Vất vả đan bút kế cả buổi trưa mà lại bị mất, Kiều Kiều rất buồn bực, nhưng mà người nào đó lại là một tiểu thương cơ nên nàng đã nghĩ ra một cách, ha ha, nàng có thể bán bút kế đấy.
Mặc dù nếu cần thì nhà nào cũng có thể đan được nhưng nàng đi trước chiếm lấy tiên cơ không phải sao? Hơn nữa có một số nhà, người lớn không có thời gian rảnh, mà nàng thì lại không bán nhiều.
Vừa về đến nhà Kiều mẹ thấy Kiều Kiều đang lục lọi lung tung, nổi giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, đang làm cái gì đấy?”
“Mẹ, nhà chúng ta còn len thừa không còn dùng tới không? Là cái loại mà mẹ đan áo len còn dư lại đó”.
“Có, con định làm cái gì?” Kiều mẹ hoài nghi nhìn Kiều Kiều.
Kiều Kiều đem ý nghĩ của mình nói cho Kiều mẹ, Kiều mẹ lắc đầu, cái này không được đâu, người ta cũng có thể tự đan, làm sao mà bán được, ai mua đây? Nhưng nghe Kiều Kiều phân tích, cảm thấy con gái mình đối với tiền rất cuồng nhiệt, hay là cứ đáp ứng làm cho nàng thử xem.
Kiều Kiều mới học, trình độ không tốt nên năn nỉ mẹ đan, nàng còn hứa hẹn tiền bán được sẽ đưa hết cho Kiều mẹ, mình chỉ là người bán thay thôi.
Kiều mẹ thở dài, mẹ chẳng nhẽ lại cần mấy đồng tiền kia của con?
Nhà Kiều Kiều còn dư lại len, nhưng không nhiều lắm.
Kiều Kiều nghĩ đến chỗ bà nội và thím, sôi nổi muốn chạy sang xin.
Kiều mẹ cũng không ngăn cản, xin một chút len thừa bà cảm thấy không có chuyện gì.
Kiều Kiều nói với bà nội mình muốn đan bút kế nên muốn xin bà ít len thừa, còn nói len nhà mình không đẹp đan xong rất khó coi lại nịnh hót một hồi cuối cùng mừng rỡ cầm len còn dư về nhà để xuống, rồi lại chạy sang nhà thím hai, cũng thành công xin được một ít.
Đầu năm nay nhà nào cũng đan quần áo len nên thế nào cũng có len thừa, mặc dù không nhiều lắm nhưng đan một cái bút kế nho nhỏ thì còn dư.
Kiều Kiều về nhà thấy một đống len thừa, cảm thấy mình thu hoạch rất khá.
Buổi tối hôn đó, Kiều mẹ không đan áo len mà đan cho nàng mười hai cái bút kế.
Kiều Kiều cầm một cái trong số đó bọc lấy cái bút máy trong hộp bút của mình.
Hôm sau thật thu được sự hiếu kỳ của mọi người.
Đan Đan hỏi: “Kiều Kiều, sao cậu lại bao bút máy bằng cái này?”
Nhìn bạn học nhỏ, Kiều Kiều cười: “Cuối tuần tớ sang nhà một chị chơi, trường tiểu học của chị ấy đều dùng cái này, nói là vừa đẹp lại còn không bị quẹt vào hộp bút, lúc trời lạnh cầm bút cũng không bị buốt”.
“Thật không?” điều kiện gia đình Đan Đan rất tốt, lật đi lật lại xem xét, Kiều Kiều cũng không ngăn cản.
Nói đến Đan Đan, kỳ thật rất lâu trước kia cũng là một trong những người mà nàng để ý.
Lúc nhỏ điều kiện gia đình con bé rất tốt, thường xuyên chen nhau đổi một chút tiền với bạn học nữ.
Về sau, sau khi tốt nghiệp rất lâu, nghe nói cuộc sống nhà Đan Đan trải qua càng ngày càng không tốt, cha mẹ Đan Đan đề bệnh rất nặng liền để Đan Đan xuất ngoại đi làm ba năm, Nhưng ba năm sau trở về, Đan Đan không đem tiền này cho cha mẹ chưa bệnh, cũng không trả tiền mà nhà con bé nợ mà lại cùng một người đàn ông ở Thanh Nham mua một căn nhà, kết hôn, còn mua xe cho người đàn ông kia đi làm.
Cô Kiều Kiều là hàng xóm của nhà Đan Đan nên nàng biết mọi người xung quanh rất khinh thường con bé.
Giờ nhìn Đan Đan còn là một Lolita, Kiều Kiều thu lại phần tâm tư không thích đi.
“Mẹ ta cũng đan được cái này, về nhà tớ bảo mẹ tớ đan cho tớ”.
Lúc Đan Đan mở miệng, vài bé gái xung quanh liền vây lại, mọi người rôm rả nghị luận.
“Ừ, cái này đan rất dễ, tớ đem cái này đi bán.
Tớ đang tính, đợi đến lúc tan học sẽ đi đến đất trống bên kia Dương Thụ bán.
Cái này làm rất dễ cho nên nếu mọi người thích thì về nhà bảo mẹ đan cho một cái.
Qua một thời gian chắc là trường mình ai cũng dùng cái này đấy”.
“Cậu muốn bán à, cái này bán thế nào đây?”
“Cái này là một đồng tiền một cái nha”
“Đắt như vậy” thấy mấy bé gái đang nói chuyện, mấy bé trai thấy thế cũng sang đây xem.
“Ừ, đúng vậy, cho nên tớ cũng không dám làm nhiều, tớ có tổng cộng mười hai cái, mình dùng một cái nên chỉ còn mười một cái.
Tớ định lúc bán đồ ăn vặt thì bán luôn, nếu như bán được tớ mới có thể kiếm chút tiền”.
“Nha”
Thật ra Kiều Kiều cũng biết một chút cách làm ăn lớn, như bất động sản, chơi cổ phiếu,…nhưng những cách đó cần rất nhiều vốn hơn nữa còn thay đổi liên tục.
Nàng là một đứa bé, cha mẹ làm sao để ý đến mấy ý tưởng của nàng đây.
Cho nên hiện tại, Kiều Kiều tập trung kiếm một chút tiền này, như vậy cũng tốt, nàng là một bạn nhỏ, sẽ không bị coi là đứa khác người.
Dù hiện tại nàng đủ quái dị nhưng tóm lại vẫn còn bình thường, không ai cảm thấy nàng bị làm sao, cùng lắm thì nghĩ đứa nhỏ này là một tiểu tham tiền.
Thật ra thì Kiều Kiều cũng cảm thấy cái này chắc không bán được, nhà nào cũng có thể đan, mười cái này nàng chỉ bán thử.
Nhưng ngoài dự đoán, thoáng một cái đã bán hết sạch, là do ba bạn học nữ và một bạn học nam của nàng mua
Kiều mẹ cũng không ngờ lại bán được, nhìn con gái mình đàng hoàng nộp mười hai đồng tiền, Kiều mẹ cảm khái, con gái mình làm việc mỗi tháng kiếm được so với bà còn nhiều hơn.
Con gái còn không mệt mỏi như bà, thật sự Kiều mẹ biết nói thế nào.
Tối hôm đó, Kiều mẹ dùng len thừa đan thêm mười lăn cái.
Kiều mẹ đan nhanh chứ nếu là Kiều Kiều đoán rằng làm một tối cũng không xong một cái.
Kiều mẹ còn định làm thêm nhưng không đủ len mà ý tứ của Kiều Kiều là bán những cái này trước.
Những đồ này mặc dù bán được nhưng số lượng sẽ không lớn.
Hôm sau, Kiều Kiều rất dễ dàng bán hết mười năm cái bút kế.
Kiều mẹ lại nói cho Kiều Kiều biết, bà đã hỏi mấy đồng nghiệp, nếu còn len thừa thì cho bà, dù sao đan một cái bút kế không cần nhiều len mà len thừa kia còn không đủ để họ đan một cái bao tay, để trong nhà cũng không dùng đến.
Kiều ba thấy cả ngày Kiều Kiều mân mê những thứ này nên có chút lo lắng chuyện học hành của nàng nhưng mà kiểm tra một chút thấy vẫn tốt ông liền an tâm, cảm khái con gái mình rất thông minh, mắt Kiều mẹ trợt trắng.
Kiều Kiều cười trộm, chuyện này với chuyện nàng thông minh thì có quan hệ gì.
Nàng là một người chết đi sống lại, sống gần ba mươi năm nếu như ngay cả kiến thức năm nhất tiểu học mà cũng không biết, thì thật khó khăn, ha ha.
Hơn nữa, cho dù là tiểu học năm nhất, đi học nàng đều nghe giảng nghiêm túc, nếu không cũng không có chuyện gì để làm không phải sao?
“Kiều Kiều ~” hôm nay Kiều Kiều không đi ra ngoài bán đồ, béo mập nhà hàng xóm đến tìm nàng.
“Ai, đến đây” Kiều Kiều đóng kĩ cửa đi ra.
“Lâu rồi không cùng em chơi rồi, bọn chị hôm nay đi nhặt cỏ, em đi không?”
Sao cơ? Nhặt cỏ?
Nhưng Kiều Kiều nghĩ, ở nhà cũng không phải làm gì, đi đi, than đá lúc này rất đắt, nhiều nhà đều đốt bằng cỏ và gỗ “Được rồi, chị chờ em một chút”.
Thấy Kiều Kiều đội mũ lưỡi trai, béo mập lắc đầu “Cái mũ này của em xấu thế”.
Kiều Kiều cười, sao nàng lại thấy rất đẹp đấy?
Nàng đội mũ lưỡi trai, bấm bấm máy tính Kiều ba cho nàng, Kiều ba cũng sẽ cười nói, trông nàng như con trai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...