Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh thủy tinh nứt toác đầu bên kia điện thoại âm, ngay sau đó Cố Thanh Trì nói một câu: “Xin lỗi, tối nay không rảnh.”
“Tiếng gì vậy?” Tống Úc hỏi.
“Bố tôi uống nhiều quá, ném cái bát,” Cố Thanh Trì nói, “Tôi đi thu dọn một chút, cúp trước nhé.”
“Ờ…” Tống Úc há miệng.
“Có chuyện à?” Cố Thanh Trì hỏi
“Thôi bỏ đi, không có gì.” Tống Úc trợn mắt một một cái, nhấn gác máy.
Cố Thanh Trì nhìn ảnh tự sướng trên màn hình sững sờ một lát, để di động xuống.
Mặc dù cách điện thoại, nhưng hắn vẫn có thể láng máng cảm giác được cảm xúc của Tống Úc không tốt lắm, không chào đã cúp điện thoại rồi.
Tống Úc ném di động vào ghế phụ, quay đầu xe chuẩn bị đến chỗ cậu cùng ăn cơm.
Mặc dù cha mẹ ly hôn từ rất sớm, mẹ cũng lấy chồng xa nơi đất khách lập gia đình lần nữa, nhưng quan hệ giữa anh và gia đình ông ngoại cho tới bây giờ chưa thừng đứt đoạn, một chút hồi ức tốt đẹp nhất của tuổi thơ hầu như đều trải qua ở nhà ông ngoại.
Hồi nhỏ khi bạn bè thân thích tập hợp cùng ăn cơm tất niên luôn có người không biết chuyện sẽ hỏi anh, thích ai nhất trong gia đình, anh sẽ trả lời là ông bà ngoại không hề do dự, khiến cho Lão Tống rất mất mặt, một mạch đăng ký cho anh bốn lớn đào tạo trong kỳ nghỉ.
Đến nay anh vẫn canh cánh trong lòng về chuyện này.
Con người là vậy, cảm xúc không tốt luôn ở lại lâu hơn cảm xúc tốt.
Năm ngoái cậu mợ mở một cửa hàng trái cây, bên cạnh một khu hàng hóa, mặc dù diện tích cửa hàng không lớn, nhưng việc buôn bán vẫn rất tốt, thường xuyên bận đến hơn mười giờ đêm mới đóng cửa.
Tống Úc vừa đỗ xe xong, còn chưa kịp tắt máy mợ đã kéo cửa ghế phụ ra, thò đầu vào, “Sao con lại tới đây? Đã ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ạ, tới tìm cậu mợ cùng ăn đây.” Tống Úc xuống xe xách một đống đồ ăn ở cốp sau đưa cho Chu Như Nguyệt, “Con muốn ăn lẩu.”
“Vậy con ngồi một lát trước đi, ông ngoại đón Tinh Châu rồi, chắc là sắp về, lát nữa bảo ông chuẩn bị cho con.” Chu Như Nguyệt nói.
Tống Úc gật đầu đáp một tiếng.
Dương Tinh Châu là em trai họ của cậu, cậu mợ kết hôn muộn sinh muộn, năm nay Tinh Châu học lớp mười một, đoán chừng là đến nhà giáo viên học bù.
Tống Úc dạo một vòng dưới lầu, cảm thấy đứng đâu cũng vướng víu, dứt khoát đi lên lầu.
Tầng hai của cửa hàng trái cây là phong nghỉ kiêm nhà kho đơn giản, có phòng bếp và phòng vệ sinh, bình thường cậu mợ cũng sẽ ăn cơm trong cửa hàng, buổi tối đóng cửa mới về nhà.
Tống Úc vừa nằm xuống ghế sofa muốn chơi điện thoại một lúc, lại nghe thấy giọng nói sang sảng của ông ngoại từ cầu thang đi lên, “Có phải Tiểu Úc tới không, bố nhìn thấy xe của nó.”
“Dạ! Con ở đây!” Lỗ tai ông cụ hơi lãng, mỗi lần Tống Úc đều phải gân cổ lên trả lời.
“Anh!” Dương Tinh Châu nhảy nhót lên lầu, cởi cặp trên vai xuống rồi ném lên sofa, Tống Úc nhanh chóng rụt chân, suýt nữa lăn xuống khỏi sofa.
“Có mắt nhìn được không hả, mày ném túi thuốc nổ kia vào đâu vậy!” Tống Úc đá đá cặp sang bên cạnh.
Dương Tinh Châu hì hì cười ngu, nghiêng mắt nhìn thấy vỏ điện thoại mới của Tống Úc, “Anh lại đổi điện thoại mới à!?”
“Ừ.” Tống Úc lười biếng đáp một tiếng.
“Cho em mượn chơi được không?” Dương Tinh Châu dịch mông về phía mặt Tống Úc.
“Chơi cái rắm, mày lo ôn tập đi, một cặp thuốc nổ đấy còn chưa đủ cho mày xem?” Tống Úc liếc nhìn cậu.
“Chán phèo, sao bây giờ anh cứ như bố em vậy.” Dương Tinh Châu nằm vật xuống sofa thở dài.
“Mày thỏa mãn đi, có người muốn đi học cũng chưa chắc có thể đi được đâu.” Khi Tống Úc nói lời này không hiểu sao nhớ tới Cố Thanh Trì.
Nhắc tới lần trước anh cũng chưa hỏi rõ vì sao bố Cố Thanh Trì không cho hắn đi học.
Không có tiền?
Không đến mức đó chứ.
“Rốt cuộc bố điên đủ chưa!” Cố Thanh Trì không thể nhịn được nữa cướp chai rượu rạn nứt trong tay Cố Kiên ném qua một bên, lại xách ông ta lên khỏi mặt đất ném lên sofa.
Cố Kiên đỏ mắt trở mình một cái, lăn xuống khỏi ghế sofa, một tay vịn ghế sofa giùng giằng muốn đứng dậy, hai cái chân làm thế nào cũng không lấy sức nổi, cuối cùng chỉ có thể rướn cổ dựa vào mép ghế sofa thở mạnh.
Cố Thanh Trì cau mày xoay cánh tay trái của mình nhìn thoáng qua, bên trên bị chai rượu rạch ra một vết rách trông như ngón trỏ.
Miệng vết thương nhìn không sâu, nhưng liên tục chảy máu, cửa cánh tay gần như đều bị máu đỏ tươi bao lấy, theo đầu ngón tay không ngừng nhỏ xuống.
** mẹ nó!
Vừa lau sàn!
Cố Thanh Trì đến vòi nước trong phòng tắm dội nước, lục non nửa cuộc băng gạc lần trước dùng còn dư lại trong tủ ra băng bó đơn giản một chút.
Trở lại phòng khách sau đó kéo bố từ dưới đất lên lần nữa, ném lên ghế sofa.
Lần này bố không lộn xộn nữa, nhưng miệng vẫn đang la hét, “Chúng nó liên hợp chặn bài của tao! Một đám khốn nạn, lần sau không đánh với chúng nó nữa!”
Cố Thanh Trì che vết thương đứng ở bên cạnh, không nói gì.
Vô số lần trải qua nói cho hắn biết, lời này tương đương với đánh rắm.
Mỗi lần bố thua tiền luôn sẽ lừa mình dối người tìm đủ loại lý do, giống như có lý do rồi lần sau nhất định có thể thắng lại.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi nôn mửa khiến hắn ngửi thấy mà phát buồn nôn.
Cố Thanh Trì đẩy cửa sổ ra hít thở không khí.
Hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bố uống nhiều quá trong năm nay, mỗi lần trở về đều làm trong nhà như một bãi chiến trường, thậm chí có thể ra tay đánh người.
Như hôm nay vậy.
Vết sẹo trên lông mày hắn kia là do bố uống nhiều quá cầm chai rượu đập.
Về phần đánh hắn vì lý do gì, hắn đã không nhớ nổi, có lẽ vốn dĩ cũng không có nguyên nhân gì, chỉ muốn trút ra.
Khi đó hắn khoảng chừng mười tuổi, bị bố đánh đến mức ngồi xổm ở góc tường một đêm, động cũng không dám động, ngay cả khóc cũng không dám phát ra âm thanh.
Cuối cùng vẫn là hàng xóm sát vách dẫn hắn đi xử lý vết thương.
Bố đối với việc này ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.
Cố Thanh Trì xoay người.
Nhìn ông bố trên sofa đã bắt đầu ngáy và vết máu vẫn chưa kịp dọn sạch lập tức cảm thấy rất bực bội.
Rất muốn ném bố ở đây tự sinh tự diệt.
Muốn tự do.
Muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Ý nghĩ này nảy lên trong lòng hắn không chỉ một lần, nhưng hắn biết, qua đêm nay, mọi thứ vẫn sẽ khôi phục về dáng vẻ ban đầu.
Cố Thanh Trì thở dài, đóng cửa sổ lại.
Vừa rồi bị bố nôn khắp người, hắn cởi áo len ra, bây giờ trên người chỉ mặc chiếc sơ mi, đứng bên cửa sổ hóng gió chưa đến một phút đã cảm thấy toàn thân bị đông cứng rồi, đi hai bước vụn băng có thể vỡ đầy đất.
Hắn đi vào phòng tắm, mở băng gạc trên tay ra, soi vào gương.
Miệng vết thương vẫn đang rướm máu ra ngoài, nhưng hình như không dữ dội như vừa rồi, chắc là dùng băng gạc thì có thể dừng lại.
Điểm ấy hắn vẫn rất có kinh nghiệm.
Hắn lục thuốc khử trùng ra xử lý vết thương lần nữa, lại về phòng ngủ thay quần áo sạch sẽ.
Lúc ra khỏi phòng phát hiện bố đã đổi tư thế ngủ, ôm cánh tay cuộn người lại, thỉnh thoảng run một cái.
Tâm trạng Cố Thanh Trì không tốt, cũng không muốn quan tâm ông ta cho lắm, nhưng vừa nghĩ rằng nếu bố phát sốt thì sao, hắn vẫn phải tốn công chăm sóc, đành phải thở dài thỏa hiệp.
Phòng ngủ của bố khóa cửa, trước giờ không cho hắn đi vào, hắn chỉ có thể về phòng ngủ của mình lấy tấm chăn.
Quét dọn mảnh thủy tinh rơi đầy đất, sau đó Cố Thanh Trì ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu xử lý vết máu.
Sau khi thu dọn toàn bộ mớ hỗn độn đã hơn bảy giờ.
Hắn cắm đầu vào ổ chăn, thở dài một hơi.
Bụng ọt một tiếng, hắn không nhúc nhích.
Một phút sau lại ọt một tiếng, hắn trở mình, sờ đến di động ở đầu giường.
Còn bốn phần trăm pin.
Lúc này hắn mới sực nhớ ra trước khi đi Tống Úc chưa đưa sạc pin điện thoại cho hắn!
Với người khác cũng không quan trọng, dù sao ai cũng biết địa chỉ nhà hắn, hắn chỉ hơi lo lắng khi Tống Úc không liên lạc được với hắn sẽ nổi khùng lên, thế là vội vàng gọi điện thoại tới.
“Chuyện gì?” Tống Úc bắt máy rất nhanh, trong giọng nói lộ ra chút khó chịu nho nhỏ.
“Điện thoại sắp hết pin rồi.” Cố Thanh Trì nói.
“Hết pin thì sạc đi!” Tống Úc rống lên một tiếng, “Ở đít điện thoại có có lỗ nhỏ dẹt dẹp ấy nhìn thấy chưa?”
Cố Thanh Trì hít một hơi, lúc mở miệng đã đổi “Anh chưa đưa cục sạc cho tôi” thành “Tôi quên lấy cục sạc rồi…”
Tống Úc bên kia điện thoại dừng một lát, “Cậu tự đến lấy!”
Bụng lại ọt ọt một tiếng.
Cố Thanh Trì trở mình, đèn bụng hỏi, “Anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Tống Úc nói.
“À,” Cố Thanh Trì nói, “Vậy bây giờ tôi đến chỗ anh.”
“Nhà cậu tới đây mất mấy phút? Bây giờ tôi đang ở trong cửa hàng của cậu mợ, phải lúc nữa mới đến nhà.” Tống Úc nói.
“Khoảng hai mươi phút.” Cố Thanh Trì nói.
“Vậy tôi đưa em tôi về nhà trước, nếu cậu đến trước thì đợi tôi ở cửa.” Tống Úc nói.
“À được, tôi không vội.” Cố Thanh Trì cười một tiếng.
“Vội cũng vô dụng, chỉ có thể đợi!” Tống Úc nghĩ ngợi trước khi cúp điện thoại lại bổ sung một câu, “Lát gặp!”
“Ừ, lát gặp.” Cố Thanh Trì nói xong, nhét điện thoại vào trong túi.
Không biết là vì những chuyện làm hắn cáu kỉnh đã xử lý xong, hay là vì lát nữa lại có thể nhìn thấy mấy con cá vàng nhỏ kia, sau khi cúp điện thoại Cố Thanh Trì cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
“Ăn xong chưa hả! Ăn sắp một tiếng đồng hồ rồi!” Tống Úc vỗ một phát sau lưng Dương Tinh Châu.
“Chẳng thế thì sao gọi là ăn lẩu.” Trong miệng Dương Tinh Châu vẫn đang nhai cá viên, ậm ờ nói không rõ.
“Nhanh lên, lát nữa anh còn có việc đấy.” Tống Úc nói.
“Tên FA như anh thì có chuyện gì?” Dương Tinh Châu cười trêu anh.
Tống Úc giơ cánh tay lên giả vờ muốn đánh, Dương Tinh Châu lập tức ôm bát cơm rụt lại qua một bên.
“Này, Tiểu Úc, không phải mợ nói con,” Chu Như Nguyệt giơ đũa lên, “Con cũng lớn rồi không nhỏ nữa, mau mau tìm người yêu đi, con cứ dông dài như thế, đàn ông tốt sẽ bị chọn hết.”
Tống Úc trợn trắng mắt một cái không tiếp lời.
Liên quan đến vấn đề xu hướng tính dục của anh, hồi cấp ba anh đã nói thật với người trong nhà, lão Tống cảm thấy anh phản nghịch tuổi dậy thì, toàn coi như anh đang nói dóc, ngược lại là cậu mợ còn rất quan tâm đến đời sống tình cảm của anh.
“Con đừng chê mợ nói nhiều, vốn là, con trai giống như các con đã không nhiều…”
Những lời này Tống Úc nghe đến độ hơi đau đầu, xách Dương Tinh Châu lên kéo xuống lầu, quay đầu hô một tiếng, “Cảm ơn cậu mợ, hẹn gặp lại ạ!”
“Đi đường cẩn thận nhé!” Chu Như Nguyệt quay đầu nói.
Tống Úc không nhìn thấy Cố Thanh Trì dưới lầu, nghĩ thầm có lẽ hắn vẫn chưa tới, giây phút bước ra khỏi thang máy anh bị giật mình bởi một bóng đen.
Sau khi nhìn rõ là Cố Thanh Trì anh hơi kinh ngạc, “Cậu vào bằng cách nào?”
Cố Thanh Trì móc thẻ ra vào lần trước chưa kịp trả cho lão hói từ trong túi ra.
Tống Úc vô thức sờ soạng túi áo của mình, lại lập tức phản ứng lại không thể nào là thẻ của mình được.
Lúc ngẩng đầu lên đã bắt được một tí mất mát nho nhỏ trong mắt Cố Thanh Trì, anh hơi xấu hổ hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
“Không nói cho anh.” Cố Thanh Trì nói mà không có biểu cảm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...