☆ Chương 42:
Kiều Cầu sau khi nhận được kịch bản mới cũng lật xem qua, trong lòng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu quả thật không biết phải diễn chung với Chu Thư Dao thế nào, bởi diễn với Chu Thư Dao thật còn không bằng đóng chung với đá, kéo thấp cả trình độ diễn của Kiều Cầu xuống.
Tuy rằng nói thế này thì không hay lắm, nhưng bản thân Kiều Cầu cảm thấy, Kiếm khách chủ yếu nói về sự đối chọi giữa Niếp Uân và Hàn Phóng, còn vai nữ chính này có cũng được không có cũng chẳng sao, đơn giản là thêm chút dịu dàng trong bối cảnh tàn khốc của thời Chiến quốc, với cũng là tăng thêm chút cảnh tình cảm mà khán giả muốn coi. Nhưng Chu Thư Dao diễn chẳng ra tí dịu dàng nào, thế thì thà bỏ đi còn hơn.
Kiều Cầu vốn không nghĩ ra là do có người gây áp lực mới tạo thành kết quả như vầy, chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng, có điều người trong cuộc mơ hồ, người ngoài thì lại hiểu rõ. Hầu như mọi người sau khi nhận được kịch bản mới xong đều hiểu một chuyện.
—— đó là một loại áp lực cực kỳ kinh khủng, khiến mọi người chẳng ai dám thở mạnh.
Khiến Diêu Khánh cũng không thể không cúi đầu.
Diêu Khánh à, thật ra cũng chẳng phải bị gây khó dễ thật. Vị đạo diễn này vốn cũng biết quá rõ diễn xuất của Chu Thư Dao rồi, cho dù không có tác động bên ngoài thì kịch bản cũng muốn sửa lại từ lâu. Theo như Diêu Khánh nói, sự dịu dàng của Kiếm khách căn bản không thể hiện ở chuyện tình cảm nam nữ. Diêu Khánh đã nghĩ kỹ điểm này, bởi vậy hồi trước đã bảo biên kịch Tôn viết sẵn mấy bản, trong đó có một bản gần như không có phát triển tuyến tình cảm.
Một điểm của Kiếm khách khiến người xem cảm động chính là tình người, hơn tất cả chính là tình thân của Niếp Uân và mẹ, chị gái.
Cũng giống như Kiều Cầu nói, cậu không hiểu tình cảm Niếp Uân đối với mẹ, chị gái của mình. Bởi vậy, những cảnh quay miêu cảm tình cảm giữa Niếp Uân và mẹ, chị gái là những phân cảnh khó thứ hai, chỉ đứng sau những cảnh diễn chung với Chu Thư Dao. Sau khi quay xong cảnh ở rừng trúc, đoàn phim liền lập tức di chuyển đến địa điểm tiếp theo, địa điểm lần này là một thảo nguyên hoang vu, cây cối thưa thớt, tại đó sẽ quay cảnh Niếp Uân lúc nhỏ bị bắt đi sung quân.
Do thời gian làm việc của Lê Thượng cực kỳ quý giá, nên tiến trình quay đều là quay trước những cảnh hắn xuất hiện, sau đó mới từ từ quay sang các cảnh còn lại. Đoạn bị bắt sung quân vốn là cảnh mở đầu trong Kiếm khách, nhưng do chỉ cần Kiều Cầu và diễn viên quần chúng, nên đến giờ mới đi quay.
Giang Triển Tâm đến rừng trúc tìm Kiều Cầu, rồi ở lại một ngày, buổi tối hôm sau liền muốn theo đoàn phim đến địa điểm tiếp theo. Kiều Cầu vốn tưởng Giang Triển Tâm đến thăm mình một ngày rồi phải đi, nên ở sân bay cứ kéo tay Giang Triển Tâm mãi, lưu luyến không muốn rời.
—— Em không muốn để anh đi.
Câu nói này cứ lần vần ở cổ họng, nhưng chẳng thể nói ra. Kiều Cầu sợ sẽ ảnh hưởng công việc của Giang Triển Tâm.
Bởi các mối quan hệ trong đoàn phim Kiếm khách khá phức tạp, Kiều Cầu không muốn hòa nhập vào, nên mới để lại ấn tượng "chín chắn, sống nội tâm" cho các nhân viên trong đoàn, khá có xu thế thừa hưởng tính cách chân truyền của Giang Triển Tâm. Bởi vậy thật khó tưởng tượng ra cảnh Kiều Cầu khi gặp anh trai lại bám người như thế này, làm nhân viên nào đi ngang qua thấy vậy đều cười trộm.
Giang Triển Tâm bận rộn suốt nhiều ngày qua chính là muốn có nhiều thời gian đi theo Kiều Cầu, bởi vậy đoàn phim đi đâu Giang Triển Tâm liền theo tới đó, đồng hành cùng Kiều Cầu. Nhưng chuyện này hắn không nói rõ cho Kiều Cầu biết. Giang Triển Tâm biết Kiều Cầu hiểu lầm, nhưng vẫn muốn để mặc Kiều Cầu bám mình một hồi nữa. Hắn cùng Kiều Cầu đi tới cổng VIP, sau đó dừng lại.
Có đôi lúc Giang Triển Tâm thiếu nhẫn nại, cũng nghĩ có nên ép Kiều Cầu, hỏi rõ trong lòng Kiều Cầu rốt cuộc nghĩ như thế nào không. Nhưng dẫu trước đó có chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu, thì lúc thấy người thật rồi, mọi tính toán trước đó đều bay biến. Đối mặt với Kiều Cầu, Giang Triển Tâm như một thằng nhóc ngây ngô, vắt mũi chưa sạch, những từ như ứng phó điêu luyện, thành thạo, thản nhiên thường được dùng trên người hắn đột nhiên chẳng thể sử dụng được. Đối với người mình thích, Giang Triển Tâm cũng là một người bình thường thôi.
Kiều Cầu méo miệng nhìn Giang Triển Tâm, tay phải nắm chặt vạt áo anh cậu, vành mắt cũng ửng đỏ, cuống họng kéo căng ra, nếu không phải cố gắng nhịn xuống, phỏng chừng đã khóc lớn rồi.
Giang Triển Tâm hoà ái nhìn Kiều Cầu, đến gần thân thiết xoa cổ cậu, một hồi lâu mới mở miệng hỏi dò:
"Tiểu Kiều à..."
"..."
"...Có đồng ý để anh đi theo em tiếp không?"
Tiếng nói của hắn vừa thấp lại trầm, dường như ngay cả không khí cũng chấn động lên, Kiều Cầu đỏ mắt gật đầu, giang hai tay ra ôm cổ Giang Triển Tâm. Kiều Cầu cao hơn Giang Triển Tâm một chút, lúc ôm như vậy, Giang Triển Tâm vừa vặn có thể đặt cằm lên vai Kiều Cầu. Đây là cách ôm thường thấy giữa những người yêu nhau, Giang Triển Tâm vòng tay ôm lấy cái eo gầy gò của Kiều Cầu, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Trợ lý Tống đứng bên cạnh vừa gửi xong hành lý, cầm máy ảnh mượn của người khác trong tay, nhìn thấy Kiều Cầu và Giang Triển Tâm, cười đi tới.
"Sao vậy? Kiều Thu, em không vui à?"
Cuống họng Kiều Cầu thoáng nghẹn lại, lắc đầu một cái, không nói lời nào.
"Để em chụp cho hai anh em một tấm ảnh nhé." Trợ lý Tống quỳ một chân xuống đất, "Hai anh em đều cao như vậy."
Đối với diễn viên mà nói, chiều cao Kiều Cầu có hơi cao quá, mấy diễn viên đóng chung với cậu đều rất khổ, vì vậy không thể không đi giày cao gót được. Nhưng chiều cao của Giang Triển Tâm lại rất phù hợp, cơ mà đương nhiên cũng chẳng ai dám bảo Giang Triển Tâm làm diễn viên rồi.
Kiều Cầu buông tay xuống, vòng qua cổ tay Giang Triển Tâm, hơi động lòng: "Anh, chúng mình chụp ảnh chung đi."
Hai người ở chung năm năm, ảnh chụp không ít, nhưng số ảnh chụp chung lại chẳng nhiều. Giang Triển Tâm suy nghĩ một chút, "Ừ" một tiếng, đi tới cạnh Kiều Cầu, đứng sóng vai cùng cậu.
Kiều Cầu lại cảm thấy tư thế như vậy trông hơi ngố, vì vậy đi ra sau lưng Giang Triển Tâm, hai tay khoác lên vai Giang Triển Tâm, hơi cúi người, dựa cằm lên cánh tay, mặt của hai người liền một trước một sau tựa sát vào nhau. Tư thế nũng nịu như vậy thật sự không hợp với hai anh chàng cao to như thế này chút nào. May là Kiều Cầu trông kiểu tươi trẻ, ngọt ngào, mắt lại to, nên trông cũng không hại mắt người khác gì.
Trợ lý Tống không nói gì, chỉ "tanh tách" chụp hình liên tục, vành mắt Kiều Cầu lại đỏ, không biết đang nghĩ đến cái gì, trong lòng rất khó chịu, không nhịn được cúi đầu, mũi hơi xót. Giang Triển Tâm nghe được tiếng cậu hít mũi, hơi quay mặt qua, giống như đang dỗ dành mà dùng sống mũi cọ lên má Kiều Cầu.
Chờ Trợ lý Tống chụp xong, ba người cùng vào đường VIP, Kiều Cầu nói với Giang Triển Tâm: "Anh... đưa em tới đây thôi."
Giang Triển Tâm ngước mắt nhìn Kiều Cầu, dừng một chút: "Anh đi cùng em."
"...?" Kiều Cầu sửng sốt.
"Đi thôi." Giang Triển Tâm kéo cổ tay Kiều Cầu, "Em đi đâu, anh theo đó. Sau này không để em ở một mình nữa."
"..." Kiều Cầu đi được hai bước, từ từ phản ứng lại, đuổi theo Giang Triển Tâm hỏi, "Anh, anh không về làm việc sao?"
"Không đi làm." Giang Triển Tâm nghiêm túc nhìn Kiều Cầu, thấy mặt mũi cậu chàng đầy vẻ vui sướng.
Kiều Cầu liền nín khóc mà mỉm cười, liên thanh hỏi: "Có thật không?"
Giang Triển Tâm kéo tay của cậu lại, "ừ" một tiếng, ánh mắt chân thành, thấp giọng khẳng định: "Là thật."
Giang Triển Tâm nói được làm được. Ngoại trừ lúc Kiều Cầu đóng phim, hai người gần như lúc nào cũng ở cạnh nhau, nhờ vậy Giang Triển Tâm cũng nhìn thấy trạng thái khi làm việc của Kiều Cầu.
Hắn không biết khả năng diễn xuất của Kiều Cầu rốt cuộc xuất sắc thế nào, chỉ cảm thấy rất chân thực, ngoài ra cũng luôn nghe thấy đạo diễn khen ngợi cậu.
Kiều Cầu mặc vào quần áo của đoàn, là một bộ áo giáp cứng sẫm màu liền thân, chuyên gia trang điểm vô cùng tài năng, dựa theo khuôn mặt Kiều Cầu vậy mà hóa trang biến hóa trở về bộ dạng thiếu niên lúc mười lăm, mười sáu tuổi.
Kiều Cầu đóng vai Niếp Uân, trong bối cảnh quốc gia tiến hành trưng binh, trong thôn tất cả người trẻ tuổi đều bị bắt đi khổ sai. Cảnh diễn đầu là cảnh riêng của Niếp Uân và mẹ, mẹ cậu đang giục cậu trốn nhanh lên, tránh bị trưng binh.
Người mẹ già có tất cả bốn người con trai, ba người con lớn đã chết trong chiến loạn những năm qua, chỉ còn lại mỗi đứa con nhỏ là Niếp Uân. Mẹ già đi đứng bất tiện đang vội vã lấy từ trong nồi ra ba miếng bánh cuối cùng của nhà, đặt hết vào tay Niếp Uân, sau đó dùng sức đẩy cậu ra khỏi nhà, bà dùng hết sức như vậy, đẩy con trai suýt nữa là ngã sấp xuống. Người đàn bà gầy yếu tựa như dùng hết sức mạnh của toàn thân, đẩy xong, cả người cũng quỳ xuống mặt đất.
Nước mắt của bà muốn chảy cũng chẳng chảy xuống được.
Niếp Uân ngơ ngác nhìn mẹ, miếng bánh trong tay nóng đến phỏng tay, cậu thậm chí còn không kịp nói lời cáo biệt, cũng không quay đầu lại nhìn mẹ một cái, cứ thế chạy trốn cùng bốn thiếu niên khác trong thôn.
Trong thôn đều là tiếng chửi bậy, tiếng khóc la. Niếp Uân cùng người trong thôn chạy đi, trốn tạm vào ruộng lúa mạch.
Ba máy quay đồng thời di chuyển theo Kiều Cầu, ngay cả tiếng hít thở của cậu cũng không bỏ qua, quay lại mọi góc cạnh về người thiếu niên này.
Kiều Cầu nắm chặt miếng bánh trong tay, lòng bàn tay bị bỏng đỏ đậm như màu máu, ngay cả như vậy cậu vẫn nắm chặt không buông. Cậu cũng không có vẻ thương cảm, chỉ có sự kinh hoảng hiện ra trong lúc chạy trốn, như con nai rừng đang hoảng sợ, cùng với hình ảnh người mẹ già đau khổ gần chết tạo nên sự tương phản to lớn.
Xuyên qua màn hình, Diêu Khánh nhìn biểu cảm của Kiều Cầu, như có điều suy nghĩ mà sờ cằm.
Trước khi quay, Diêu Khánh đã từng nói đại khái suy nghĩ của bản thân cho Kiều Cầu biết, hi vọng cậu có thể biểu hiện ra sự sợ hãi, ngoài ra còn có chút bi thương khi bị ép rời nhà, thương cảm cho sự chao đảo của cuộc sống xung quanh.
Kiều Cầu lúc đó gật đầu đồng ý, nhưng lúc diễn thật rồi, Kiều Cầu hoàn toàn quên mất lời Diêu Khánh dặn. Thật giống như đang bị sợ hơi quá. Ngoại trừ sợ hãi, điều khiến người khác khắc sâu ấn tượng chính là cảnh cậu nắm chặt ba miếng bánh trong tay kia.
Không cần bất kỳ nhắc nhở nào, ai cũng có thể nhìn ra Niếp Uân rất coi trọng ba miếng bánh này, có thể nói cậu ta không thấy khổ sở khi phải rời nhà, thậm chí còn bởi vì ba miếng bánh nóng này mà mừng rỡ.
Loại diễn xuất đối lập một trời một vực với kịch bản này khiến Diêu Khánh cảm thấy thú vị.
"Đây có thể là một loại so sánh." Biên kịch Tôn ở trong điện thoại nói như vậy với Diêu Khánh, "Lúc trước có khát vọng đối với việc rời nhà, người thiếu niên tùy tiện, không biết mùi lo âu, sau này ra ngoài chịu ức hiếp, rồi nhớ tới mẹ, nhớ quê nhà. Thế này rất ổn đấy."
Diêu Khánh cũng cảm thấy loại mâu thuẫn này rất đặc biệt, thế nên trừ những sai lầm quá rõ ràng, còn lại toàn để mặc Kiều Cầu tự diễn giải, tự phát huy bản thân.
Kiều Cầu chỉ cảm thấy diễn xuất càng ngày càng không bị gò bó, nhưng trạng thái không gò bó này lại khiến cậu bị áp lực lớn hơn. Bởi cậu không biết mình diễn xuất thế nào. Không ai nói với cậu.
Quay cảnh nào là qua cảnh đó, thuận lợi đến kỳ lạ.
Hết chương 42
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...