi”.
Giang Phóng nói.
Em không thích, em cũng không đi”.
“Sao lại không thích?”
“Bởi vì, thật ra chơi trên băng rất nguy hiểm nên em không đi”
“Đều đông cứng lại rồi, có gì mà nguy hiểm?”
“Vậy ngã xuống có đau không?”
Ai! Con bé này thật lắm chuyện.
“Còn có xe trượt băng, em lên đi để anh kéo em chơi”.
Như vậy được chưa?
Ừ, vậy cũng được.
ở bờ sông không ít người, mọi người đều chơi rất vui, Kiều Kiều nhìn qua thấy hầu như toàn là người học cùng trường với mình.
Nhiều bạn nam thấy Giang Phóng đến liền chạy tới chào hỏi.
Là học sinh duy nhất trong trường nhảy lớp lên mọi người ai cũng biết Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, cậu cũng tới chơi à, không phải cậu nói sẽ không trượt băng sao?” bạn cùng lớp Tiểu Mẫn lại gần.
“Tớ không biết nhưng anh Giang Phóng dắt tớ”.
Ở trước mặt người ngoài Kiều Kiều gọi Giang Phóng là anh nhưng lúc chỉ có hai người thì chỉ gọi là Giang Phóng.
Lâu dần mọi người cũng quen.
“À” Tiểu Mẫn liếc mắt nhìn Giang Phóng
Mọi người không vì Giang Phóng và Kiều Kiều đến mà không thoải mái đùa nghịch, dù sao thì chỗ này cũng là nơi công cộng, mọi người đều có thể trượt băng ở đây.
Kiều Kiều ngồi trên xe trượt băng, xe này dùng hai gậy lớn trơn bóng ghép với nhau.
Nhưng mà Kiều Kiều thực sự nhát gan, lúc Giang Phóng cầm dây thừng kéo nàng bắt đầu trượt thì Kiều Kiều ngồi trên xe bị dọa hét lớn.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ không có tiền đồ của Kiều Kiều, Giang Phóng chán nanr lắc đầu.
Chơi được một lúc Kiều Kiều ngồi một bên nghỉ ngơi để Giang Phóng tự chơi.
Giang Phóng trượt tốt vô cùng.
“Kiều Kiều, lá gan của cậu thật nhỏ”.
Tiểu Mẫn chạy tới ngồi cạnh Kiều Kiều.
Mỗi ngày Kiều Kiều đều bận rộn lên cùng bạn học tiếp xúc không nhiều, lại còn học giỏi, vô tình đã tạo khoảng cách với mọi người trong lớp, có rất nhiều phụ huynh nói: “Con nhìn Kiều Kiều nhà người ta xem, nhỏ hơn con một tuổi lại có đạt kết quả cao nhất lớp, còn có thể kiếm ra tiền, sao con không học tập người ta một chút”.
Nhưng Tiểu Mẫn thấy vừa rồi Kiều Kiều hoảng sợ kêu gào lại cảm thấy thì ra Kiều Kiều cũng không hoàn hảo, bạn ấy cũng giống bọn họ.
“Ha ha, tớ rất nhát gan”.
Kiều Kiều thẹn thùng nói.
Nhìn Kiều Kiều xấu hổ, Tiểu Mẫn càng khẳng định, thật ra bọn họ đều như nhau.
“Thật ra nếu cậu trượt quen rồi thì sẽ tốt hơn, cậu không trượt thì sẽ mãi không biết trượt”.
Kiều Kiều lắc đầu như trống bỏi.
Tiểu Mẫn cười cười.
“À, Kiều Kiều, tớ có thể đến tìm cậu làm bài tập không?”
“Có thể, nhưng tớ làm bài tập cũng gần xong rồi, cậu cứ tới đi, tớ đang đan khăn quàng cổ”.
Nàng định đan xong giữ lại cho mừa đông năm sau dùng, dù sao qua hai tháng nữa thì trời cũng bắt đầu ấm áp rồi, nàng thì, ha ha, đan vô cùng chậm.
“Hả? Cậu đang đan khăn quàng cổ à? Tớ nhất định sẽ đến, nhưng mà qua một thời gian nữa trời bắt đầu ấm hơn rồi” Tiểu Mẫn có chút khó hiểu.
“Ừ, tớ đan rất chậm lên định để mùa đông năm sau dùng”.
Đổ mồ hôi.
Mùa đông năm sau?
Kiều Kiều nhìn thấy Đan Đan cùng vài bé gái từ xa, thì ra đều là các bạn học nữ cùng nhau đến chơi trượt băng.
Kiều Kiều biết, giờ Đan Đan không thích nàng nhưng nàng không biết tại sao.
Chẳng nhẽ là vì nàng nổi tiếng hơn? Ừ, chắc không phải đâu, Kiều Kiều nghĩ.
“A, Kiều Kiều, đó không phải là bạn học cũ của cậu sao?” Tiểu Mẫn cũng nhìn thấy mấy người Đan Đan.
“Ừ” Từ khi nàng nhảy lớp thì một số bạn học và Đan Đan không còn nói chuyện với nàng, có khi gặp nhau cũng làm như không thấy.
Kiều Kiều thì không phải cái loại đi đem mặt nóng dán vào đít lạnh của người ta.
Nàng lại không làm gì bọn họ.
“Kiều Kiều”.
Tôn Hiểu Húc cũng tới.
Từ lúc Kiều Kiều nhảy lớp đến giờ Tôn Hiểu Húc là một trong những người vẫn có quan hệ tốt với nàng.
Kiều Kiều thật sự không hiểu tại sao nàng nhảy lớp thì mọi người lại không thèm để ý tới nàng?
Cái vấn đề này nàng đã cùng với Dương Tuyết thử phân tích một lần.
Dương Tuyết nói mọi người cảm thấy không còn học chung với nhau nữa còn khác khóa lên không cần thiết phải tỏ ra quen biết.
Còn nữa, chơi với một người học giỏi như Kiều Kiều mọi người đều cảm thấy rất áp lực.
“Tôn Hiểu Húc, cậu cũng tới à?” đúng vậy, một chỗ chơi tốt thế này trẻ con quanh đây sao có thể không đến chơi.
“Kiều Kiều, cậu trượt thế nào?” Kiều Kiều có ấn tượng rất tốt với đứa nhỏ này, không kiêu ngạo không nóng nảy lại còn hiểu chuyện.
“Chuyện này, chuyện này, thật ra tớ không biết trượt”.
Tôn Hiểu Húc hơi giật mình, ở trong lòng hắn thì cái gì Kiều Kiều cũng biết, cái gì cũng làm được.
Tiểu Mẫn ở một bên cũng cười, “Bạn ấy thật sự không biết trượt, mới ban nãy còn bị dọa sợ kêu rất to đấy.
Tớ gọi là Tiểu Mẫn, lớp một năm ba còn cậu?” Tiểu Mẫn rất hòa đồng.
“À, tớ học lớp một năm hai gọi là Tôn Hiểu Húc”.
Mấy đứa nhỏ quen nhau rồi liền nói chuyện rất hào hứng.
“Các cậu thật tốt, giáo viên Ngữ Văn của bọn tớ lúc kiểm tra viết bài, nếu chưa làm xong thì chưa được về nhà ăn cơm trưa, lúc nào làm xong mới được về”.
Tôn Hiểu Húc thở dài.
Thằng nhỏ nói ra chuyện này lại gợi lên một kí ức không hay của Kiều Kiều, đời trước, giáo viên dạy Ngữ văn của bọn họ cũng chính là giáo viên Ngữ Văn bây giờ của Tôn Hiểu Húc có một thói quen, tiết thứ tư của bốn ngày trong một tuần đều là tiết Ngữ văn, một ngày phải làm một bài văn, làm xong có thể về nếu làm không xong thì ở lại làm đến khi xong thì thôi.
Kiều Kiều đã từng nhiều lần bị giữ lại, giờ nhớ đến đúng là bi kịch, lên rất đồng tình mà liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Húc.
Về sau Kiều Kiều có kinh nghiệm lên làm bài rất lưu loát nhưng bà ấy lại thay đổi đối sách, hai người tạo thành một nhóm, hai người này nếu có một người không làm xong thì cả hai người đều phải ở lại, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau đến khi làm xong bài thì thôi.
Mọi người nói xem như vậy có phải rất biến thái không đây!
Giáo viên của bọn tớ không như vậy, nếu cậu học cùng lớp với bọn tớ thì hay rồi, thầy giáo Vương và thầy giáo Chu của lớp tớ rất tốt”.
Tiểu Mẫn nói.
Trường bọn họ mỗi khóa chỉ có hai lớp, ở trong trấn này hầu như trường tiểu học nào cũng như vậy.
Đầu học kỳ thầy giáo Vương áp dụng cách dạy mới, đến cuối kỳ học sinh trong lớp cũng không bị mất kiến thức mà còn thi đạt kết quả tốt.
Cả trấn có mười bảy lớp học thì lớp bọn họ chiếm vị trí thứ hai, đứng đầu là lớp hai năm na trường tiểu học Thấm Vường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...