Mặt của Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên đỏ bừng.
“Vậy…” Nàng ấp úng nhìn hắn một hồi lâu, nghĩ thầm này chuyện này suy cho cùng cũng là đạo lý hiển nhiên, sự phân biệt cũng chỉ là chuyện sớm tối, vì thế nhắm mắt thẳng thừng nói, “Vậy…”
“Để ngày khác đi.” Hoắc Lưu Hành ngắt lời nàng, chậm rãi xoa xoa đầu ngón tay giống như đang suy nghĩ gì đó, “Chân cẳng ta cũng không tiện, ngươi phải dùng nhiều lực hơn nhưng ngươi đã không biết gì về việc này, lại xấu hổ như thế, để ngươi chủ động làm việc này chẳng phải là làm khó ngươi sao? Chi bằng chờ một thêm một chút thời gian, sau khi ta với ngươi trở nên thân thiết hơn rồi làm cái việc nam nữ này cũng được.
Nếu như phụ thân, mẫu thân hỏi về việc này, ta sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ.”
Từng câu từng chữ của hắn đều là quan tâm chăm sóc, Thẩm Lệnh Trăn lại phải cảm ơn: “Đa tạ Lang quân suy nghĩ cho ta.”
“Cùng ta xa lạ gì cơ chứ? Hiện giờ ta đã là phu quân của ngươi, thương tiếc ngươi cũng là điều tất nhiên.
Ta biết ngươi gả tới nơi xa xôi này chắc chắn có tủi thân, nếu như ta đối xử với ngươi không đủ tốt, ngươi sẽ đau lòng vô cùng.”
“Tuy ta có nhớ người thân bạn bè ở Biện Kinh nhưng ta cảm thấy Lang quân là người tốt, ta ở chỗ này cũng không có gì ấm ức.”
“Mới như thế đã là người tốt rồi?”
“Chẳng lẽ Lang quân là người xấu sao?”
Hoắc Lưu Hành cúi người, dịu dàng thắm thiết nhìn nàng, mọi từ hắn nói ra lại: “Ngược lại cũng… Nói không chừng.”
Tim của Thẩm Lệnh Trăn không hiểu sao mà nhảy dựng lên, bị kích động bởi sự lạnh lùng lờ mờ trong giọng điệu của hắn mà trốn ra sau.
Song, trong khoảnh khắc tiếp theo nàng lại nhìn thấy hắn cười vừa cởi mở vừa vô tư: “Đùa ngươi thôi, coi là thật à?” Hắn quay xe lăn đến trước giường, hất cằm, “Được rồi, tới đây, cởi giày ra đi.”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tình trở lại từ sự kinh ngạc kia, vẫn ở đó không nhúc nhích: “Làm gì cơ?”
“Giúp ngươi chữa ác mộng.
Không phải vừa rồi ngươi mơ thấy ác mộng sao?”
Nàng “Ồ” một tiếng, mơ màng ngồi qua bên đó, do dự cởi giày tất ra, đang định hỏi xem hắn định chữa như thế nào, chợt thấy mắt cá chân nóng lên.
Lòng bàn tay hắn bao lấy mắt cá chân của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn kinh sợ, lập tức rụt chân lại.
Hoắc Lưu Hành nới lỏng tay, cười nói: “Đừng sợ, chỉ là ấn vào huyệt vị giữa huyệt thương khâu và huyệt thái âm.” Nói xong hắn lại nắm lấy mắt cá chân của nàng.
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn không trốn tránh nữa, tuy vẫn có chút không tự nhiên, vai cả cánh tay đều cứng đờ, thậm chí nín cả thở, cho đến khi cúi đầu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng kia, nhìn hắn dùng ngón tay dùng lực đạo đều đặn cái xoa mắt cá chân bên trong của nàng, giống như một đại phu vô cùng tập trung, lúc sau mới hơi thả lỏng một chút.
Suy cho cùng từ nhỏ nàng đã quen có người hầu hạ, cũng không luôn cẩn trọng nữa, nàng hỏi: “Ta thấy tay nghề của Lang quân thành thạo, chàng từng học y thuật sao?”
“Bệnh lâu ngày nên quen với y học mà thôi.” Hắn lắc đầu, di chuyển tay lên mấy tấc(3), đổi thành phía trong bắp chân của nàng.
Chỗ này khiến cho Thẩm Lệnh Trăn ngứa ngáy đến run cả người.
“Sợ ngứa?” Hắn dừng lại, ngẩng đầu hỏi.
Nàng gật gật đầu, cho rằng hắn sẽ quan tâm mà buông tay, lại hắn nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục làm: “Quen là được rồi.
Cái này không một hai ngày đã thấy hiệu quả, về sau ta sẽ thường xuyên giúp ngươi bấm huyệt, như thế ban đêm mới có ngủ ngon.”
Hắn dịu dàng hứa hẹn như vậy, Thẩm Lệnh Trăn cũng quên luôn ngứa, sau đó lại cảm thấy nóng, mặt bắt đầu nóng bừng bừng, sau lưng lờ mờ có dấu hiệu đổ mồ hôi.
Nàng dùng tay áp đôi má đỏ của mình, Hoắc Lưu Hành lại ngẩng đầu một lần nữa: “Vừa rồi cũng không bảo ngươi uống nhiều, như thế đã say rồi?”
Thẩm Lệnh Trăn mới ý thức được hoá ra là say rượu.
Nàng nói: “Từ trước đến nay ta chưa từng động đến rượu.
Đây là say rượu mà người ta hay nói đến sao?”
“Cũng không đến mức là say, nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi, uống thêm hai ngụm chắc cũng như thế.” Hắn cười lắc đầu, “Về sau chắc ta không dám để ngươi động vào rượu nữa.”
*
Nhưng cũng cảm ơn mấy ngụm rượu này, Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng cảm thấy chóng mặt, sau đó hai người có cùng nằm trên giường, chung chăn gối, cùng gối nằm xuống, đến mất tự nhiên cũng không kịp, nhanh chóng nặng nề đi vào giấc mơ.
Một đêm yên giấc.
Sáng sớm mở mắt ra, bên cạnh đã không còn người, trời cũng đã sáng rõ.
Thẩm Lệnh Trăn có chút hồi hộp trong lòng, gọi với ra ngoài màn: “Ma ma, giờ là mấy giờ rồi?”
Quý ma ma nghe thấy tiếng bèn đi vào: “Thiếu phu nhân, đúng giờ mão.” Sau lễ thành hôn, tất cả người hầu đều sửa lại xưng hô, “Cô gia nói mấy ngày này ngài cũng đã vất vả, hiện giờ cũng đúng là lúc muốn ngủ nhiều cho nên mới sai lão nô gọi ngày dậy muộn một chút.”
Thẩm Lệnh Trăn vén chăn lên, vội vàng xuống giường: “Ngày hôm nay sao có thể muộn được?”
Tân nương vào phủ, sáng sớm hôm sau nên đến chỗ trưởng bối dâng trà.
Quý ma ma lấy quần áo đã chuẩn bị tới sớm đến, giải thích với nàng: “Chắc là Định Biên Quân(4) không yên ổn, chủ quân cả đêm đi về phía bắc, người sớm đã không ở trong phủ.”
Định Biên Quân gần Tây Khương hơn Khánh Châu, là một khu vực quân sự quan trọng thật sự của biên ải Đại Tề.
Phụ thân của Hoắc Lưu Hành là Tiết độ sứ(5) của Định Biên Quân, vốn quanh năm suốt tháng cũng ít ở trong nhà ở Khánh Dương.
Tuy nói rằng ở cái chức tiết độ sứ ở tiền triều có thể nói là “Thổ hoàng đế” nhưng ở Đại Tề lần nữa bị suy yếu, hiện giờ toàn bộ quân quyền to lớn đều đã bị lột cái sạch sẽ, địa vị hoàn toàn không thể so với trước kia, nhưng việc khổ việc nặng không hề ít đi, thường xuyên phải bôn ba lao lực như vậy.
“Vậy mẹ chồng cũng ở đây.” Thẩm Lệnh Trăn nói.
“Phu nhân có thói quen dậy sớm luyện võ, lúc này người vẫn đang ở Diễn Võ Trường, giờ ngài có đến cũng không gặp được.”
Thảo nào Hoắc Lưu Hành không sốt ruột.
Thẩm Lệnh Trăn lơ đãng nghĩ không biết tình hình ở biên ải như thế nào, đợi khi nàng rửa mặt thay quần áo xong, đúng lúc thấy Hoắc Lưu Hành vén màn đi vào.
Hắn mặc một bộ trực cư màu xanh da trời thêu hình lá trúc, tóc búi ngọc quan, ngồi ở trên xe lăn, cười cười nhìn người hầu búi tóc cho nàng từ xa.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy hắn thông qua gương đồng, nghĩ đây là người mà đêm qua đã ngủ cùng trên giường với mình, nhất thời có chút không tự nhiên, nhưng chuyển suy nghĩ sang chuyện chính, thu lại tư tưởng có chút thấp kém này, nghiêng đầu hỏi hắn: “Lang quân, biên ải lại có chiến tranh sao?”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Hai châu Diêm, Hồng phía nam Tây Khương xảy ra nạn hạn hán.”
Biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn nghiêm trọng, nàng gật gật đầu, nhìn qua có chút lo lắng.
Tại sao hạn hán ở hai châu này lại nguy hiểm đến biên giới nước Tề.
Thực ra Hoắc Lưu Hành vẫn chưa nói nguyên nhân nhưng nhìn thấy bộ dạng như thế này của nàng, trong nháy mắt đã hiểu rõ ràng tất cả.
Hắn ngoài ý muốn nói: “Ngươi có biện pháp gì sao? Nếu không ngại thì nói thử xem.”
Giọng điệu này, giống với thầy giáo thường ngày kiểm tra Thẩm Lệnh Trăn trong tư thực(6) của Thẩm gia.
Nàng phục hồi tinh thần, lắc đầu ý bảo không có gì, câu trả lời cũng giống như một học sinh ngoan ngoãn: “Ta cũng chỉ là một nữ nhân sâu trong khuê phòng, không dám mơ mộng chuyện chính trị.”
Hoắc Lưu Hành cũng không miễn cưỡng nàng nữa: “Vậy thì ngươi không cần lo nghĩ chuyện này nữa.”
Hắn kiên nhẫn chờ ở một bên, Thẩm Lệnh Trăn sai người hầu nhanh chân nhanh tay một chút, đến lúc búi xong tóc thì cùng hắn ra khỏi viện, đi dâng trà cho Hầu phu nhân vừa luyện võ quay về.
Đêm hôm qua Thẩm Lệnh Trăn cầm quạt lụa được nghênh đón đi vào, không thể nhìn rõ dáng vẻ của phủ đệ, hiện nay dưới ánh mắt trời sáng rực, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn một cách rõ ràng.
Viện tam tiến, hành lang dài nhà vu rộng, vô cùng rộng rãi.
Chỉ là bày biện vô cùng ít giống với phòng ngủ, so với cách trang trí lộng lẫy của các gia đình ở Biện Kinh, ở đây ít cầu kỳ hơn, nhiều nhất là có thể nhìn thấy những bức chạm khắc gỗ một màu, đẹp mắt nhưng trông cứ lành lạnh.
Dưới mái hiên, tôi tớ ở phía sau đẩy Hoắc Lưu Hành, nàng lại ở một bên quan sát kỹ càng.
Để ý đến ánh mắt của nàng, Hoắc Lưu Hành cười nói: “Không thể so với sự tráng lệ huy hoàng ở Thẩm phủ, nơi này đất rộng người thưa, căn nhà lớn ở đây cũng không so sánh được với những nhà bình thường ở Biện Kinh.
Một chút nữa có thời gian rảnh, ta mang ngươi đi nhìn trường diễn võ ở trong nhà.”
Thẩm Lệnh Trăn cười rộ lên: “Được, ta chưa từng đi đến nơi nào như thế.”
Hoắc Lưu Hành nghiêng đầu nhìn nhìn nàng.
Dù sao cũng là một tiểu cô nương đến tuổi cập kê chưa lâu, thực sự là gả đi có chút sớm, giờ phút này trên mặt vẫn còn sự thích thú của trẻ con, không phù hợp với cách búi cao cùng với vạt áo đối xứng.
“Lang quân nhìn ta như vậy, ta mặc sai chỗ nào sao?”
“Nhìn có vẻ là sai rồi, rất giống mấy đứa nhỏ trộm mặc quần áo của mẫu thân.”
“Ta cũng không có cách nào khác,” Thẩm Lệnh Trăn lúng túng, “Ai bảo ta gả cho Lang quân…”
Bởi vì có thể thể đi Diễn Võ Trường quan sát nên tâm tình của nàng rất tốt, buông lỏng biếng nhác, không cẩn thận buột miệng nói ra câu chửi thầm.
Hoắc Lưu Hành ngẩn ngơ rồi cười rộ lên: “Như thế ngược lại lại là ta sai, sau này ngươi cứ ăn mặc trang điểm như trước đi.”
Nàng nghiêm túc lắc đầu: “Như thế thì không hợp quy củ.”
“Ngươi đi ra bên ngoài, tất nhiên là nên tuân thủ quy củ đại chúng nhưng ở Hoắc phủ này lời của ta chính là quy củ.”
Thẩm Lệnh Trăn không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.
Phong thái này thật sự không giống một người ốm yếu ngồi trên xe lăn mười năm.
Trước đây nàng từng nghe Hoàng ngoại tổ mẫu nói, cả nhà Hoắc thị đều làm tướng ở cả ba đời tiền triều, từng thế hệ đều vô cùng xuất sắc kiệt chúng, hồi còn trẻ Hoắc Lưu Hành cũng từng lập công mà mà trở thành một vị tướng ở Đại Tề, đêm qua thấy khí chất hắn dịu dàng như ngọc, căn bản không nhìn rõ hắn từng lấy ngựa chiến làm bạn, nàng còn nói là lão thái thái khoa trương, xem ra, lời này cũng không thật sự là giả.
Nàng có chút lộ vẻ xúc động: “Vậy nghe Lang quân.
Thế nhưng chuyến này ta mang đi đều là đồ của người đã lấy chồng.”
“Hôm nay ta sẽ mang ngươi đi mua đồ mới.
Ta có hai muội muội, một đứa 17 tuổi, một đứa 10 tuổi, lúc đó ngươi có thể kết bạn dạo phố.”
Vừa dứt lời, phía trên nóc nhà bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lộc cộc song trong chớp mắt, Hoắc Lưu Hành lôi Thẩm Lệnh Trăn ra khỏi hiên nhà, hai người hầu phía sau nàng một người đỡ nàng vững chắc, một người giơ tay lên, đỡ vò rượu rỗng từ trên trời rơi xuống một cách chắc chắn.
Thẩm Lệnh Trăn còn không kịp ngạc nhiên kêu lên thì chuyện đã qua, đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng vốn sẽ rơi vào mình là một vò rượu, mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch không có giọt máu.
Mặt hai người người hầu lộ rõ vẻ tức giận, nếu không phải kiêng nể vị Cô gia Hoắc Lưu Hành này, hai người đã lập tức xông lên trước quát rồi.
Tên người hầu đẩy xe lăn cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng dừng lại.
Mặt của Hoắc Lưu Hành trở nên lạnh lùng, trước tiên hắn hỏi Thẩm Lệnh Trăn có sao hay không, thấy nàng lắc đầu ý bảo không có việc gì, mới quay về sau hỏi: “Không Thanh, đi xem xem.”
Tên người hầu tên là Không Thanh lập tức đi vòng lên trên xem có chuyện gì, lúc quay lại khó xử bẩm báo: “Lang quân, đại tiểu thư ở trên, sợ rằng hôm qua ở hỷ tiệc tiểu thư uống quá nhiều, nhìn có vẻ là say vẫn chưa tỉnh, hiện đang đang nằm ở trên mái nhà…”
“Càn quấy!” Hoắc Lưu Hành nhỏ giọng quát một tiếng, “Gọi người đến “Mời” đại tiểu thư xuống dưới, mang trà ra ‘ hầu hạ ’ cho tỉnh, rồi ‘ đưa ’ đến tiền sảnh nhận lỗi với thiếu phu nhân.”
Đây là lần đầu tiên hắn tức giận ở trước mặt Thẩm Lệnh Trăn, nghe thì thấy hắn vẫn đang dùng những từ vô cùng khách khí, nhưng thật ra từng chữ lại như mang mưa gió, vô cùng uy nghiêm.
Thẩm Lệnh Trăn nghĩ vị này “Đại tiểu thư” chắc hẳn là chính là vị muội muội 17 tuổi kia của Hoắc Lưu Hành, vô tình vừa vào cửa đã ầm ĩ như thế thì không còn vui vẻ nữa bèn nói: “Người say rượu vô tình phạm lỗi, không sao.”
Hoắc Lưu Hành không đáp lại, chỉ kéo nàng lại bên cạnh mình: “Ngươi đi ở phía trong.” Chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt của nàng, hắn lại nhíu mày, “Sợ sao? Hay là ngươi quay về phòng nghỉ ngơi đi, bên phía mẫu thân, ta đi chào hỏi một cái là được.”
Nàng lắc đầu: “Ta không sao.”
Có người hầu đến tiền sảnh trước một bước, báo cáo tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện với Hoắc phu nhân Du Uyển Giang.
Lúc Thẩm Lệnh Trăn đi đến hành lễ dâng trà, Du Uyển Giang lấy ra một hộp trang sức bằng gỗ tử đàn nặng trĩu, nói đây là lễ gặp mặt.
Bà thở dài: “Con ngoan, làm con sợ hãi rồi.
Ngày thường Thư Nghi tuỳ tiện đã thành quen, làm việc không có trình tự quy tắc, trách ta làm mẫu thân mà không có cách dạy dỗ con gái khiến hôm nay nàng suýt chút nữa nàng đã gây hoạ.” Nói xong và lại quay sang Hoắc Lưu Hành, “Lưu Hành, mẫu thân thay Thư Nghi nhận lỗi với hai đứa, lần này dù như thế nào cũng phải phạt nó, con tự quyết định.”
Lý do từ chối này của Du Uyển Giang mới kỳ lạ, người khác vừa nghe có lẽ sẽ không hiểu gì nhưng trước khi đến đây Thẩm Lệnh Trăn cũng đã hỏi hoàng ngoại tổ mẫu chuyện của Hoắc gia, đại khái hiểu được nguyên nhân phía sau.
Thật ra mẹ ruột của Hoắc Lưu Hành và đại ca của hắn đã mất từ nhiều năm trước.
Du thị là mẹ kế của hắn, mang theo hai đứa con gái của chồng trước đến Hoắc phủ, về sau cũng không sinh được con.
Dư Uyển Giang cười nắm lấy tay của Thẩm Lệnh Trăn, lại quan tâm hỏi mấy câu, hỏi đêm qua nàng ngủ có ngon không, có chỗ nào không quen không.
Nàng trả lời từng câu một, nhớ tới Hoắc Lưu Hành vừa mới nói rằng phải gọi Hoắc Thư Nghi tới tiền sảnh nhận lỗi, sợ tiểu thư nhà người ta mất mặt nơi đông người, nhân lúc nàng chưa tới nàng tỏ vẻ mình mệt mỏi.
Quả nhiên Du Uyển Giang nói: “Đường xa đến đây quả thực vất cả, con nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó con còn phải cùng Lưu Hành đi tiễn hai vị huynh trưởng, nhanh chóng ăn bữa sáng đi.”
Nàng thuận thế cáo lui, liếc nhìn Hoắc Lưu Hành, thấy hắn mỉm cười nói: “Ngươi đi trước, ta nói mấy câu với mẫu thân.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu rời đi.
Người chờ ở sảnh trước đã tản đi hết, sắc mặt Hoắc Lưu Hành cũng không quá tốt.
Du Uyển Giang thấy biểu cảm của hắn như thế, suy đoán: “Lưu Hành, bình rượu lúc nãy là do Thư Nghi cố ý làm sao?”
Hoắc Lưu Hành gật gật đầu.
Với khả năng thính giác của hắn sớm đã nghe ra trên nóc nhà có người, đoán được kết quả, cho nên mới cố ý nhắc tới Hoắc Thư Nghi với Thẩm Lệnh Trăn, nhắc nhở ngầm vị muội muội này không được hành động thiếu suy nghĩ.
“Thật sự là không nghe lời mà!” Du Uyển Giang thở dài, “Thánh tâm khó đoán, Trấn quốc Trưởng công chúa cũng không phải là một người đơn giản.
Vấn đề đằng sau hôn sự ngự ban tuyệt không tầm thường.
Hiện giờ có nhiều người ngoài tới như vậy, chúng ta cũng nhất thời chưa hiểu hết được Thẩm thị làm người thế nào, cho nên chúng ta làm gì cũng phải cẩn thận, thế mà hôm nay nó lại làm ra đại hoạ như thế này! Lưu Hành, mẫu thân để con phạt nó không phải diễn trò ở trước mặt Thẩm thị mà là thật tình.
Tính tình này của Thư Nghi cần phải rèn luyện tử tế, nếu nó có sai lầm sợ rằng sẽ phá hỏng đại cục.
Nếu con lo lắng nó lại gây ra chuyện gì, mâu thân đưa nó đến Quân Tiên Quan ở ngoại thành, con thấy thế nào?”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Việc này bàn sau đã, tạm thời người cũng không cần làm gì nhiều.”
Du Uyển Giang gật gật đầu, yên lặng một lúc rồi nói: “Vậy mẫu thân không quản nữa, chỉ là vẫn muốn hỏi con một câu, đêm qua con với Thẩm thị…”
“Bọn con vẫn chưa viên phòng, sau này cũng sẽ không.” Hoắc Lưu Hành nhìn song cửa sổ, nhàn nhạt chớp chớp mắt, “Người yên tâm, đạo lý phu thê này, con tự có chừng mực.”
Hoắc Lưu Hành nói xong rồi thì cáo lui, trở về viện của mình.
Vừa mới vào thư phòng, một người mặc đồ nam ngắn đi vào, chắp tay với hắn: “Lang quân, cả đêm tiểu nhân đã đi điều tra, trước khi xuất giá thiếu phu nhân trừ vào cung ra, hầu như không ra khỏi cửa lớn, cửa phụ cũng chưa từng bước qua, đừng nói đến là rời khỏi thành Biện Kinh, nghĩ đến nói ngài quen mắt chắc chỉ là trùng hợp, chắc hẳn không phải là thật sự đã từng nhìn thấy ngày.”
Hoắc Lưu Hành gật gật đầu, thấy hắn dường như còn có chuyện nói, hất cằm ý bảo hắn nói đi.
“Thế nhưng tiểu nhân phát hiện ra có chuyện kỳ lạ, hơn một tháng trước, thiếu phu nhân từng đi với Anh quốc công đến Đào Hoa Cốc du ngoạn.
Ngày đó, Thẩm gia cùng Tiết gia đều phái ra không ít phủ vệ, ban đêm, cấm quân trong cung cũng từng ra quân cả một đám, không biết đã xảy ra chuyện gì, Lang quân cảm thấy chuyện này có cần tiếp tục điều tra sâu hơn không?”
Hoắc Lưu Hành mặc mặc, lắc đầu: “Thám tử trong kinh thành đều, chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, không cần phải quá để tâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...