Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
__________________________
Thuần Dương Giáo và Ngũ Uẩn Môn đều là giáo phái lớn, lần này hậu bối tham gia hội Giao Long cũng đông, nhưng trận luận võ này, là giữa mầm non ưu tú của hai phái, đương nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Lúc hai người đến, thấy Hứa Chi Nam và Diêm Xu đang đứng chung, đối nhân xử thế vẫn như bình thường không khác là bao, đối mặt với kẻ thù sinh tử còn có thể nói nói cười cười như thế, khiến người ta không thể không thầm bội phục sự khôn khéo của Hứa Chi Nam.
Hứa Chi Nam thấy hai người, cũng chắp tay mỉm cười với mọi người.
Diêm Xu cũng chắp tay nói: "Đại điện hạ, cửu điện hạ."
Nhìn gần kẻ này, gã khoảng tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, góc cạnh gương mặt rõ ràng, hốc mắt sâu hoắm, ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến người ta cảm thấy rất hà khắc.
"Diêm chưởng môn." Tông Tử Hoành gật đầu, cũng cố tỏ vẻ bình thường, "Nghe qua tiếng tăm đã lâu."
"Chỉ là chút danh tiếng hèn mọn, đại điện hạ nói quá rồi." Diêm Xu nghiêm mặt, không nhìn ra tâm tình gì.
"Ngồi xuống cả đi, luận võ sắp bắt đầu rồi." Hứa Chi Nam cười nói với Diêm Xu, "Diêm chưởng môn, nếu tiểu bối phái ta thắng, ngài cũng đừng giận nhé."
Diêm Xu ngoài cười trong không cười đáp: "Cứ đùa, đám con nít tỉ thí thôi, thắng thua đều do chúng tu luyện thế nào."
Lúc Tông Tử Hoành ngồi xuống, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Tông Tử Kiêu.
Tông Tử Kiêu ngầm hiểu, tò mò hỏi: "Diêm chưởng môn, nghe nói ông có pháp bảo tên là Ngô Sinh Bút, vẽ gì cũng thành thật, cho ta mượn chơi chút được chứ?"
Tông Tử Hoành quát: "Tiểu Cửu, đừng vô lễ, pháp bảo há có thể mượn tùy tiện thế."
Tông Tử Kiêu vốn được đồn là kiêu căng, đưa yêu cầu như thế, cũng không khiến người ta thấy lạ.
Hắn hời hợt đáp: "Mượn chút thì đã sao, đệ đâu lấy của ông ta luôn, lại nói Ngô Sinh Bút cũng không phải pháp bảo lợi hại nhất Ngũ Uẩn Môn."
"Tiểu Cửu!"
Thân hình Diêm Xu mất tự nhiên hơi động một chút.
Tông Tử Kiêu mất hứng bĩu môi: "Diêm chưởng môn, thế ông biểu diễn cho ta xem chút cũng được mà."
Hứa Chi Nam cười khẽ nói: "Cửu điện hạ vẫn là còn tính trẻ con mà."
"Đệ ấy nghịch ngợm thôi, chơi đùa suốt ngày."
Diêm Xu vẫn chưa tỏ vẻ khó xử, chỉ nói: "Nếu Cửu điện hạ muốn xem thật, chờ luận võ kết thúc, ta sẽ biểu diễn một lần."
Tông Tử Kiêu cao hứng vỗ tay: "Hay quá, đại ca, huynh nói xem chúng ta nên vẽ gì, vẽ rồng được không?"
"Đệ biết rồng lớn thế nào không, sao mà vẽ nổi."
"Ừ ha..." Tông Tử Kiêu nghĩ một lát, "À, đệ có cách, để Diêm chưởng môn vẽ một con rồng nhỏ, sau đó để Hứa chân nhân dùng Công Thâu Cự biến rồng nhỏ thành rồng lớn, thế nào?"
Lông mày Diêm Xu giật giật, đột nhiên cắn răng.
Hứa Chi Nam cười gượng nói: "Cửu điện hạ, Công Thâu Cự kia, cũng không nằm trong tay ta, mà ở chỗ Phi Linh Sứ."
"Nhưng rõ ràng Kỳ Mộng Sênh bảo ở chỗ ngươi mà..."
Tông Tử Hoành kéo Tông Tử Kiêu lại, khẽ quát: "Đệ có thể ngậm miệng lại không hả."
Tông Tử Kiêu không phục hừ một tiếng.
Hứa Chi Nam lộ vẻ lúng túng.
Trên võ đài, luận võ đã bắt đầu, Diêm Xu nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, đồng thời thấp giọng nói: "Nghe nói đại điện hạ và Hứa chân nhân bắt được Trần Tinh Vĩnh của Sư Minh, vì võ lâm trừ hại, đúng là hành động nghĩa hiệp."
"Thiết đan tặc luôn bị người người tru diệt.
Đại điện hạ và cửu điện hạ anh dũng chống địch, Hứa mỗ chỉ góp chút sức mọn, không đáng nhắc tới." Hứa Chi Nam nhàn nhạt đáp.
"Nghe nói sư đệ Hứa chân nhân...!Đúng là làm người tiếc nuối."
Đồng tử Hứa Chi Nam co rụt lại, trong mắt lóe cừu hận, nhưng hắn trấn định như núi, không lộ ra chút sơ hở, chỉ đau thương nói: "Chúng ta trúng bẫy, Trần Tinh Vĩnh cũng bị diệt khẩu, bằng không, kẻ sau màn giật dây đã sớm phải lộ diện rồi."
Diêm Xu vuốt râu nói: "Đây chẳng phải là để kẻ giật dây nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? An nguy của các tu sĩ vẫn thật khiến người ta lo lắng."
Tông Tử Kiêu đắc ý bảo: "Chúng ta trước đó hỏi cung Trần Tinh Vĩnh, gã vì giữ mạng, không khai hết, nhưng không thể không hé răng, cho nên vẫn tiết lộ chút manh mối, bọn ta nhất định tra ra được."
"Ồ, manh mối gì?"
Hứa Chi Nam nói: "Diêm chưởng môn cứ chờ xem là được, kẻ sau màn này chắc chắn là cao nhân, không khéo giờ đang ở Đại Danh, trước khi hội Giao Long kết thúc, chúng ta sẽ tra từng nơi một, sớm muộn gì cũng tra ra." Lúc hắn nói đến đoạn này, cố tình nói chữ "tra ra" vừa nặng lại vừa rõ, chữ này khiến người ta không khỏi nghĩ tới đo lường*, mà đo lường, thì trong hoàn cảnh này, lại không khỏi nhớ tới Công Thâu Cự và thần xích Lỗ Ban.
(*: Tra xét = trắc, đo lường = trắc lượng)
"Đúng, nhất định sẽ tra ra." Tông Tử Hoành nhìn chằm chằm võ đài, vỗ tay liên hồi, "Chiêu này đánh thật hay."
Diêm Xu nhìn võ đài, bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ, mới nhận ra hậu bối phái mình đã rơi vào thế hạ phong trước Thuần Dương Giáo.
Rất nhanh, luận võ kết thúc, Thuần Dương Giáo thắng hiểm Ngũ Uẩn Môn.
Diêm Xu vẫn không rõ vui buồn như cũ, bình tĩnh chúc mừng Hứa Chi Nam.
Hứa Chi Nam cười ha ha: "Diêm chưởng môn khách khí rồi, khách khí rồi."
Tông Tử Kiêu không đợi nổi nữa nói: "Diêm chưởng môn, mau cho ta xem Ngô Sinh Bút đi, lát nữa, ta còn phải tỉ thí nữa."
Tông Tử Hoành hổ thẹn nói: "Diêm chưởng môn, đệ đệ ta không hiểu chuyện, yêu cầu quá đáng này, nếu làm khó ông, ông cứ nói ra."
"Không sao, hôm nay cho cửu điện hạ mở mang tầm mắt."
Mấy người vào núi tìm chỗ vắng người.
Diêm Xu lấy một chiếc bút lông cổ ra, nhìn Tông Tử Kiêu: "Cửu điện hạ muốn xem rồng?"
"Đúng, vẽ rồng đi."
Ngô Sinh Bút lóe từng trận linh quang, trôi nổi giữa không trung, Diêm Xu thôi thúc linh lực, ngòi bút tự di, rất nhanh vẽ thành một con rồng nhỏ to tầm cánh tay trên hư không.
Con rồng nhỏ này tuy cả người đen như mực, nhưng rất sống động, râu rồng phe phẩy, vươn thân thể dài ngoằng, ngoan ngoãn quấn quanh Diêm Xu.
Tông Tử Kiêu hưng phấn đuổi theo con rồng kia.
Tông Tử Hoành vỗ tay cười nói: "Thú vị thật Diêm chưởng môn sao có được pháp bảo thú vị thế."
"Gặp may thôi."
"Diêm chưởng môn, con rồng này giữ được bao lâu?"
"Vật nhỏ thế này, ta có thể giữ rất lâu." Diêm Xu nhìn về phía Hứa Chi Nam, "Nhưng nếu Hứa chân nhân dùng Công Thâu Cự biến nó lớn, thế thì hao tổn linh lực quá, ta cũng không đoán được."
Hứa Chi Nam xua xua tay, cười khổ bảo: "Công Thâu Cự cũng không nằm trong tay ta."
Tông Tử Kiêu không vui nói: "Hừ, ngươi vẫn là..."
Tông Tử Hoành nghiêm nghị cắt lời Tông Tử Kiêu: "Chuyện Công Thâu Cự liên quan trọng đại, đâu phải thứ để đệ nghịch."
Ba người kẻ xướng người họa, quả thực khiến Diêm Xu nhíu mày, Hứa Chi Nam luôn miệng từ chối, lại càng khả nghi, thêm nữa họ lo lắng về Công Thâu Cự như thế, nhìn sao cũng có vấn đề.
---
Sau khi tách khỏi Diêm Xu, Tông Tử Kiêu nhướng mày: "Ông ta còn cho là đệ thích nghịch pháp bảo của ông ta thật, đệ cũng có phải con nít đâu chứ."
Hứa Chi Nam nhàn nhạt nói: "Đó là vì đại điện hạ muốn xem Ngô Sinh Bút, đương nhiên phải khiến người vứt bỏ mặt mũi chút."
"Nếu thật sự hỏi ông ta về bảo vật trấn phái của Ngũ Uẩn Môn, ông ta sao mà đồng ý, hơn nữa còn nghi ngờ." Tông Tử Hoành xoa xoa đầu Tông Tử Kiêu, "Đệ quả thật vẫn là con nít thôi." Tông Tử Kiêu hất tay đại ca ra, ưỡn ưỡn ngực, nghiêm mặt đáp: "Đệ không phải con nít nhá."
"Ông ta hẳn đã cắn câu rồi.
Ông ta giao dịch với Trần Tinh Vĩnh nhiều lần, khó tránh lộ sơ hở, không thể không lo thân phận bị vạch trần, giờ chúng ta muốn dựa vào "tra" qua Công Thâu Cự, ông ta không biết chúng ta muốn "tra" thế nào, "tra" cái gì, nhưng hẳn sẽ chột dạ."
"Chỉ bước này chưa đủ, ông ta chỉ nghi ngờ, nhưng không thật sự cho rằng Công Thâu Cự có thể vạch trần ông ta."
Hứa Chi Nam gật gù: "Tiếp theo, phải nhờ Hoa Du Tâm rồi."
"Các ngươi với pháp bảo kia của Ngũ Uẩn Môn, biết tới đâu?" Tông Tử Kiêu cau mày nói, "Cho dù chúng ta thật sự ép ông ta lộ chân tướng, nhưng nếu không thể nắm thóp ông ta, cũng chẳng dễ làm."
"Cản Sơn Tiên..." Tông Tử Hoành lẩm bẩm, "Truyền thuyết nói là pháp khí của Thủy hoành đế, có thể dời núi, nhưng đến tột cùng có khả năng gì, cũng không ai từng thấy, dù sao nó cũng đã mấy trăm năm chưa xuất hiện trong Tu Tiên giới rồi."
Từ ba trăm năm trước, tổ tiên Tông thị thống nhất Cửu Châu, xưng đế đăng cơ, trên vùng đất này không còn nhiều phân tranh lớn nữa, không chỉ Cản Sơn Tiên, các pháp bảo cấp đỉnh của các tiên môn lớn, gần như đều không có đất dụng võ, vì thế thế hệ này của họ không biết nhiều về Cản Sơn Tiên.
"Tới lúc ấy mọi người đành phải hợp lực, bắt ông ta." Tông Tử Hoành nhìn sắc trời, "Tiểu Cửu, trận tỉ thí thứ hai của đệ sắp bắt đầu rồi, chúng ta về thôi."
Trận thứ hai của Tông Tử Kiêu, gặp ngay đệ tử Thuần Dương Giáo vừa thắng hiểm Ngũ Uẩn Môn, trận chiến khi nãy, đủ để mọi người nhìn ra đệ tử này không phải đối thủ của Tông Tử Kiêu, nên trận này cũng chẳng hồi hộp.
Tông Tử Hoành đang muốn đi xem chiến, lại bị tì nữ của Thẩm Thi Dao cản lại: "Đại điện hạ, nương nương muốn gặp ngài."
Tông Tử Hoành lạnh nhạt đáp: "Ta muốn đi xem tiểu Cửu luận võ."
"Nhưng nương nương bảo..." Tì nữ nhỏ giọng, làm khó dễ bảo, "Đại điện hạ, nương nương giận cả một ngày rồi, nếu như bà ấy tìm tới ngài, không phải càng ồn ào hơn ư."
Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, y biết trốn cũng vô dụng, nhanh chân đi về phía lều trại của mình.
Thẩm Thi Dao cho người hầu lui xuống, hai mẹ con đối diện nhau, mắt ngập lửa giận.
Bà vừa định nói, Tông Tử Hoành đã cướp lời: "Mẫu thân, người biết sai rồi à?"
Thẩm Thi Dao trợn lớn đôi mắt đẹp, run giọng nói: "Ta sai? Ta làm những chuyện này vì ai hả?!"
"Con không cần người làm chuyện đê tiện bỉ ổi như thế."
Thẩm Thi Dao giận dữ: "Làm càn! Con nói ta đê tiện bỉ ổi?!"
"Người...!Người cho một cô nương vô tội uống loại thuốc kia, còn ném cho nhi tử của mình..." Tông Tử Hoành mặt đỏ bừng, xấu hổ không chịu được, "Người có nghĩ tới chuyện này lộ ra, chúng ta sẽ có kết cục gì không?"
"Kết cục? Kết cục chính là Hoa Du Tâm không phải con thì không cưới, phái Hoa Anh vốn cũng muốn con làm con rể, đây chính là thành toàn cho hôn sự này."
"Người..." Tông Tử Hoành bị Thẩm Thi Dao chọc giận đến run người.
"Con cho rằng ta bỏ thuốc ấy dễ lắm à? Con cho rằng ta bí quá hóa liều, lòng không sợ hãi, không hổ thẹn?" Thẩm Thi Dao cắn răng, "Nhưng con tiện nhân Lý Tương Đồng kia còn ác độc hơn ta nhiều, ta không dùng thủ đoạn, sẽ bị ả ta dùng thủ đoạn phế mất con."
"Không nói lý nổi!" Tông Tử Hoành lạnh lùng nói, "Người đúng là chẳng thể nói lý nổi!" Y từ nhỏ tới lớn đều hiểu chuyện hiếu thuận, chưa từng cãi vã dữ dội với mẫu thân như thế, lần này thật sự vô cùng phẫn nộ lại thất vọng, nhất thời không thể chấp nhận người này là mẹ của mình.
Thẩm Thi Dao khóc lóc gào lên: "Sao con bất hiếu tới thế, không hiểu nỗi khổ tâm của nương, chỗ nào cũng khiến ta thất vọng, lúc nào cũng cãi lại ta, ta là nương của con mà, ta đều vì con cả thôi!"
"Người vì con thật chắc!" Tông Tử Hoành lùi về sau hai bước, rưng rưng hỏi.
Thẩm Thi Dao cứng đờ nhìn nhi tử mình.
Tông Tử Hoành lắc lắc đầu, xoay người bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...