“Tiểu thư, người mệt không?” Bởi vì mấy ngày nay Nguyên Mị ra ngoài không mang theo nha hoàn, nên khi Thu Quỳ và Hồng Mai thấy nàng trở về, lập tức dính sát theo nàng, sợ nàng không vui.
“Dĩ nhiên là mệt! Leo núi đi rừng mấy ngày nay mà.” Nguyên Mị lưng đau chân mỏi, nàng chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
“Không phải tiểu thư nói đi chơi với người bạn thân nào đó sao? Người…”
“Không bạn bè gì hết!” Nguyên Mị lãnh đạm trả lời, đi thẳng đến khu viện Tiêu gia phân cho đoàn ca vũ ở, không muốn nói nhiều.
“Người đói không? Muốn ăn gì không ạ?” Thu Quỳ vội vàng hỏi.
“Không cần. Chuẩn bị một thùng nước nóng là được rồi, toàn thân ta đầy mồ hôi rất khó chịu.” Nguyên Mị sai nha hoàn đi đun nước, không muốn họ dính sát mình nữa. Bây giờ nàng đang rất bực bội, nếu mấy cái miệng này cứ liếng thoắng thì nàng nhất định sẽ phát điên.
“Sao về sớm vậy?” Phương Tử Hi vốn đang đọc sách trong sảnh, nghe tin Nguyên Mị trở về, vội vàng chạy ra đón.
“Không có chuyện gì làm thì về sớm thôi.” Nguyên Mị nghiêm mặt, lười kể chuyện đã xảy ra, nàng tỏ thái độ “đừng có nói nữa.”
Chỉ là, Phương Tử Hi đợi nàng đã mấy ngày trời, căn bản không quan tâm đến sắc mặt của nàng.
“Một mình nàng ra ngoài mấy ngày, không mang nha hoàn theo, cũng không có hộ vệ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?” Phương Tử Hi mặc kệ tâm tình nàng, lẽo đẽo theo nàng nói nào là bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, nào là nàng phải thật cẩn thận.
“Huynh…” Bây giờ mới nói không phải đã quá muộn rồi sao? Ta sớm đã xảy ra chuyện, cũng đã gặp phải người xấu. Nguyên Mị mở miệng nói được một chữ, rồi lại im lặng, nuốt lời còn lại vào trong bụng.
Gặp phải người xấu chẳng phải chuyện gì đáng tự hào cả!
Nếu nói ra, nhất định sẽ bị hỏi rất nhiều, chuyện nàng phải lo càng thêm nhiều! Dứt khoát ngậm miệng không nói tới, cách này tương đối thích hợp. Nguyên Mị mặc dù đang bực bội nhưng cũng không mất lý trí. Nàng biết ở đây, mình là tiêu điểm mà mọi người dòm ngó, nói càng nhiều, người khác biết chuyện của nàng nhiều. Người không có quan hệ với nàng, không cần biết chuyện của nàng.
Lần trước, chuyện trong quán còn chưa xử lý xong, nàng chẳng muốn tạo ra thêm phiền phức khác nữa.
Phương Tử Hi nhìn bộ mặt không vui của Nguyên Mị, thầm biết không thể hỏi thêm được gì từ miệng nàng, đành nói sang chuyện khác.
“Được rồi! Muội nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài rất nóng, ta đi bảo Vương đại nương làm nước ô mai, ướp lạnh rồi cho người đem đến chỗ muội.”
“Tuyệt quá! Cảm ơn.” Nguyên Mị nghe thấy có nước ô mai giải nhiệt, mặt mày lập tức hớn hở.
Xôn xao! Phương đại ca đối với chủ tử tốt thật! Nha hoàn nghị luận ầm ĩ một bên.
“Đừng khách sáo. Chạng vạng có tổ chức kịch đó.” Phương Tử Hi mỉm cười, che chở bảo bọc Nguyên Mị mà không hề quan tâm đến người khác bàn luận.
“Vậy tối nay gặp.” Vào nhà, Nguyên Mị quay đầu, nháy mắt xin lỗi Phương Tử Hi, lại chợt thấy có một bóng dáng do lớn đằng xa. Hơ? Hình như là “Tiêu bảo chủ”, hừ! Cái tên nam nhân hèn hạ đó trốn bên kia rình họ, muốn gì chứ? Nguyên Mị chợt le lưỡi làm xấu với Tiêu Thiên Lân, sau đó mới vào trong phòng.
“Ai!?” Mấy nha hoàn và Phương Tử Hi lập tức quay đầu, nhìn lại phương hướng Nguyên Mị làm xấu.
Không có ai? Nàng làm xấu trêu tức ai chứ?
Tiêu Thiên Lân xanh mặt bước ra, giận đùng đùng đi tới hậu sơn. Không bắt vài con cá, không chém tụi nó mấy đao, hắn khó mà nhịn nổi.
“Hổ ca, Hổ ca? Huynh về rồi?” Thải Hà thấy bóng dáng to lớn của Tiêu Thiên Lân xuất hiện, vội vàng lấy hai cái bánh bao mới ra lò, đuổi theo hắn, đưa cho hắn ăn lót bụng sau bữa trưa.
“Ừ!” Hắn cằm cung tên lên, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái.
“Ăn ít đồ đi rồi hãy giương cung, như thế mới có sức.” Thải Hà giơ cao bánh bao nóng trong tay lên, dịu dàng khuyên nhủ. Tiêu Thiên Lân liếc hai bánh bao thơm ngào ngạt kia, quyết định sẽ nghe theo lời Thải Hà. Hắn nhận lấy bánh bao, ngồi xuống tàn cây cắn một miếng to, mùi thơm nhất thời xông vào mũi, “Tay nghề lão Trần ngày càng tốt.”
“Không phải! Cái này là do Tiêu đại ca đặc biệt làm cho huynh, bên trong là thịt dê, rau cải, nấm hương, lúc huynh chưa về mọi người giành nhau ghê lắm.” Thải Hà nói vài câu ngắn ngủi đã kể rõ cuộc sống của mọi người trong trang cho hắn.
Dám giành đồ của hắn? Thật là dũng cảm mà.
“Mấy ngày ta không ở đây, bọn họ sống rất tiêu dao sao?” Tiêu Thiên Lân hừ lạnh một tiếng, quyết định ngày mai cho bọn họ đứng tấn hết cả một lò hương mới thôi.
“Tay nghề Tiêu đại ca thật giỏi!” Thải Hà nhìn bánh bao, lặng lẽ nuốt nước bọt, không dám nói mình cũng muốn ăn.
“Cái này không cần nàng nói ta cũng biết.” Tiêu Thiên Lân nhai, ba ngụm xong hai cái, bánh bao trên tay đã được xử lý xong. Huynh trưởng nấu ăn ngày càng ngon, lại muốn đi theo nữ nhân kia kiếm sống lưu lạc khắp nơi… Nghĩ đến đây, một cỗ oán khí bốc lên trong lòng hắn. Đại ca yêu thương hắn từ nhỏ đến lớn lại bị đống nữ nhân ghê tởm kia đoạt đi! Tiêu Thiên Lân một bên nhai, một bên nghiến răng tức giận. Lại nhớ đến bộ dạng kiêu ngạo của Nguyên Mị, vừa về tới đã có nam nhân ân cần chăm sóc, ngọn lửa trong lòng hắn càng dữ dội.
“Uống ly trà nhé?” Thái Hà lấy bình nước cột bên thắt lưng xuống, rót cho hắn một chén.
“Ừ!” Nhận chén trà, Tiêu Thiên Lân uống một hơi cạn sạch.
“Hổ ca…” Nhìn hắn ăn no uống đủ, sắc mặt tốt hơn rồi, Thái Hà bèn lặng lẽ bấu víu cổ áo hắn, dán sát người hắn tìm sự an ủi.
“Ừ…” Một tay ôm hông Thải Hà, một tay vén váy nàng lên, bắt đầu hôn ngực nàng.
Không mềm mại như Nguyên Mị, không thơm bằng…
Tiêu Thiên Lân hôn lung tung nhưng vẫn không thể nào được, hắn đẩy Thải Hà ra, chạy thẳng hướng hậu sơn.
Bắn tên cũng được, phi ngựa cũng được.
Hừ! Hắn không tin mình làm gì cũng không thể quên được cái nữ nhân phách lối đó! Chắc chắn hắn sẽ không còn quan hệ gì với nữ nhân kia nữa!
“Hổ ca, Hổ ca…” Thải Hà bỗng nhiên bị đẩy ra, nàng ngồi dưới đất, nhìn bóng lưng nam nhân mình yêu, nghẹn ngào rơi lệ.
Tiêu Thiên Lân cầm theo cung, phi ngựa suốt ngày, khiến bản thân thật mệt mỏi bẩn thỉu mới chịu về nhà. Đêm khuya, người của Phi Vân bảo đa số đều đã ngủ, chỉ còn lại hai người canh gác ở bảo tiêu.
Bọn họ trông thấy bảo chủ trở lại ở phía xa, không dám thở mạnh một tiếng, tỏ ra vô cùng nghiêm túc canh gác.
Tiêu Thiên Lân yên lặng dắt ngựa về chuồng, khóa xích rồi đi đến cạnh giếng tắm rửa.
“Ca khi dễ gì Thải Hà vậy hả?” Tiêu Thiên Văn nghe tin nhị ca về, không kịp đợi đến sáng vội vả chạy tới chất vấn hắn.
“Nàng ta tố cáo với đệ?” Tiêu Thiên Lân nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Cần nàng nói sao? Đệ đi ngang đình, thấy nàng ngồi khóc ở đó, hỏi lý do thì nàng lắc đầu không chịu nói là đệ biết ngay rồi.” Tiêu Thiên Văn nhìn tiểu nữ nhân tan nát cõi lòng vì ca ca mình, không nhịn được muốn thay nàng trả bất bình.
“Vậy à? Đệ có thể đi mở quầy coi bói rồi đó.” Tiêu Thiên Lân nhún vai, không muốn bàn luận tiếp cái đề tài này.
“Ai!” Nhìn thái độ không quan tâm của nhị ca, Tiêu Thiên Văn bất giác thở dài, thật sự không hiểu nàng ấy nghĩ cái gì nữa?
Biết rõ nhị ca không thích mình mà vẫn cố gắng lấy lòng huynh ấy? Biết rõ huynh ấy sẽ không thật lòng lại như thiêu thân lao vào lửa, hy vọng có được mối tình chân thành. Cứ y như mò kim đáy bể vậy.
“Ca thật sự không thích nữ nhân nào sao?” Nếu thích tại sao phải khiến họ rơi lệ? Tiêu Thiên Văn nhìn dáng vẻ bất cần của nhị ca, trông hết sức kiêu ngạo khiến hắn cứ ngứa tay muốn đánh.
“Sao lại hỏi vậy?” Tiêu Thiên lân liếc đệ đệ một cái.
“Không có gì! Chỉ là, ca đã từng thích nữ nhân nào chưa?” Nhị ca chọn Đông chọn Tây, chọn mãi vẫn chẳng được ai, hắn thật sự hoài nghi nhị ca mình thích nam nhân.
“Nói dư thừa!” Tiêu Thiên Lân lười phải trả lời. Hắn đương nhiên thích nữ nhân rồi! Chỉ là hắn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ hình tượng nữ nhân mình thích. Hắn cho rằng mình thích những nữ nhân dịu dàng, đơn thuần nhu tình… cho nên, người ta dâng đến cửa hắn tuyệt đối không khước từ. Có điều như thế hắn lại rất mau ngán.
“Vậy… ca thật sự đã từng thích ai rồi sao?” Tiêu Thiên Văn hỏi nữa.
Nói đến nữ nhân mình thích, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng lại ngang ngược kia hiện ra trước mắt Tiêu Thiên Lân.
“Đương nhiên là có!” Tiêu Thiên Lân son sắt nói.
Chính là Nguyên Mị!
Nghĩ đến nàng, toàn thân Tiêu Thiên Lân tỏa ra sự kiên quyết, nước đọng trên người cũng muốn khô luôn.
“Ca nên nói rõ ràng với Thải Hà, nếu không nàng vẫn sẽ dốc hết lòng với ca.” Thấy nhị ca như vậy, Tiêu Thiên Văn biết hắn không nói dối.
“Ta sẽ cho nàng ta biết ta thích ai.” Tiêu Thiên Lân gật đầu một cái, đồng ý.
“Vậy tốt rồi.” Cũng chỉ có như vậy.
“Nếu không còn gì thì ngủ sớm đi! Ngày mai công việc bề bộn.” Tiêu Thiên Lân khoát tay với đệ đệ, muốn đệ đệ đi lẹ một chút, đừng có dính lấy hắn hỏi nữa. Hắn mệt lắm rồi! Hôm nay, hắn chạy không biết bao nhiêu vòng vẫn không thể đuổi bóng hình Nguyên Mị ra khỏi đầu, khiến hắn tỉnh ngộ hiểu được tầm quan trọng của Nguyên Mị đối với mình.
Sau khi gặp nàng, hắn mới biết thì ra tính tình cũng không phải thứ quan trọng nhất.
Hắn yêu gương mặt điềm đạm, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu khi không nói chuyện của nàng. Yêu dáng vẻ cao ngạo, điêu ngoa, đầy tâm cơ lại kiều mỵ động lòng người khi nàng nói chuyện… Gặp nữ nhân như thế này, hắn thật sự không biết mình nên đối phó thế nào nữa.
Nàng đã thuộc về hắn, từ đầu đến chân đều thuộc về hắn, nhưng cứ nghĩ Đông trốn Tây chẳng chịu gả.
Không biết nàng vô tâm hay quá phách lối nữa? Nào có nữ nhân dám tỏ thái độ đó với hắn…
Nguyên Mị có tính khiêu chiến rất cao.
Khuôn mặt và tính tình như thế lại vô cùng tương xứng, khác biệt như thế cũng có thể xảy ra trên một người, nữ nhân như vậy… mới gọi là đặc biệt!
Bất kể hắn đi đâu, làm chuyện gì, trong đầu vẫn luôn tràn đầy bóng dáng của nàng, lau không sạch, bỏ không rơi… Vậy được! Được thôi! Nếu đã thế thì nữ nhân này, bất kể nàng phản kháng giãy giụa ra sao, hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng! Hắn nhất định sẽ cưới nàng.
Ai! Phiền thật! Nguyên Mị nhớ đến hôm nọ nói chuyện với Đường Mật mà thở dài.
Nàng đứng dưới bóng cây, ngắm nhìn sân luyện võ xa xa, liên tiếp thở dài, không đi tới cũng chẳng xoay đầu.
“Mị nhi cô nương, sao cô nương lại ở đây?” Âm thanh kinh ngạc vang lên cạnh cô.
“À… nơi này to thật đó… ta muốn tham quan.” Nguyên Mị cười cười, khách khí trả lời.
“Cần ta dẫn cô đi không?” Đại mỹ nhân có hứng thú với Phi Vân bảo, đương nhiên có người nhiệt tình dẫn đường.
“Không cần đâu! Mọi người bận mà, bận rộn mà.” Nguyên Mị phất tay một cái, không dám làm phiền họ.
“Thật không? Cô nương khách khí quá rồi.” Không ít võ sư và học đồ Phi Vân bảo phát hiện bóng dáng giai nhân, mọi người đều vui mừng, cố ý đi vòng qua trước mặt nàng bắt chuyện với nàng, thấy nàng dịu dàng động lòng người, không hề che giấu nhiệt tình đối đãi.
“Ha ha…” Gặp quỷ mà! Nguyên Mị cười khan.
Nàng đối với cái nơi nhàm chán trang nghiêm này làm sao có hứng thú được chứ? Họ đúng là nghĩ nhiều, thứ nàng thích, là ngân lượng vàng trắng.
Nơi nào náo nhiệt, nơi nào có thể kiếm tiền, nàng sẽ ở đó, cái chỗ này đấy nam tử lại đất đai bụi bậm, sao nàng lại muốn tham quan được?
Mặc dù lòng nghĩ vậy, nhưng nàng là khách do Tống Diễm mời, đành cùng họ đi dạo.
Phi Vân bảo, không hổ là đệ nhất thiên hạ bảo.
Ngoài sảnh treo một tấm biển rất lớn, đông đảo binh sĩ tập võ nghệ, uy phong lẫm lẫm thuần phục ngựa, khiến người ta mở mang tầm mắt.
Nghe nói Kinh thành có không ít Võ Trạng Nguyên là học đồ ở đây, học tập võ nghệ.
Nói tới sự tích sáng lập Phi Vân bảo, Tống Diễm lộ vẻ mặt vô cùng kính trọng, Nguyên Mị nhìn thấy vậy, thức thời im miệng không dám nói nhiều.
“Muội giúp Diễm nhi một chút đi.” Đường Mật cầm tay nàng kéo nàng tới một góc.
“Giúp cái gì?” Nguyên Mị không hiểu.
“Muội không thấy trên bàn cơm của Tiêu gia chưa bao giờ đủ người hết à?” Đường mật khẽ thở dài, vẻ mặt lo lắng.
“Chuyện này thì quan hệ gì tới Diễm tỷ?” Nguyên Mị giả ngu.
“Nàng ấy thành thân với Tiêu Thiên Diễn, có người không thích.” Đường Mật dứt khoát nói thẳng.
“Bọn họ là đệ đệ của Tiêu đại ca lấy cái gì để phản đối? Huống hồ, lễ thành thân tổ chức cũng rất náo nhiệt mà” Có rất nhiều người nổi danh trên giang hồ làm chứng? Mấy nam nhân đùa bỡn đao kiếm này chẳng lẽ không thành thân à?
“Bọn họ không thẳng mặt phản đối, nhưng có người trong lòng không vui, không chịu ăn một bữa cơm nào với Diễm nhi, Thiên Diễn hết.”Về việc này, Đường Mật để ý lâu rồi.
Nguyên Mị gật đầu. “Muội biết.”Chuyện này thì nàng biết. Nghe nói “bảo chủ đại nhân” chưa bao giờ chịu ăn cơm với họ.
“Ta nghe nói, muội và bảo chủ… hình như rất thân thiết?” Đường Mật liếc Nguyên Mị một cái, quan sát sắc mặt của nàng.
“Có quen, hắn từng giúp muội.” Nguyên Mị nói mơ hồ, không rõ ý.
“Vậy… muội có thể mời hắn tới ăn một bữa cơm không? Ít nhất để Thiên Diễn vui vẻ, bằng không hai ta cùng đi?” Thành thân cũng đã rồi, duyên cũng đã kết, chuyện họ nên làm cũng tới phiên họ nên làm.
Nhưng, Tiêu Thiên Diễn cả ngày lộ vẻ đau khổ, Tống Diễm tâm tình không tốt, nàng nào dám mở miệng nói muốn rời khỏi Thái Sơn?
Nhưng không rời khỏi nơi này thì không làm việc của nàng được… Nghĩ đến đây, Đường Mật thấy rất khó xử.
“Ra là vậy.” Nguyên Mị gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Muội có thể nói với bảo chủ không?” Đường Mật lặp lại, nàng nhìn không thấu ý của Nguyên Mị, chỉ đành hỏi ý kiến nàng.
Nguyên Mị suy nghĩ một lát, đáp ứng thỉnh cầu của Đường Mật, “Muội sẽ thử, nhưng không dám chắc hắn đồng ý.”
“Chịu thử là được rồi.” Nàng ôm ý nghĩ ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Trước kia Tống Diễm và Tiêu Thiên Diễn đi tìm Tiêu Thiên Lân, nghe nói trên đường gặp hắn đi với Nguyên Mị, hai huynh đệ uống mấy ly rượu, không cãi nhau nhưng tình cảm cũng chẳng khá lên, sau khi bọn họ trở về lại ai làm chuyện nấy, cũng không ăn cơm chung với nhau.
Vì chuyện này, Tiêu Thiên Diễn rất buồn bực.
Sợ Nguyên Mị không để tâm, không làm tận tâm, Đường Mật hai tay chống hông, không ngừng nhấn mạnh, “Chúng ta không thể rời khỏi đây thì không thể biểu diễn kiếm tiền.”
Khu vực Thái Sơn này đa số là các khách nhân đến đây bái lễ, dân phong thuần phác, đâu phải ngày nào cũng xem mấy trò biểu diễn, nếu cứ thế này thì số bạc trong tay nàng khó mà tăng thêm được chữ số nào.
“Muội hiểu mà.” Nguyên Mị khoát tay, nhíu mày.
Quan trọng nhất là tiền, nàng quyết định nói với Tiêu Thiên Lân, bảo hắn bớt tức giận vui vẻ ăn một bữa cơm với ca ca và tẩu tẩu.
Tính khí trẻ con của nam nhân, rất khó coi.
Nhưng hắn cứ bận rộn xử lý chuyện trong bảo, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không cố định, nàng mời hắn thế nào đây? Nguyên Mị ngồi dưới gốc cây, tâm trạng rất bực bội. Trông thấy đại mỹ nhân nghỉ mát cách mình không xa, nam nhân trong sân luyện võ đều dao động, tìm mọi cách qua bên đây.
“Xin chào, cô nương khỏe…” Không ngờ lại có nhiều nam nhân đến chào hỏi như vậy, Nguyên Mị bó tay, chỉ đành mìm cười, không đặc biệt trả lời với ai.
Nàng tới tìm ai à?Sao lại ngồi đây mãi vậy? Nàng đợi người nào à?
Các nam nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ai cũng có nghi vấn.
“Làm quỷ gì vậy! Tất cả không chuyên tâm! Lão Tứ, đệ ra ngoài bắt tất cả đứng tấn hết!” Nhìn vẻ mặt lười biếng của mọi người, Tiêu Thiên Lân xanh mặt, gọi Tiêu Thiên Vũ ra dạy đồ đệ luyện công.
“Dạ! Nhị ca.” Tiêu Thiên Vũ tức giận đưa mắt nhìn Nguyên Mị dưới bóng cây.
Muốn nghỉ mát, không biết tìm cái cây nào xa chút à?
Nàng ngồi chỗ đó, không xa chẳng gần, muốn gì chứ? Làm cả Phi Vân bảo rối loạn, khiến mọi người không chuyên tâm luyện công… Ai! Thật là yêu nữ mà.
“Nàng ở đây làm gì?” Tiêu Thiên Lân phi thân, nhanh chóng đứng trước mặt Nguyên Mị, cố ý ngăn cản các ánh mắt từ sân luyện võ truyền tới.
Nàng là của hắn! Bất kể là ai cũng đừng có mơ nhìn tới nàng.
“Hóng mát.” Hắn không có mắt à? Nguyên Mị vô lực trả lời.
“Phi Vân bảo nhiều cây như vậy nàng lại cố tình ngồi đây?” Nghe đáp án của nàng, hai lông mày Tiêu Thiên Lân đã muốn dính lại với nhau.
Làm toàn bộ võ sư đồ đệ… cứ như ngựa đực… Ghê tởm!
Thân hình yêu mị, gương mặt động lòng người, Nguyên Mị muốn khiến toàn bộ động vật giống đực động dục à?
“Chỗ này rất mát!” Nguyên Mị phản bác, giọng ngày càng nhỏ, “Còn có…”
“Cái gì?” Tiêu Thiên Lân cúi đầu, muốn nghe rõ lời nàng.
“Diễm tỷ bảo ta tới tìm ngươi…” Nguyên Mị rất không cam tâm, không nói được, nàng cúi đầu, mười ngón tay đan chặt.
Thì ra là tìm hắn!Gương mặt tuấn tú hiện lên chút ánh sáng đắc ý, “Sao?” Còn có chuyện gì?
“Ăn cơm rất quan trọng! Diễm tỷ hi vọng buổi tối ngươi có thể ăn cơm với mọi người, đừng đi nghị sự nữa.” Nguyên Mị nhanh chóng nói hết lời được giao phó, sau đó lập tức đứng dậy muốn đi.
“Chờ chút!” Hắn kéo cánh tay mảnh khảnh của Nguyên Mị.
Da thịt thân cận, khiến nàng bất giác nhớ lại lúc họ thân mật.
“Gì?” Nàng lặng lẽ giãy tay, muốn thoát khỏi bàn tay to của hắn.
“Bản thân nàng, muốn nói gì với ta?” Lời của người khác không quan trọng!
“Không có.” Hừ! Nàng chẳng có gì muốn nói với hắn hết!
“Được thôi! Ta không rảnh đi ăn cơm.” Để nàng tránh tay, hắn xoay người muốn đi.
“Nè! Sao ngươi lại làm vậy chứ?” Nguyên Mị sợ tới mức túm lấy hắn, đổi vai thành nàng không cho hắn bỏ đi.
“Ta rất bận! Rất vội!” Tiêu Thiên Lân tỏ vẻ rất chi là kiêu ngạo.
“Như vậy không tốt cho cơ thể, chàng nghe không hiểu à?” Nàng nũng nịu nói, bộ dạng trong như làm nũng khiến người ta thoải mái vô cùng.
“Nàng nói gì?” Hắn nghiêng người, nhìn nàng một cái. Chính là muốn nghe lời của bản thân nàng! Nàng không níu kéo hắn, hắn sẽ không đi đại sảnh ăn cơm với mọi người.
“Được rồi! Tất cả mọi người đều hy vọng chàng đi…” Nguyên Mị nói tới đây, Tiêu Thiên Lân lại muốn hất tay nàng ra, “Ta cũng hy vọng chàng đi nữa!”
Ghê tởm! Hắn rõ ràng muốn nàng cầu xin hắn.
“Được! Vậy ta đi.” Nghe được câu trọng điểm, Tiêu Thiên Lân gật đầu đáp ứng.
Ai! Đại lão gia này rốt cuộc chịu đồng ý rồi. Nguyên Mị vui vẻ buông tay, nhanh chóng đứng dậy định đi.
Đáy mắt Tiêu Thiên Lân xẹt qua tia sắc bén, từ từ nói, “Nàng không đi với ta, đến giờ ăn cơm… ta sợ ta quên mất…”
Cái gì? Hắn còn như vậy? Nguyên Mị tức giận nhìn hắn chằm chằm.
“Tùy nàng! Nàng muốn đi thì đi đi.” Tiêu Thiên Lân nhún vai, giang hai tay, tỏ ý mình tuyệt không làm khó người khác.
“Được rồi! Ta đi với chàng.” Nguyên Mị bĩu môi, vẻ không vui.
“Ta không thích người bên cạnh mình có vẻ mặt này! Ta không có ép buộc nàng!” Tiêu Thiên Lân đi trước cảnh báo.
Cái nam nhân ghê tởm này! Nàng thầm ghi hận.
“Biết biết!” Nguyên Mị nhe răng cười một tiếng, cười tươi như hoa.
“Có thế chứ, đi thôi!” Tiêu Thiên Lân kéo Nguyên Mị, một tay thay nàng che nắng, tao nhã lễ độ.
“Ừm.” Nhìn Tiêu Thiên Lân đối tốt với mình, nàng rốt cuộc cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn.
Nam nhân này không tệ! Còn thay nàng cản ánh nắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...