☆ Chương 33:
Gánh nặng tâm lý khiến Kiều Cầu ngủ mê mệt không biết trời trăng gì. Sáng sớm hôm sau, cậu cảm thấy bên cạnh mình có cái gì đó, đầu óc còn mơ màng, cứ thế nhào tới ôm chặt, đè người lên.
Cảm giác đó thật mát lành, Kiều Cầu hít sâu vào một hơi, thở ra đầy mãn nguyện, cái đầu dụi tới dụi lui ở nơi ấm áp. Sáng sớm trời hơi lành lạnh, hơi ấm đang được ôm lấy lại thật vừa vặn, Kiều Cầu kẹp chặt chân, vật bên dưới vô thức mà cứng lên, nóng bỏng, nó run rẩy hai lần, cà vào người trong ngực.
Kiều Cầu nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ, bắt đầu suy nghĩ xem mình đang ôm cái gì...
Ngay lúc này Kiều Cầu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu mở choàng mắt. Sau đó liền nhìn thấy đôi mắt thấp thoáng ý cười của Giang Triển Tâm.
Đầu Kiều Cầu nổ tung, bị dọa sợ mà trở nên hoàn toàn tỉnh táo, đột ngột bật dậy.
"Em, em, em..."
Giang Triển Tâm sờ đầu cậu, bảo: "Dậy đi, em sắp trễ rồi đấy."
Tóc gáy Kiều Cầu do nằm ngủ cả đêm mà dựng đứng lên, Giang Triển Tâm ôn hòa nhìn cậu, định thò tay vuốt chúng, xong ngó thời gian vẫn là kéo giúp chăn của Kiều Cầu xuống, vừa vuốt chỗ tóc đó vừa hỏi: "Em muốn tắm không?"
Kiều Cầu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ thấy nơi nguyên bản vốn đang chào cờ giờ bị hù đến mềm nhũn, cậu sững sờ nhìn Giang Triển Tâm, trong mắt đột nhiên nảy lên chút tức giận.
Giang Triển Tâm ngẩn ra, một giây sau, đúng như dự đoán nhìn thấy Kiều Cầu đưa tay lên định tát mặt mình. Cậu là diễn viên dựa vào mặt kiếm cơm, thế mà lại chẳng biết giữ, cái lực này mà tát thật thì chỉ có nước sưng cả nửa tháng.
May là Giang Triển Tâm vừa nhìn thấy ánh mắt Kiều Cầu liền nhanh chóng giơ tay chặn lại. Sức lực của Kiều Cầu rất lớn, cái tát này lại không chút kiềm chế, gân trên tay phải Giang Triển Tâm nhô lên, tóm chặt lấy cổ tay Kiều Cầu.
Giang Triển Tâm cau mày, nhìn thẳng vào mắt Kiều Cầu, lạnh giọng ngăn:
"Tiểu Kiều, đừng, đừng."
Kiều Cầu thả tay xuống.
Dù Giang Triển Tâm chưa bao giờ quở trách Kiều Cầu, song dường như cũng chẳng khiến Kiều Cầu yên lòng, ngược lại tên nhóc này cứ dùng mấy phương pháp không thấy máu mà tự ngược đãi bản thân, như bạt tai hay là phạt đứng, dưới tình huống Giang Triển Tâm không biết, tên nhóc này liền đứng úp mặt ở góc tường, mà đã đứng thì đứng cả một buổi trưa, đến lúc tối đi ngủ, chân cũng sưng cả lên.
Những cái bạt tai cũng chẳng biết chừng mực, sau khi Giang Triển Tâm về nhà thường thấy trên mặt thằng bé in dấu ngón tay đỏ au, hắn sẽ tức giận hỏi Kiều Cầu ai đã ra tay đánh, Kiều Cầu đều không bao giờ trả lời. Không lâu sau đó Giang Triển Tâm liền biết nguyên nhân ở đâu. Kiều Cầu dường như là dùng những phương pháp này để tự trừng phạt sai lầm của bản thân, qua đó tìm kiếm lại chút cân bằng.
Bởi vì Kiều Cầu quá để ý tới sai lầm của chính mình, Giang Triển Tâm không đánh, không mắng, thì cậu sẽ tự phạt, im lặng cho Giang Triển Tâm biết, em sai rồi, em sau này không tái phạm nữa.
Giang Triển Tâm không sợ cậu phạm sai lầm, mà rất sợ cái cách Kiều Cầu đối xử với bản thân. Giang Triển Tâm có thể ngăn chặn mọi thương tổn đến từ bên ngoài cho Kiều Cầu, nhưng lại không ngăn được Kiều Cầu tự tổn thương chính mình.
Kiều Cầu rất khỏe, lúc dùng sức giãy dụa ngay cả Giang Triển Tâm cũng không khống chế được, nhưng chỉ cần Giang Triển nghiêm nghị bảo "đừng", Kiều Cầu sẽ không còn chống cự nữa.
Cậu quỳ ngồi ở trên giường, lắp bắp lên tiếng:
"... Em... em lại..."
Cậu vậy mà không nhịn được ôm lấy Giang Triển Tâm, dùng nơi đó của mình cọ vào người anh ấy. Kiều Cầu vốn cho là đêm mưa hoang đường ngày đó đã kết thúc, ai biết lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nhất thời có chút không ứng phó kịp. Cậu sững sờ ngồi ở trên giường, hô hấp phập phồng, không biết phải làm sao.
Giang Triển Tâm đưa tay sờ đầu Kiều Cầu, rốt cục đè xuống được sợi tóc vểnh lên kia, tiến tới hôn lên má Kiều Cầu. Nụ hôn chầm chậm mà sâu sắc, chẳng mấy chốc đụng phải dòng nước mắt nóng hổi, mặn chát trên má Kiều Cầu.
Thân thể Kiều Cầu chậm rãi ngừng run rẩy.
Giang Triển Tâm khẽ thở dài, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nghĩ, Tiểu Kiều thật ra chỉ có tuổi tăng lên, chứ tính cách lại chẳng thay đổi mấy.
...Còn có Tiểu Kiều quả thật không muốn đụng vào hắn.
Ánh mắt Giang Triển Tâm đầy vẻ buồn bã, sau đó cấp tốc giấu đi, trong lòng những cảm xúc như yêu thương, không nỡ, rồi lại oán giận... đủ loại tràn tới. Hắn chậm rãi ôm Kiều Cầu, hơi siết chặt, an ủi: "Không phải do em cố ý mà. Không sao đâu."
Kiều Cầu vội chùi nước mắt, nóng lòng trốn tránh, cấp tốc đứng dậy, khàn giọng nói sang chuyện khác: "Em đi rửa mặt."
Công việc của Kiều Cầu ngày càng bận, chuyện này cậu chẳng thể khống chế được, dạo này công việc cứ nhiều dần lên.
Hồi trước, do Kiều Cầu là người của phòng làm việc Lê Thượng, cho nên địa vị ở công ty tương đối đặc thù, người chung quanh đều kiêng kỵ thân phận của Kiều Cầu nên chẳng ai dám thu xếp công việc cho cậu.
Nhất là hồi đó, có nhà sản xuất đặt vấn đề với Tiền Du Yến về Kiều Cầu, phát hiện Tiền Du Yến hình như không thích người mới này lắm, cứ chê cậu quá nhu nhược, không thích hợp làm diễn viên.
Trong một bộ phim, thêm một người hay bớt một người thật ra cũng chẳng phải vấn đề. Nếu Tiền Du Yến không thích Kiều Cầu, nhà sản xuất phim cũng biết điều không chủ động tìm Kiều Cầu bàn chuyện hợp tác. Cho nên mấy cái kịch bản gửi tới Kiều Cầu đều toàn kiểu chẳng ra làm sao, có lúc Triệu Hồng nghĩ, không trách Kiều Cầu thời gian dài như vậy mà chẳng đóng tiếp bộ phim nào, bởi mấy kịch bản này chẳng có cái nào hợp với Kiều Cầu cả.
Có điều mọi thứ đang từ từ chuyển biến.
Mới đầu Kiều Cầu không có được một tác phẩm hay, nên hằng ngày chỉ cần đến công ty tập luyện, thời gian cũng tương đối rảnh rỗi. Triệu Hồng thấy cảnh này thế là cuống lên, chỉ có một người vui vẻ không thôi, người kia chính là Tiền Du Yến.
Người này vốn luôn bận rộn, chẳng hiểu sao lại đột nhiên giảm bớt cường độ công việc, thậm chí ăn xong bữa trưa còn mời Kiều Cầu cùng đi uống trà. Kiều Cầu rất kiêng kị người phụ nữ này, tránh còn không kịp, mấy lần đã uyển chuyển từ chối rồi, nhưng ở Tiền Du Yến cứ mời mãi, rốt cục có một ngày, Kiều Cầu đồng ý.
Tiền Du Yến quả thật không còn cái thái độ khó chịu, ưa công kích người khác như thường nữa, trái lại còn rất có kỹ xảo, khéo léo thăm dò, tán gẫu với Kiều Cầu chuyện trong nhà:
"Thằng bé này, sao lại gầy thế?"
Lúc nói còn len lén muốn sờ lên cổ tay Kiều Cầu.
"Con... Là do ăn không đủ no sao? Người trong nhà không đối xử tốt với con sao?"
Kiều Cầu bị người phụ nữ này chạm vào cái liền rụt tay về, Tiền Du Yến đụng vào khoảng không, nhất thời có chút lúng túng.
Kiều Cầu sững sờ, hơi có ý che giấu tình hình, giả bộ đưa tay lên sờ tóc, rồi bảo.
"Dạ... chắc tại cháu... là kiểu ăn mãi không béo."
Tiền Du Yến ngắm nhìn cậu.
Kiều Cầu: "..." cậu đột nhiên không biết nói gì nữa, vì vậy cầm ly trà lên uống một hớp. Nước trà thật thanh, uống xong còn lưu lại hương trà thơm ngát, vị ngon đến bất ngờ.
Tiền Du Yến dường như là nhớ ra chuyện gì, hơi nghiêng người. Lúc này cô mới lộ ra cái vẻ mệt mỏi đặc trưng ở những người phụ nữ trung niên, nhưng cô chỉ nhìn Kiều Cầu, hồi lâu sau mới hỏi tiếp:
"Cô nghe người đại diện con nói, con muốn nghỉ ngơi một thời gian. Vậy giờ có định đóng phim không?"
Kiều Cầu nghĩ ngợi chút, rất gian nan gật đầu.
"Con không muốn?"
"Cháu muốn. Cháu... thích đóng phim."
Tiền Du Yến lo âu hỏi han: "Con đang phiền não chuyện gì à? Có thể chia sẻ cho cô biết chút không? Cô sẽ không, tuyệt đối không kể lại cho người khác."
Kiều Cầu cúi đầu không nói. Bản thân cậu rất đề phòng người ngoài, sao có thể kể cho Tiền Du Yến biết.
Cậu đang phiền não chuyện gì?
Cậu đột nhiên cảm thấy cứ ở công ty thế này thì quá chán, muốn về nhà thăm Giang Triển Tâm. Có điều Kiều Cầu đã hơn hai mươi tuổi, có công tác cố định, thu nhập ổn định, tối nào ở nhà Giang Triển Tâm cũng cảm thấy rất xấu hổ, nào còn dám quấy rầy Giang Triển Tâm nữa. Nhưng sâu trong nội tâm cậu lại cảm thấy rất cô quạnh, muốn tiếp cận lại không dám, do dự mà nghi hoặc.
Thời tiết dần trở lạnh, nhiệt độ giảm xuống.
Tháng mười, một buổi sáng Kiều Cầu tỉnh lại, cảm thấy chân tay lạnh lẽo, lúc xuống giường không nhịn được mà run lên. Cậu ngồi dậy dụi mắt, ra cửa thì không nhìn thấy Giang Triển Tâm.
Kiều Cầu ngồi một mình ở trên ghế sofa, trong lòng không biết là cảm giác gì, có chút thả lỏng, lại cũng có chút thất vọng. Sau đó cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Giang Triển Tâm đặt lại một tờ giấy nhắn dưới khay trà. Trên đó viết:
Anh ra ngoài kiếm tiền, đừng lo. Chiều về nhà nhé, anh có lời muốn nói, chờ anh.
Giang.
Chữ viết của Giang Triển Tâm rất tùy ý, nét bút phóng khoáng, mạnh mẽ, phải đọc cẩn thận mới ra.
Kiều Cầu rửa trái cây, cắt táo, lê thành miếng lớn, đổ thêm sữa chua vào rồi ngửa cổ uống ùng ục. Vừa nuốt vừa phân tích chữ trên mảnh ghi chú.
Buổi tối có lời muốn nói cùng cậu...
Nói cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, dạ dày Kiều Cầu lại khẽ đau.
Kiều Cầu không có cố ý tránh Giang Triển Tâm, nhưng lúc hai người ở chung luôn có cái bầu không khí lúng túng mơ hồ. Đại khái là bởi từng có chuyện đụng chạm da thịt nên Kiều Cầu dần đã hiểu ra, cũng không dám chạm vào Giang Triển Tâm giống như trước nữa.
Gần đây nhiệt độ giảm nhanh, đầu gối Giang Triển Tâm lại khó chịu, hắn còn mặc đồ ngủ ngắn tay của mùa hè, để lộ làn da màu hồng nhạt. Hồi xưa Kiều Cầu sẽ kéo chân hắn, xoa rồi bôi thuốc cho đầu gối. Nhưng giờ Kiều Cầu không dám, thậm chí còn không dám nhìn vào chân Giang Triển Tâm.
Cậu không khống chế được mà nghĩ tới đánh giá của bản thân đối với Giang Triển Tâm, đánh giá đầy hạ lưu, gần như đang sỉ nhục người ấy. Việc đánh giá đó khiến cậu có cảm giác kỳ lạ, chỉ cần ngẫm thôi tim liền đập nhanh hơn, mắc cỡ không biết như thế nào cho phải.
Lúc Kiều Cầu tới lớp đều nghĩ tới chuyện với Giang Triển Tâm, tiện tay nhét tờ giấy vào trong ba lô. Còn chưa tới thời gian được bật sưởi, trong công ty rất lạnh, Kiều Cầu không yên lòng chào hỏi cùng đồng nghiệp, cách văn phòng chừng mười mấy mét, thông qua tường kính trong suốt, Kiều Cầu nhìn thấy Triệu Hồng và Tiền Du Yến đang trò chuyện trong văn phòng.
Văn phòng cách âm rất tốt, Kiều Cầu đẩy cửa bước vào thì thấy Triệu Hồng cùng Tiền Du Yến đều đứng lên, liền thắc mắc:
"Sao ạ?"
"Mọi người đang bàn phim mới cho con." Tiền Du Yến nhận một ly nước ấm, rất tự nhiên đưa cho Kiều Cầu, nói tiếp, "Là một bộ điện ảnh cổ trang đầu tư lớn của đạo diễn Diêu. Con hồi đóng trong Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, diễn rất tốt còn gì, tính cách vai nam chính bộ phim này lại tương tự Tây Môn Xuy Tuyết, cũng là hình tượng chính phái, kiên nghị. Cô đã tranh thủ bên chỗ đạo diễn Diêu rồi, cho con một cơ hội đến phỏng vấn."
Kiều Cầu không được tự nhiên lắm, cầm ly nước lên, lòng bàn tay lập tức ấm lên, cậu ngẩn người, hỏi lại: "Vai nam chính? Đạo diễn Diêu ạ? Bộ phim của đạo diễn Diêu không phải là đã chọn xong vai nam chính rồi sao?"
Tiền Du Yến nói bộ phim của đạo diễn Diêu có tên là Kiếm khách, đầu tư khủng, còn chưa bắt đầu quay mà tin tức đã sôi lên sùng sục. Nam chính dự định được giao cho một nghệ sĩ của công ty Hoàn Việt, tên là Diệp Thanh, người này đang rất nổi tiếng, là cháu của Chu Thư Dao. Một diễn viên vừa có chỗ dựa là Chu Thư Dao, đồng thời cũng là mẫu hình biết nỗ lực hiếm thấy.
Tiền Du Yến phất tay một cái, chê: "Cậu ta không được. Kỹ năng diễn xuất chẳng ra làm sao, nhận phim của đạo diễn Diêu rồi còn tiếc mấy cái đại diện, không chuyên nghiệp. Đạo diễn Diêu đã có ý đổi người lâu rồi."
Triệu Hồng và Kiều Cầu yếu thế hơn so với Tiền Du Yến, chỉ nghe chứ không dám lên tiếng.
Triệu Hồng nghĩ thầm: Thay Diệp Thanh, để Kiều Cầu diễn? Chu Thư Dao còn không liều mạng với Kiều Cầu? Tiền tổng sao vậy, tự dưng lại che chở cho Kiều Cầu, nhưng quan trọng là có thể ép được Chu Thư Dao sao?
Kiều Cầu càng buồn bực hơn, nghĩ bụng: Đạo diễn Diêu muốn đổi Diệp Thanh, mắc gì để tui lên? Liên quan gì trời?
Vì vậy cả ngày đó đều bàn chuyện phim Kiếm khách. Kiều Cầu được hẹn ngày mốt tới nhà đạo diễn Diêu gặp mặt.
Không biết tin tức ở đâu lộ ra, biên kịch Kiếm khách tự mình đến nhìn Kiều Cầu. Đây là người phụ nữ sắc sảo, nhạy bén, lúc nhìn Kiều Cầu, ánh mắt cũng không mấy thân thiện. Kiều Cầu là người hay ngại ngùng lại nhạy cảm, cho dù đối phương có che giấu hơn nữa thì thái độ ban đầu dành cho cậu, sự xem thường, khó chịu của người nọ, cậu vẫn có thể cảm nhận được.
Sau đó mới biết, biên kịch này tìm diễn viên còn tích cực hơn cả đạo diễn Diêu, hỏi thăm chung quanh, cực kỳ bận rộn.
Kiều Cầu cực kỳ không thích biên kịch này, thế nhưng người ta đang bàn công việc, Kiều Cầu không thể đi thẳng một mạch, chẳng thể làm gì khác hơn là đàng hoàng ở đó, tập trung xem kịch bản, thỉnh thoảng trao đổi dăm ba câu.
Ai ngờ lại kéo dài tới tận chín giờ tối. Kiều Cầu vội vã về nhà, mà biên kịch lại nghe được một đống ý kiến hay ho từ Kiều Cầu, cứ quấn chặt không cho cậu về. Kiều Cầu nào phải người giỏi từ chối, vừa sốt ruột lại chẳng biết mở lời sao, mãi đến khi Giang Triển Tâm gọi điện thoại cho Kiều Cầu, bảo đang chờ ở cửa công ty, Kiều Cầu lúc này liền nhấp nha nhấp nhổm, mím chặt môi, cầm ba lô lên bảo:
"... Ngại quá, giờ em phải đi thật rồi."
Biên kịch vẫn không muốn thả người. Chị ta kéo dài giọng ra bảo "ừ", rồi nói tiếp: "Mong được hợp tác cùng cậu."
Kiều Cầu đáp lời: "Nói sau đi ạ."
Sau đó xuống lầu, nhìn thấy Giang Triển Tâm ở gần công ty, đang dựa vào thân xe.
Nghe được tiếng động, hắn ngước mắt lên nhìn qua.
Hết chương 33
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...