Sang học kì mới, Kiều Kiều chín tuổi, năm thứ ba.
Nàng nhảy lớp, vốn sẽ rất được mọi người chú ý nhưng vì năm nay có hai có hai học sinh đại danh đỉnh đỉnh chuyển đến, tin tức về nàng bị chôn vùi tại biển người mênh mông.
Ngày hôm sau, sau khi khai giảng, Kiều Kiều bán đồ ở gần Dương Thụ, đang bán thì có ba học sinh trung học đi đến bịa đặt sinh sự, ý của bọn chúng là muốn thu tiền bảo kê.
Giang Phóng đuổi bọn chúng đi nhưng ba tên kia hình như không nhận ra Giang Phóng lên lấy ba đánh một.
Kết quả là Giang Phóng thắng, ba tên kia bị đánh bầm dập, đầu nở hoa.
Gần Dương thụ có một con sông nhỏ, bên này người rất đông cho lên nhiều đứa nhỏ đều nhìn thấy ba học sinh kia bị đánh, còn học trung học đấy! Vậy mà không đánh lại một học sinh tiểu học năm thứ năm.
Ba học sinh kia nghe thấy Kiều Kiều ở một bên gọi Giang Phóng, hốt hoảng chạy nhanh, ô ô, bọn họ thật đen đủi, sao lại chọc phải Giang Phóng rồi?
Giang Phóng người ta tiện tay nhặt viên gạch lên kìa, nếu không chạy còn ở đây chờ chết sao? Làm gì có ai không biết Giang Phóng đâu!
Mặc dù Giang Phóng khong để ý đến mấy chuyện bên ngoài nhưng trận đánh này một truyền mười, mười truyền trăm nha.
Vốn chính là võ lâm cao thủ, giờ lại càng làm cho người ta sợ hãi.
Đôi khi ra ngoài, Kiều Kiều cảm giác được mình dẫn theo một cái lưng đen, gì? Các người hỏi lương đen là cái gì? Là chó săn đấy!
Kiều Kiều cảm thấy rất may mắn vì mình đã chuyển tới lớp học bây giờ.
Trước kia học cô giáo Thạch cũng tốt nhưng cách làm việc quá cứng nhắc còn bây giờ thầy giáo Vương không như vậy, phong cách giảng dạy hoàn toàn không giống nhau, lúc đi học Kiều Kiều cảm thấy rất vui vẻ.
Đúng rồi, cô giáo Thạch lại tiếp tục dậy năm thứ hai lớp kia.
Kiều Kiều hơi buồn bực nhưng ngay lập tức không quan tâm chuyện này, nên biết ràng trí nhớ của nàng không tốt lắm.
Những chuyện hồi tiểu học, một sỗ chuyện nàng không thể nhớ được rõ ràng tường tận.
Kiều Kiều nhảy lớp, bạn học của mình lại bỗng dưng học hơn một lớp lên có một số người trông thấy nàng thì làm như không thấy.
Nàng không rõ chuyện gì, cảm thấy những chuyện đó có hay là không có cũng không sao.
Mặc dù thế nhưng có một số người vẫn chào hỏi với nàng.
Bây giờ Giang Viễn học cùng lớp với nàng.
Nó dùng mị lực của mình, chính là khờ khạo nên được bạn học yêu thích.
Mặt mũi đẹp, tính cách sáng sủa, học tập cũng khá lại còn biết đánh nhau, những bạn nam như vậy ở trường học rất được cách bạn nữ hoan nghênh.
Mấy bạn nữ thích vây xung quanh nó, ngay cả mấy bạn nam cũng bị hắn biến thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Mới đầu có mấy bạn nữ tỏ ra ghen ghét với Kiều Kiều, nhìn nàng với Giang Viễn rất thân thiết đấy.
Nhưng một thời gian sau cũng không ai dám chọc Kiều Kiều, chuyện Giang Phóng đánh người chính là bởi vì Kiều Kiều nha.
Giang Viễn và Giang Phóng còn ở trong nhà Kiều Kiều đấy.
Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.
Kiều Kiều nghĩ, sao học sinh tiểu học năm ba lại cứ thích ầm ĩ như vậy đây!
Giang Phóng cũng có nhiều bé gái thích nhưng dám hướng hắn thổ lộ thì không nhiều.
Giang Phóng không giống Giang Viễn, hắn không đẹp trai như Giang Viễn, người lại lạnh lùng cương nghị, bình thường rất ít khi cười, thậm chí đánh người cũng không hề nương tay.
Không ai biết, lần đầu tiên Giang Phóng bị đánh, lúc về nhà Giang Hải Dương đã nói với hắn những gì.
Ông nói đánh chết cha đền, đánh tàn phế cha nuôi, cha không muốn nhìn thấy con nước mắt nước mũi lem nhem trở về.
Cũng không biết thế nào mà bên ngoài lại truyền nhau nói rằng Giang Phóng và Kiều Kiều có đính hôn từ nhỏ, nhưng những lời này không truyền tới tai Kiều Kiều, mà nàng cũng không quan tâm mấy chuyện này.
Vương lão sư rất thích Kiều Kiều, cảm thấy đứa nhỏ này rất thông minh.
Ông quan sát, lúc trên lớp Kiều Kiều rất chăm chú, nghiêm túc tập trung nghe giảng.
Lúc tan học thì đều chơi hoặc đều tập viết tập vẽ.
Làm bài tập thì rất qua loa, hầu như không viết cách làm mà trực tiếp viết luôn đáp án.
Ban đầu ông cảm thấy thói quen này không tốt, rất dễ dàng quên mất kiến thức nhưng qua mấy bài thi, Kiều Kiều làm vô cùng đầy đủ.
Thầy giáo Vương tìm Kiều Kiều nói chuyện, thấy đứa nhỏ này còn là một người hiểu chuyện nên cái vấn đề làm bài tập này cũng không nghiêm khắc nữa.
Mà lại nói đến học sinh mới chuyển từ trường khác đến là Giang viễn, học tập cũng khá, bài tập cũng làm qua loa, thầy giáo Vương cảm thấy cách học của hai người này cũng không tệ.
Ông phát hiện, trên phương diện học tập của Giang Viễn và Kiều Kiều đều giống nhau, khi đi học thì chăm chú nghe giảng, những lúc khác, đặc biệt là lúc làm bài tập cũng thế có điều Giang Viễn thì còn thê thảm hơn.
Thầy giáo Vương suy nghĩ một lúc liền đi tìm thầy giáo Phương, chủ nhiệm năm năm lớp hai hỏi thì được kết quả giống nhau.
Hai người kết luận, có phải giai đoạn tiểu học nên chăm chú nghe giảng thì những khóa sau làm bài sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hai người còn nghi ngờ thói quen của Kiều Kiều và Giang Viễn là học theo Giang Phóng.
Thật ra những gì bọn họ nghĩ đều sai lầm rồi, cái thói quen này bắt nguồn từ chỗ Kiều Kiều.
Giang Phóng và Giang Viễn mới là người bị Kiều Kiều hun đúc, Kiều Kiều thường nói, giai đoạn tiểu học này, ở trên lớp nghiêm túc nghe giảng là điều quan trọng nhất, bây giờ chăm chỉ thì sau này mới tốt được.
Những điều này là nhiều năm trước nghe một người bạn làm giáo viên nói cho nàng, nàng cảm thấy đúng lên mới nghiêm túc thực hiện.
Thói quen của giáo viên dạy Số học và Ngữ văn của lớp một năm ba thay đổi, học sinh lớp họ nếu trả lời đúng ba câu hỏi mà họ đưa ra trên lớp thì không cần làm bài tập về nhà.
Mọi người rất phấn khởi, trẻ con có đứa nào thích làm bài tập đâu chứ.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể trả lời đúng ba câu hỏi ấy nên mọi người đều nghiêm túc nghe giảng, chỉ đợi lúc giáo viên hỏi thì giơ tay.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí học tập của lớp một năm ba đều trở lên sôi nổi hơn.
Không phải ai cũng thấy phương pháp dậy học này tốt, những người này chiếm đại đa số.
Thầy giáo Vương cũng mặc kệ, ông cảm thấy cứ dùng thành tích để chứng minh, chờ đến lúc cuối kỳ thì sẽ biết phương pháp kia có tốt hay không.
Ít nhất thì ông cảm thấy phương pháp này tốt, trẻ con nghiêm túc nghe giảng thì sẽ nắm rõ bài học và trả lời được câu hỏi của bài.
Thầy giáo Chu là giáo viên dạy Ngữ văn, hai người hợp tác rất ăn ý với nhau.
Ngay sau đó, lớp hai năm năm cũng áp dụng phương pháp này, nhiều lớp khác đều trông mong lớp mình cũng áp dụng cách dạy này.
Không cần làm bài tập đó! Rất tốt nha!
Toàn trường có mười hai lớp học, chỉ có ba lớp được thực hành.
Lớp cũng áp dụng cách dậy này là lớp một năm năm.
Cô giáo Thạch đứng đầu nhóm giáo viên không tán thành cách dạy này, bà cảm thấy học sinh phải viết nhiều thì mới có thể nhớ kỹ được.
Thầy giáo Vương cũng không giải thích mà chỉ cười.
Thời gian cứ như vậy mà tôi qua.
Rất nhanh sẽ được nghỉ đông thì lại xảy ra một chuyện không may, cô giáo Thạch đang dạy học thì ngất xỉu, các thầy giáo vội vội vàng vàng đưa bà ấy đến bệnh viện, nhưng bệnh của bà không nhẹ.
Giờ lớp một năm hai giống như rắn mất đầu.
Lớp một năm hai hiện tại rất loạn, giáo viên chủ nhiện nghiêm khác không có ở đây, thật tốt quá! Kỷ luật của lớp một năm hai mấy ngày này đều kém nhất toàn trường.
Kiều Kiều nghĩ, hóa ra là như vậy, nàng nhớ rõ khi đó có một đoạn thời gian lớp không có giáo viên chủ nhiệm mà.
Sau này lúc có giáo viên chủ nhiệm mới thì được vài ngày hai lớp năm hai bị gộp lại, thật ra làm như vậy không tốt cho học sinh.
Chuyện không vượt ra ngoài dự đoán, trước khi được nghỉ đông, sau chuyện kia hai tuần, lớp một năm hai có giáo viên chủ nhiệm mới.
Đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thật thà chất phác.
Cô giáo Thạch thì xin nghỉ hưu sớm, nghe con gái bà ấy nói, sức khỏe của bà ấy bây giờ không thích hợp đứng trên bục giảng dạy học.
Các thầy cô giáo khác đều có chút thổn thức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...