Lễ mừng năm mới, em họ Kiều Dĩnh mua rất nhiều pháo hoa nhỏ.
Kiều Kiều thì một cái cũng không mua, Kiều ba thấy thế muốn mua cho nàng nhưng Kiều Kiều nói thích xem người khác bắn pháo hoa lớn chứ không muốn mình bắn pháo hoa nhỏ, Kiều ba đồng ý, Kiều Kiều c ười.
Kiều Kiều biết, muốn mua pháo hoa ít nhất cũng phải mất hai mươi đồng tiền, nàng cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền như thế.
Lúc bắn pháo hoa, Kiều Dĩnh thấy Kiều Kiều đứng ở một bên xem, rất đắc ý, Kiều Kiều không thể lý giải được loại tâm lý này của trẻ con cho nên cũng rất vui vẻ.
Kiều ba Kiều mẹ thấy Kiều Kiều vẫn bình thường liền không nói gì nữa.
Hôm trừ tịch, cả nhà Kiều Kiều đều có mặt đông đủ tại nhà của bà nội ăn một bữa đoàn viên, xem chương trình cuối năm.
Mặc dù những chương trình kia nàng đều đã xem qua nhưng giờ xem lại nàng vẫn cười ha ha không ngừng.
Một tuổi nữa đã qua, giống như chỉ chớp mắt một cái.
Kiều ba Kiều mẹ đi làm, làm bài tập xong Kiều Kiều lại bắt đầu suy nghĩ làm bài, thời điểm lễ mừng năm mới mọi người đều đi chơi khắp nơi còn Kiều Kiều thì ở nhà làm bài tập.
Anh em Giang gia nhìn thấy cũng đến cùng nàng làm.Giang Phóng còn cảm khái, mình chưa bao giờ làm qua bài tập gì.
Kiều Kiều trừng mắt.
Thật ra tiếp xúc càng lâu, Giang Phóng càng lộ ra bản tính, những thứ ương ngạnh, lạnh lùng, táo bạo đều dùng để che dấu nội tâm yếu ớt của hắn, chỉ là vỏ ngoài thôi.
Nhìn hắn đối xử với một nhà Kiều Kiều.
Kiều Kiều cũng biết, hắn là một đứa bé ngoan, bản tính không xấu.
Còn Giang Viễn, chỉ là một đứa nhỏ đi theo anh trai hắn học những thứ xấu mà thôi.
Trong khoảng thời gian này Giang Phóng cũng phát hiện, nhà Kiều Kiều cũng không nghèo, hắn thật sự không hiểu vì sao Kiều Kiều một khắc cũng không ngừng kiếm tiền.
Có lẽ quá tò mò, Giang Phóng hỏi Kiều Kiều.
Kiều Kiều cũng không giấu giếm, nói cho hắn biết, có thể năm nay nhà nàng sẽ xây nhà mới, nàng muốn giúp cha mẹ một chút tiền.
Giang Phóng nghe được trầm mặc không nói gì, thì ra Kiều Kiều làm vậy là vì cái nhà này.
Kiều mẹ đứng ở cửa nên không cẩn thận nghe được, lau lau mắt có chút ướt.
Thì ra vì vậy nên con gái mới nghĩ mọi cách kiếm tiền.
Kiều mẹ nghĩ xa hơn, cảm thấy nhất định là con gái bị chọc tức nên mới không muốn ở cùng ông bà nội và chú của nó.
Nghĩ mọi cách kiếm tiền để có thể ra ngoài ở.
Kiều Kiều thừa nhận, mình không có tiền chất kiếm nhiều tiền nhưng tiền lẻ thì nàng như cá gặp nước.
Các loại mua bán nhỏ nàng đều làm rất hạnh phúc, giờ khai giảng đã được mấy ngày, nàng cũng tiếp tục duy trì kinh doanh nhỏ.
Nhưng có một điểm nàng nghĩ mãi không ra, đó là tại sao hồi này Kiều mẹ không bảo nàng giao tiền.
Nhà bọn họ bắt đầu xây móng, thật sự là muốn xây nhà mới, Kiều Kiều rất vui mừng.
So với đời trước có một chỗ tốt đó là đồng chí Giang Hải Dương nghe nói nhà nàng muốn xây nhà mới ở nên tìm bốn người đến hỗ trợ, còn kiên quyết không lấy tiền công.
Kiều ba Kiều mẹ đều là người thành thật, không biết làm thế nào, việc bọn họ có thể làm là đối với Giang Viễn và Giang Phóng tốt gấp bội.
Kiều kiều nói chuyện mình muốn nhảy lớp với Kiều ba Kiều mẹ, hai người không biết thương lượng với nhau thế nào, tóm lại là đồng ý.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới mùa hè, Kiều ba cũng đi tìm hiệu trưởng của Kiều Kiều.
Hiệu trưởng Trương là một người dễ nói chuyện, ông ấy đáp ứng, chỉ cần Kiều Kiều có thể thông qua cuộc thi thì việc nhảy lớp không có vấn đề gì.
Giang Phóng và Giang Viễn còn tưởng Kiều Kiều chỉ nói chơi thôi, không nghĩ tới thật sự muốn nhảy lớp.
Giang Viễn lắp bắp: “Kiều Kiều, ngươi, ngươi là, là thật sự muốn nhảy lớp sao?”
“Ừ”
“Vì sao thế”
“Tao nghĩ muốn muốn tốt nghiệp sớm một chút không được sao, hơn nữa còn tiết kiệm được một năm học phí.
Huống hồ, tao còn muốn cho mày thấy một chút, cho dù tao học năm thứ ba, tao cũng học giỏi hơn mày”.lời nói của Kiều Kiều làm cho Giang Phóng Giang Viễn lạnh buốt.
Kiều Kiều thật sự rất muốn dọn ra ngoài rồi, ở trong nhà ông bà nội, Kiều Kiều cảm thấy có rất nhiều chuyện không hài lòng, đặc biệt là những lúc Kiều mẹ bị ủy khuất, Kiều Kiều rất tức giận.
Bà nội chiếm tiện nghi của mẹ nàng, ông nội thì thiên vị chú hai, Kiều Kiều rất bất đắc dĩ.
Kiều ba Kiều mẹ thuê hai người, Giang Hải Dương lại để bốn người sang giúp là sáu người.
Xây nhà bây giờ, đều là chủ nhà bao một bữa cơm trưa, Kiều mẹ mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại, buổi sáng thì chuẩn bị chu đáo cho mình, buổi trưa lại vội vàng trở lại nấu cơm, chạng vạng lúc tan tầm cũng ra giúp làm chút ít việc.
Kiều Kiều thấy thế liền xung phong chịu trách nhiệm cơm tối, nàng rất mong nàng được nghỉ hè như vậy thì nàng có thể giúp đỡ nhiều hơn.
Trong lúc xây nhà đúng giai đoạn mấu chốt, đơn vị Kiều ba tổ chức ra ngoài du lịch, đi Bắc Kinh, Kiều ba đang do dự không biết có lên đi hay không, Kiều Kiều biết rõ, việc này đã từng xảy ra.
Kiều ba đi, hơn nữa còn nhờ chú hai trông coi hộ công trường bên kia, ở đấy rất nhiều đồ, buổi tối nhất định phải có người trông coi.
Trước đây đều là Kiều ba ở đây mỗi đêm.
Chú hai chỉ đi có một tối, mấy hôm sau không đi nữa.
Buổi tối bởi vì không có ai trông coi nên bị mất vài thứ.
Kiều mẹ không có cách nào, liền mang theo Kiều Kiều đến chỗ đó mỗi tối, đợi đến chín, mười giờ lại về nhà.
Lúc Kiều ba trở về, mua rất nhiều quà, ông bà nội, chú thím đều tới đủ, mỗi người cầm đi vài thứ.
Buổi tối hôm đó, Kiều ba Kiều mẹ cãi nhau kịch liệt, còn làm kinh động đến ông bà nội, ông nội nói mẹ bất hiếu, cho cha mẹ ít đồ cũng đau lòng, còn muốn đánh Kiều mẹ.
Kiều Kiều cũng biết, thật ra cha rất muốn đi.
Quả nhiên, chuyện giống với kiếp trước, Kiều mẹ bắt Kiều ba đi.
Mặc dù có chút lo lắng nhưng mà Kiều ba rất vui mừng,nói là sẽ nhờ chú hai trông giúp bên kia, Kiều Kiều không lên tiếng chỉ không ngừng cắn môi.
Kiều mẹ thấy Kiều Kiều như vậy, đợi Kiều ba đi tìm chú hai liền hỏi nàng làm sao thế.
Kiều Kiều nói thẳng, thím hai sẽ không để cho chú hai ngày ngày ra đó trông coi, mình thấy không yên tâm.
Kiều mẹ thở dài, làm sao mà bà không biết nhưng nhìn bộ dạng của chồng, bà biết ông thật suwjj rất muốn đi thủ đô xem một chút.
Lần này mà không đi thì không biết còn có cơ hội lần sau hay không.
Kiều ba đi rồi, quả nhiên chú hai đi được một tối, hôm sau không thấy chú ấy đi nữa.
Thím hai rất ích kỷ mà chú hai lại là người sợ vợ.
Kiều mẹ và Kiều muốn ra công trường xây nhà mới trông coi.
Kiều Kiều đến ăn cơm tối với hai anh em Giang gia rồi nhờ họ mấy hôm nay ở nhà nàng, đến tối thì đi cùng hai mẹ con nàng luôn.
Dù sao thì hai mẹ con nàng đều là đàn bà con gái nên hơi lo sợ một chút.
Giang Phóng đáp ứng.
Lúc hơn mười giờ, mọi người chuẩn bị trở về, Kiều Kiều biết rõ đêm nay nhà nàng sẽ bị mất đồ nhưng lại không còn cách nào khác.
Cũng không thể đem tất cả mọi thứ về nhà được, Giang Phóng thấy Kiều Kiều lo lắng liền bảo nàng không cần phải gấp gáp, để hắn nhờ chú hắn qua đây trông hộ, lúc này Kiều Kiều mới yên tâm.
Sau khi về đến nhà, Giang Phóng nói không yên tâm về nhà mình, còn nói lạ nhà ngủ không quen lên muốn về nhà.
Giang Viễn thấy anh trai mình thay đổi chủ ý, mà nó cũng muốn đi theo anh trai nó kết quả là hai anh em nhỏ cùng đi.
Nửa đêm.
“Bùm bùm bùm…” có người ở ngoài đập cửa.
Chú hai đi ra ngoài mở cửa.
“Ai vậy?”
“Kiều Kiều, Kiều Kiều!! Có trộm”.
Bên ngoài là giọng nói gấp gáp của Giang Viễn.
Tất cả mọi người đều đi ra, Kiều Kiều vừa thấy Giang Viễn, trong lòng trầm xuống.
“Ngoài công trường có trộm, đang đánh nhau với anh của cháu, mọi người mau đi giúp đỡ!”
Kiều Kiều chạy vào trong nhà cầm dao phay rồi lao nhanh ra ngoài, Kiều mẹ khoác cái áo ngoài cũng cầm gập đuổi tới.
Công trường nahf Kiều Kiều nằm phía sau trường tiểu học Thanh Nham, cách nhà Kiều Kiều rất gần.
Bình thường đi bộ mất mười phút đồng hồ, giờ đang chạy thì chỉ mất năm phút thôi.
Chú hai và ông nội thấy thế cũng chạy theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...