Mấy ngày nữa là đi học, hiệu trưởng Trương thông báo chô Kiều ba mang Kiều Kiều đến thi, nếu muốn nhảy lớp đương nhiên không thể tùy tiện nói lung tung mà phải thông qua cuộc thi.
Kiều ba rất khẩn trương, bộ dạng của Kiều Kiều thì ngược lại không giống như đang căng thẳng mà rất bình tĩnh.
Hiệu trưởng Trương lấy hai phần bài thi đưa cho Kiều Kiều, để Kiều Kiều ngồi tách biệt một bên làm còn mình ngồi nói chuyện với Kiều ba.
Bên cạnh còn có hai vị giáo viên khác nữa.
Nói thế nào thì Kiều ba cũng đi làm cho nhà nước trên trấn, tuy trông thấy Giang Hải Dương có chút thấp thỏm, nhưng gặp hiệu trưởng thì không như vậy, hai người nói chuyện rất hợp nhau.
Kiều Kiều ngồi một bên làm bài rất nhanh.
Lên lớp năm mới phải học tiếng Anh cho lên hiện tại chỉ phải làm Số học và Ngữ văn.
Hiệu trưởng Trương không ngờ tốc độ làm bài của Kiều Kiều lại nhanh vậy, chỉ ngồi bên này nhìn qua, thấy bài thi Ngữ Văn Kiều Kiều làm xong rồi, để qua một bên, ngay cả bài thi Số Học cũng làm xong nhanh chóng, ông rất kinh ngạc.
Vội đi qua xem, thấy đứa nhỏ làm bài Số học rất nhanh, hình như là tính nhẩm.
Kiều Kiều làm xong rồi.
Hiệu trưởng Trương: “Con làm bài toán Số học nhanh thật đấy”.
Giống như không cần nhẩm mà trực tiếp ghi luôn đáp án.
“Ngày nghỉ con thường xuyên bán đồ nếu tính nhầm tiền về sau ai còn dám mua đồ của con nữa?” đối với chuyện Kiều Kiều buôn bán hiệu trưởng Trương cũng có nghe nói qua, thấy Kiều Kiều nói như vậy, nở nụ cười, hai vị giáo viên khác cũng cười.
Cầm bài thi lên cẩn thận phê chữa.
Đáp án ông đều nhớ trong đầu lên chấm rất nhanh.
Làm đúng hết, không sai sót chỗ nào.
Đứa nhỏ năm thứ nhất làm đề năm thứ hai, không sai tý nào.
Hiệu trưởng Trương nghiêm túc hỏi: “Con trước kia đã từng làm qua đề thế này hả?”
Kiều Kiều lắc đầu: “Không ạ”
Hiệu trưởng Trương rút ra một quyển sách, hỏi Kiều Kiều vài đề, nàng trả lời lưu loát.
Nghe nàng trả lời đúng, hiệu trưởng Trương và hai vị giáo viên đều gật gật đầu.
Một vị giáo viên hỏi: “Sao con lại biết kiến thức năm thứ hai vậy?”
“Lúc cô giáo con giảng bài sẽ mở rộng thêm kiến thức.
Hơn nữa, con thường cùng hai anh trai làm bài tập, hai người họ một người học năm hai một người học năm tư ạ”.
Cô giáo Thạch lúc giảng bài có mở rộng thêm kiến thức, mà Giang Phóng và Giang Viễn cũng hay cùng nàng làm bài tập.
Kiều ba đối với lời giải thích này cũng rất tin tưởng.
Mấy người gật đầu, một người trong số đó nói: “ Cô giáo Thạch dậy rất giỏi”.
“Đúng vậy”
“Được rồi, đợi đến lúc khai giảng, con liền đến lớp năm ba báo cáo nhé.
Người này chính là Vương lão sư, chủ nhiệm năm ba của con”.
Một người giáo viên bên cạnh cười cười gật đầu với nàng.
“Thầy giáo Vương”
“Ừ, con bán đồ thật sự rất có thu hoạch nha.
Thầy nhìn bài tập Số học của con nhất định còn có thể làm tốt hơn”.
Thầy giáo Vương là giáo viên dậy Số học nên cũng để ý Số học hơn.
Một lúc sau Kiều Kiều biết người còn lại là giáo viên dạy ngữ văn năm ba
Bảo sao hai người lại ở chỗ này.
Nghe thấy thầy giáo Vương nói vậy, Kiều Kiều cười cười.
Thầy giáo Vương lấy sách ra, hỏi nàng vài đề, Kiều Kiều trả lời cũng không sai, Vương lão sư nghiền ngẫm nhìn nàng.
Hỏi thêm vài câu, Kiều Kiều vẫn trả lời đúng nhưng nàng phải dùng bút nháp ra giấy.
Nàng cảm thấy mấy đề này không nên để làm đề năm nhất đâu, coi như là năm thứ ba thì cái đề này cũng đủ khó khăn.
Thầy giáo Vương để sách xuống bắt đầu cười, cười thở không ra hơi, khiến cho Kiều ba mờ mịt.
Giáo viên dạy ngữ văn bên cạnh cũng cười, ngay cả hiệu trưởng Trương cũng cười.
Cuối cùng giáo viên Vương nói: “Đây là đề cho năm thứ tư mà con cũng làm đúng”.
Kiều Kiều sửng sốt một chút.
“Đầu tiên thầy hỏi đề của năm thứ ba, rồi hỏi đến đề năm thứ tư, con trả lời đúng hết.
Thật sự là một đứa trẻ thông minh, đứa nhỏ như vậy học ở lớp của tôi, anh nói xem, tôi có thể không vui vừng hay sao?”
“Anh trai của con học năm thứ tư nhưng năm nay anh ấy lên học năm thứ năm, chúng con thường cùng nhau làm bài tập.
Con đều cùng anh ấy học, anh ấy còn thông minh hơn chẳng qua anh ấy thích đánh nhau, học hành không chăm chú”.
“A? Anh con cũng học trong trường chúng ta hả?” Thầy giáo Vương cảm thấy rất có hứng thú.
“Không học ở đây ạ, anh ấy học ở tiểu học Trung Tâm, gọi là Giang Phóng”.
Phốc! Đại danh như sấm bên tai.
“Giang Phóng?”
“Vâng”
“Được rồi, con trở về đi, chuẩn bị mấy ngày nữa còn đi học” thầy giáo Vương cười: “Không biết khi nào em muốn nhảy lớp lần nữa”.
Kiều Kiều nghiêm túc lắc đầu: “Con sẽ không nhảy lớp nữa.
Con muốn học tập từ từ, lần này nhảy lớp là vì tuổi con quá lớn, không thích hợp học ở năm hai”.
Phốc! Tuổi quá lớn, nhìn bé gái nghiêm trang nói, mấy người cười nghiêng ngả, đứng không vững.
Kiều ba rất vui vẻ.
Kiều ba giải thích: “Giang Phóng và Giang Viễn đều bảy tuổi đã đi học, chắc con bé vì vậy lên mới cho rằng tám tuổi đi học là tương đối muộn”.
Mấy người cười nói: “Vậy có đứa nhỏ chín tuổi mười tuổi mới đi học thì sao? Con gái bác thật thú vị”.
Kiều Kiều nghĩ, nàng chỉ nói vài câu, bọn họ có cần cười thành như vậy không? Quá khoa trương rồi!
Đợi Kiều ba mang Kiều Kiều ra ngoài, thầy giáo Vương nói chuyện với hiệu trưởng Trương: “Xem ra Giang Phóng cũng không phải là một đứa nhỏ đơn giản!” hai vị khác cũng gật đầu.
Nghe nói Kiều Kiều nhảy lớp thuận lợi, Kiều mẹ vui đến nỗi không biết phải làm thế nào cho phải nên làm một bàn ăn ngon đãi nàng.
Từ khi biết tin đến giờ hai anh em Giang gia cứ ngu ngu ngơ ngơ ăn cơm, Kiều ba cho rằng Kiều Kiều thuận lợi nhảy lớp, hai người này có công lao lớn lên lại càng yêu quý hai đứa nhỏ này.
Cơm nước xong xuôi, Kiều mẹ lôi kéo Kiều ba ra ngoài đi dạo, Kiều Kiều biết rõ, mẹ nàng là ra ngoài khe với hàng xóm láng giềng, quả nhiên, Kiều mẹ đúng là có chủ ý này, gặp ai cũng muốn khoe.
Kiều mẹ rất vui vẻ, hừ, các người nói Kiều Kiều nhà ta tham tiền nhưng con bé cũng không bỏ bê học tập đâu, còn con cái nhà các người không những không thể kiếm tiền mà học tập còn bình thướng đấy.
Con gái nhà ta nhảy lớp cơ mà.
Người xung quanh đều chúc mừng, còn muốn Kiều ba Kiều mẹ mở tiệc.
Kiều mẹ nói hai ngày nữa dọn nhà, đến lúc đó thì làm luôn một thể, mọi người nhất định phải đến.
Có người thật lòng chúc mừng còn có người lại ghen ghét nhưng Kiều ba Kiều mẹ mặc kệ những người đó.
Người trong nhà rất hân hoan.
Ngay cả ông bà nội ở trước mặt người ngoài cũng khoe khoang chuyện này, Kiều Kiều nghĩ đây là lần đầu tiên họ khoe nàng thông minh như thế nào, tốt như thế nào, trước kia đều là mọi cách muốn khen Kiều Dĩnh.
“Ai, Kiều Kiều, giờ cậu với tớ đều cùng một khối rồi?” Giang Viễn nói thầm, bộ dạng không hài lòng lắm.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Kiều Kiều cười.
“Cậu ngày ngày chỉ biết bán đồ, sao lại học giỏi như vậy hả?” Giang Viễn khó hiểu.
“Cậu không hiểu đâu, bán đồ thì làm sao, cũng là một môn học đấy.
Cậu xem tớ tính toán có chính xác không? Bán đồ còn luyện khả năng tính toán đấy”.
“Như vậy sao.
Vậy lần sau cậu với anh buôn bán thì tớ cũng phải tham gia”.
Giang Phóng và Kiều Kiều đều cười, tính tình này của hắn mà có thể đi theo hai người bọn họ sao? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng: “Được”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...