Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Trong đầu Cố Nam Hề bây giờ như có cả ngàn bông pháo hoa đang nở rộ.
Xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm còn đặc sắc hơn cả sắc mặt của cô bây giờ.
Bây giờ trừ cảm giác mềm mại còn vương trên đôi môi thì cả người đều rơi vào trạng thái tê liệt.
Cô… cô… cô thế mà lại hôn môi với Phó Dĩ Diệu.
Chuyện này là thế nào?
Thực ra thì cũng chưa được tính là hôn môi.
Nó chẳng qua chỉ là vô tình đụng trúng thôi.
Vô tình đụng trúng chỗ nhạy cảm.
Cố Nam Hề cực kỳ ảo não.
Còn cả Phó Dĩ Diệu nữa, đang yên đang lành dựa gần như thế làm cái gì?
Chuyện xảy ra lúc này.
Chính là—
Đại tiểu thư kiêu căng nhất quyết không thừa nhận đây là chuyện mà bản thân đã làm ra, ngược lại còn lên tiếng đánh đòn phủ đầu:
“Anh vừa làm nên chuyện gì anh tự biết nhé? Vì vậy chuyện vé vào cửa, anh liệu sự mà làm.
Như vậy, em sẽ không so đo chuyện này với anh nữa.”
Phó Dĩ Diệu dù vội nhưng vẫn bình tĩnh cười: “Anh làm cái gì?”
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống nhảy nhót trên cơ thể hai người, vô tình tạo thành không khí kiều diễm mà ái muội.
“Không phải anh rất rõ à?” Giọng điệu Cố Nam Hề mang theo sự đe dọa.
Cô chỉ chỉ miệng mình, ám chỉ rõ ràng.
Phó Dĩ Diệu bày ra bộ dạng như bừng tỉnh.
Cố Nam Hề đang muốn khen anh thức thời, không ngờ anh lại bổ cho cô một câu đánh vỡ ảo tưởng của cô: “Không rõ lắm.”
Cố Nam Hề duỗi đầu ngón tay đẩy đẩy ngực Phó Dĩ Diệu, gương mặt đỏ ửng: “Anh làm chuyện bỉ ổi như thế mà vẫn ăn nói có vẻ hợp tình hợp lý như vậy? Da mặt anh là làm từ tường thành à?”
Phó Dĩ Diệu: “À, đột nhiên nghĩ ra.
Ý em nói là chuyện môi đụng môi ý hả?”
Cố Nam Hề nghẹn lời.
Anh nói không sai, chính là không cẩn thận đụng phải chút thôi.
Cô lại chuyện bé xé ra to thì có chút hơi kỳ quái.
Cô thu lại cảm xúc, đang định mở miệng, Phó Dĩ Diệu lại thong thả nói: “Thứ nhất, sau ót anh không có mắt, cũng không biết tại sao khoảng cách an toàn mười mất centimet lại đột nhiên bị rút ngắn.
Em có thể nói cho anh biết lý do vì sao không? Hử? Thứ hai, đây là một hành động vô ý mà em lại gọi là bỉ ổi.
Vậy thì cho hỏi nếu cố ý thì gọi là gì?”
Cố Nam Hề: “…”
Đúng là những điều hay ho thì không nói, toàn nói mấy câu khiến người ta nghẹn họng.
Ý là muốn nói cô cố ý hôn trộm chứ gì? Làm một nhan khống* như cô không thể không nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc được à?
(*) Chỉ những người cuồng nhan sắc, cuồng cái đẹp.
Đã vậy còn bày đặt ăn nói vòng vo, ý là muốn đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô đây sao?
Nhưng mà hình như nguyên nhân là do cô.
Suy nghĩ một hồi biểu cảm của Cố Nam Hề lại trở về bình thường.
Phó Dĩ Diệu không chút để ý mà nói: “Chuyện vé xem biểu diễn, anh sẽ giúp em.
Nhưng mà việc chủ động dâng nụ hôn lên thì anh nghĩ là không cần đâu.”
Cố Nam Hề: “…”
Từng câu từng chữ đều lộ ra sự ghét bỏ.
Sao anh ta không lên đầu mình ngồi luôn đi?
Cẩu nam nhân.
Tiểu tiên nữ giống như cô đây tặng anh một cái hôn đáng nhẽ anh phải dập đầu tạ ơn mới đúng!!
“Còn nữa…cà phê pha lại một ly.
Anh có một hội nghị quốc tế phải họp.”
“Không hầu anh nữa! Tạm biệt!”
Cố Nam Hề rất khí thế mà nói, còn hiên ngang mà bước đi.
“Vé biểu diễn.” Phía sau bỗng vang lên tiếng nói của anh.
Cô mới đi được hai bước chợt dừng lại.
Ba chữ này giống như ma chú cứ lặp đi lặp lại tra tấn Cố Nam Hề.
Cô thật sự rất muốn khóc.
Vì sao cô lại đồng ý với yêu cầu vô lý này của Dư Mạn Mạn cơ chứ?
Phó Dĩ Diệu – con người luôn lấy việc sỉ nhục cô làm niềm vui.
Cái gì mà sẽ không làm cô khó xử?!
Cô đáng ra không nên ôm theo tâm lý ăn may đến đây để rồi đẩy bản thân vào tình huống lúng túng như thế này.
“Nhanh lên!” Trước khi rời đi, Phó Dĩ Diệu còn không có nhân tính mà bỏ lại cho cô hai chữ.
A a a a a a a a!
Nếu không phải hạ độc giết người là phạm pháp thì cô thực sự muốn hạ độc cho anh chết quách đi.
Cố Nam Hề đem theo lửa giận ngùn ngụt trút lên trên màn hình điện thoại.
Cô gửi cho Dư Mạn Mạn một đoạn tin nhắn oán thán thật dài.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phải khuất phục mà lủi thủi đi pha ly cà phê khác cho anh.
Nhà họ Phó khác với nhà họ Cố.
vợ chồng Phó Bách Nghiệp thường xuyên không ở nhà, tính tình Phó Dĩ Diệu lại độc lập tự chủ.
Trong nhà trừ một người giúp việc, cũng không có thuê thêm người làm.
Việc pha cà phê và đem cà phê lên phòng cho anh chẳng có ai làm giúp.
Vì vậy việc này cứ thế mà rơi xuống đầu cô.
Hừ hừ! Dư Mạn Mạn lại thật biết chọn thời gian mà gọi đến.
Trách ai?
Tất nhiên là Dư Mạn Mạn rồi.
Cô đã nhớ kỹ món nợ này rồi đấy.
Mang ly cà phê cho Phó Dĩ Diệu, Cố Nam Hề cười giả dối đẩy cửa phòng bước vào.
Thư phòng với phong cách cổ kính, mang hơi thở thư văn khiến lòng người ít nhiều cũng trở nên trầm tĩnh.
Phó Dĩ Diệu đang ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu xem văn kiện.
Nếu anh là người câm thì tốt rồi.
Với cái vẻ bề ngoài này thì cũng có thể làm người ta thoải mái.
Cố Nam Hề cẩn thận bê ly cà phê đến bên cạnh anh, cực kỳ săn sóc mà đưa đến bên miệng, đùa cợt nói: “Anh trai Phó! Anh nếm thử cà phê em pha cho anh xem.
Nếu như không hài lòng, lần sau em sẽ không tra trấn dạ dày và vị giác của anh nữa được không?”
Đôi mắt đen láy chớp chớp, lông mi cong vút, theo hành động chớp mắt của cô mà rung động, lộ ra chút nghịch ngợm.
Vì để Phó Dĩ Diệu uống cà phê mà Cố Nam Hề cũng sát lại gần anh, cả người giống như đều chen vào giữa hai chân của anh vậy.
Phó Dĩ Diệu ngước mắt, trên mặt còn có chút lười biếng: “Để xuống đi.”
“Không không không! Em muốn nhìn anh uống, muốn hưởng thụ quá trình trái ngọt được hái xuống.”
Cố Nam Hề lại sáp lại gần hơn, mạnh mẽ đặt cái ly trước miệng Phó Dĩ Diệu.
Khóe môi Phó Dĩ Diệu hơi cong lên thành nụ cười nhạt: “Em bỏ cái gì vào bên trong rồi?”
“Anh thử xem không phải sẽ biết sao?” Cố Nam Hề không vì bị bắt được nhược điểm mà lúng túng, ngược lại gương mặt tinh xảo nở nụ cười.
Không uống? Không được.
Phó Dĩ Diệu rũ mắt nhìn bên trong ly cà phê.
Nhìn về ngoài thì không nhìn ra sự khác thường nào nhưng cả hai người đều rõ ly cà phê này chắc chắn có vấn đề.
Cố Nam Hề nhướng mày: “Nếu không hay là em đút cho anh nhé?”
Cô quỳ một gối trên ghế.
Một tay vịn vai anh, một tay khác lại đút cà phê cho anh.
“Oh my god!”
Một giọng nói mang âm Anh thuần vang lên.
Cố Nam Hề:??
Cô hơi liếc mắt qua.
Chỉ thấy trong màn hình máy tính được đặt trên bàn làm việc có hình ảnh của mấy người đang ngồi nhìn chằm chằm bọn họ.
….
Cố Nam Hề quay lại nhìn Phó Dĩ Diệu, chớp chớp mắt nói: “Quấy rầy rồi! Mọi người tiếp tục đi.”
Nói xong cô đứng dậy.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt.
Cô cũng không biết là quỳ lâu nên tê chân hay là tay hơi run mà ly cà phê lại trượt khỏi tay cô, rơi tự do.
Phó Dĩ Diệu đột nhiên đứng phắt dậy.
Trước ngực lại giống như cảnh tượng dưới lầu vừa rồi, nhưng mà—
Nơi mẫn cảm giữa hai chân lại là một mảng chất lỏng sẫm màu.
Cố Nam Hề: “…”
Cô không phải cố ý mà.
Cố Nam Hề vội che mắt mình lại, rụt người hận không thể kiếm một cái lỗ mà chui xuống.
Biểu tình của Phó Dĩ Diệu có chút ngưng trệ.
Cũng may camera không ghi lại được cảnh nửa thân dưới chật vật của anh.
Anh nói với mấy người bên kia máy tính một tiếng xin lỗi, hội nghị được lùi lại sau nửa tiếng nữa.
Anh tắt phần mềm họp.
Sợ nhất không khí chợt trở nên yên tĩnh*.
Lời bài hát này đột nhiên hiện lên trong đầu của Cố Nam Hề.
(*) Lời bài hát đột nhiên rất nhớ em (突然好想你) của Mayday- Ngũ Nguyệt Thiên.
Cô cúi đầu, hai bên má đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, rất thành khẩn mà nhận sai, ồm ồm mở miệng: “Thực sự xin lỗi.”
“Một ít chanh, một ít đường, một ít hạt tiêu xay, còn thêm muối.”:
“Năm vị còn thiếu một vị, sao không bỏ vào luôn?”
“Tìm không thấy.” Cố Nam Hề mơ hồ đáp lại.
“Không tìm được?” Phó Dĩ Diệu hừ lạnh một tiếng: “Bảo em pha cà phê, em lại trả thù anh như vậy.
Cố Nam Hề trần đời chỉ có mình em thôi.”
Anh nói xong liền nghênh ngang bỏ đi.
Cố Nam Hề bỗng luống cuống đến khó hiểu, Phó Dĩ Diệu thật sự giận rồi ư?
Cô nhìn khung cảnh bừa bộn trên ghế và dưới sàn, bất tri bất giác cũng cảm thấy bản thân mình thật sự quá đáng.
Anh ngoài việc lâu lâu lại nói mấy câu độc mồm độc miệng công kích cô thì chưa từng làm chuyện gì tổn thương cô cả.
Trái lại là bản thân cô, bỏ nhiều thứ vào cà phê của anh như vậy.
Nếu lỡ như anh uống xong rồi ảnh hưởng đến dạ dày, nghiêm trọng hơn sẽ ngộ độc thực phẩm.
Việc đó thật sự sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Cô đúng là quá bốc đồng, làm việc mà không nghĩ đến hậu quả.
Nếu thật sự muốn trả thù anh thì cũng không nên làm ra chuyện lỗ mãng như vậy.
Đi đến trước cửa phòng Phó Dĩ Diệu, Cố Nam Hề hạ quyết tâm chuẩn bị bồi thường cho anh.
Vừa gõ cửa, cửa phòng lại tự mở ra.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Trong căn phòng u ám không có bóng dáng của Phó Dĩ Diệu nhưng trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy.
Trên cửa kính thủy tinh phản chiếu một bóng người mờ ảo.
Cố Nam Hề ngồi chồm hổm ở cửa phòng bày ra bộ dạng nhận sai.
Vì để Phó Dĩ Diệu tha thứ, cô còn tỏ ra mấy phần buồn buồn mềm yếu.
Tiếng nước rất nhanh đã dừng lại.
Cố Nam Hề lại không ngờ Phó Dĩ Diệu chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở ngang eo đi ra.
Mặt cô trở nên đỏ ửng có chút hốt hoảng, không biết nên ở hay nên đi.
Phó Dĩ Diệu giống như cũng không ngờ tới Cố Nam Hề lại đến phòng mình, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của anh cũng có chút biến hóa.
Trước ngực còn lưu lại mấy vệt nước.
Những giọt nước uốn lượn dọc theo cơ bắp nơi vòm ngực chảy xuống, bộ phận tư mật bị khăn tắm quấn lại càng toát lên sự ái muội mơ hồ.
Cố Nam hề cứ ngồi xổm như thế tay chống cằm khó xử mà nhìn Phó Dĩ Diệu.
Không khí cực kỳ yên tĩnh yên tĩnh đến mức ai cũng muốn mở miệng phá tan sự trầm mặc này.
Nhịp tim Cố Nam Hề đập như trống dồn.
Phó Dĩ Diệu đứng tại chỗ vài giây, lại đi vào phòng để lấy quần áo.
Nhìn bóng dáng anh biến mất, Cố Nam Hề cũng lập tức dùng tay quạt quạt gương mặt nóng bỏng của mình.
Quá đòi mạng!
Nhưng mà—
Dáng người của anh đúng là rất rốt.
Cố Nam Hề lập tức lắc đầu.
Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?
Cô khẽ cắn môi dưới.
Bây giờ mà rời đi có phải có chút chột dạ hay không?
Trong lúc cô đang do dự, Phó Dĩ Diệu đã thay xong quần áo đi ra.
Áo polo phối với quần dài màu sẫm, không mang vẻ nghiêm túc như lúc đi làm nhưng cũng không quá tùy tiện.
Nhìn Phó Dĩ Diệu từ từ bước tới, tứ chi Cố Nam Hề không tự chủ mà đứng lên, lưỡi ríu lại nói không nên lời.
Thấy Phó Dĩ Diệu cất bước đi ra nhưng không có ý định dừng lại, bộ dạng như lập tức rời đi.
Cố Nam Hề nhịn không được mà nắm lấy vạt áo của anh.
Cố Dĩ Diệu đứng im bất động, ánh mắt anh dừng ở bàn tay đang nắm lấy vạt áo của anh, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Thái độ lạnh như băng này của anh khiến chút dũng khí vừa nhen nhóm trong lòng cô lạnh đi mấy phần.
Anh chưa bao giờ dùng thái độ lạnh nhạt như vậy đối với cô cả.
Bây giờ như thế này khiến cô có chút không thích ứng kịp.
Nhưng bàn tay vẫn cứ bướng bỉnh mà nắm lấy vạt áo anh, không để cho Phó Dĩ Diệu rời đi.
“Em biết sai rồi! Anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân có được không? Đừng giận em mà.” Cố Nam Hề hạ thấp mình, giọng nói mềm mại đôi mắt sạch sẽ lộ ra chút cầu xin.
Nhưng Phó Dĩ Diệu vẫn không chút động lòng, lạnh nhạt mở miệng: “Có phải em cảm thấy bất kể là em làm chuyện gì.
Chỉ cần em nói một câu xin lỗi, anh đều phải tha thứ cho em không?”
“Em không có ý đó.” Cố Nam Hề nhỏ giọng giải thích.
Tuy rằng thực sự trong đầu cô có tồn tại một chút ý nghĩ này.
Phó Dĩ Diệu nắm lấy cổ tay cô, từng chút từng chút rút vạt áo từ tay của cô ra.
Cố Nam Hề không ngờ rằng Phó Dĩ Diệu lại dùng cách cậy mạnh để thoát khỏi cô.
Vì vậy càng thêm bất an.
Phó Dĩ Diệu là kiểu người rất tôn trọng phái nữ.
Mà những hành vi này rõ ràng đã vượt qua giới hạn đó.
Trong đầu Cố Nam Hề trở nên trống rỗng.
Cô duỗi tay ôm lấy vòng eo của Phó Dĩ Diệu, rất thành kính mà nói: “Em thật sự biết lỗi rồi.
Xin lỗi anh.”
Trước mũi vương vấn mùi thơm nhà nhạt của hoa hồng.
Trong mắt là chiếc cổ trắng ngần cùng gương mặt đỏ ửng của cô.
Thần trí của Phó Dĩ Diệu giống như vẫn đang bị cồn khống chế.
Trên gương mặt không còn sự bình tĩnh như thường ngày nữa.
Anh vừa cử động, Cố Nam Hề lại tưởng anh muốn đẩy cô ra.
Vì vậy lại ôm càng chặt hơn.
Hai người lôi lôi kéo kéo kéo, có chút mãnh liệt.
Phó Dĩ Diệu vươn tay chống lên vách tường mới có thể đỡ được cơ thể hai người sắp ngã xuống.
Phía sau là sự lãnh lẽo của bức tường lát đá cẩm thạch, trước ngực lại là hơi ấm của Phó Dĩ Diệu.
Cố Nam Hề hơi ngước mắt lại đối diện với ánh mắt đen như mực của Phó Dĩ Diệu.
Đm!!
Giống như bị điểm huyệt vậy.
Trong đầu cô lại không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh lúc nãy trong nhà tắm của Phó Dĩ Diệu, sau đó nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Cố Nam Hề muốn duỗi tay đẩy anh ra, lại cảm thấy làm như vậy có chút hơi khoa trương, nuốt nước bọt nói: “Em thừa nhận rằng ly cà phê kia là em muốn chỉnh anh.
Thật sự xin lỗi! Nhưng việc quấy rầy anh trong cuộc họp trực tuyến kia tuyệt đối không phải là ý của em.
Em nào biết anh lại mặc đồ ngủ mà mở họp chứ.
Anh lại còn không nhắc em còn để em bê cà phê đến dán sát vào anh.
Có thể em giống như anh nói tuổi còn trẻ đã mắc chứng rối loạn thần kinh.
Anh coi như nể mặt một người bị bệnh như em mà tha lỗi cho em được không?”
“Anh đã nhắc em bỏ cà phê xuống.”
Hình như là có chuyện đó nhưng mà anh không có nhắc rõ mà nhỉ?
Nhưng bây giờ tất nhiên cô không ngốc mà đi tranh cãi việc nhỏ này với anh để tránh đổ thêm dầu vào lửa.
Ngược lại ôm hết trách nhiệm về mình “Đều trách tần số não của em không thể tiếp thu được tin tức mà anh truyền đạt, em…”
Cố Nam Hề đang nói bỗng nhiên im bặt.
Mặt hai người gần trong gang tấc, gần đến mức có thế thể cảm nhận được Phó Dĩ Diệu có chút thở dốc và trong hơi thở của anh còn phảng phất mùi rượu.
Vì cô bị anh ép ngẩng đầu lên mà tầm mắt có thể nhìn thấy đôi môi gợi cảm của anh.
Hoạt động điều tiết nước bọt cũng trở nên nhanh hơn, cô nhịn không được mà nuốt nuốt nước bọt.
“Em…” Phó Dĩ Diệu kéo dài âm cuối “Không phải tưởng anh muốn hôn em đó chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...