Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_____________________
Sau khi tới Nhạn Thành, Hứa Chi Nam trước hết gọi đệ tử theo dõi của Thuần Dương Giáo tới, biết được Trần Tình Vĩnh đêm qua gặp một nam nhân, người kia dùng hắc y che mặt, ngay cả bội kiếm cũng được che kín, không thể nào đoán được lai lịch.
Sau khi nam nhân kia rời thành, một đệ tử cố gắng đuổi theo gã, nhưng rất nhanh đã bị mất dấu.
Nghe tới đó, Trình Diễn Chi nghiêm nghị trách mắng: "Ai cho phép các ngươi tự ý hành động?"
Đệ tử kia ngập ngừng bảo: "Ta cho rằng thân phận người nọ nhất định không tầm thường, vì thế..."
"Nếu thật sự là người không tầm thường, rất có khả năng đã phát hiện ra ngươi rồi, lúc trước ta đã đặc biệt căn dặn là không được bứt dây động rừng, ngươi có nghe vào tai không!"
"Trình sư huynh, ta sai rồi."
Hứa Chi Nam cau mày bảo: "Bỏ đi, nếu Trần Tinh Vĩnh vẫn chưa rời khỏi, vậy khả năng chúng ta còn chưa bị phát hiện đâu."
Tông Tử Hoành nói: "Nếu như người kia là người Trần Tinh Vĩnh đang đợi, vậy hắn vô cùng có khả năng là người mua của Sư Minh, tiếc là để hắn chạy mất."
"Chỉ cần bắt sống Trần Tinh Vĩnh, chúng ta có thể tóm gọn được toàn bộ những kẻ sau lưng."
"Nhưng Trần Tinh Vĩnh gặp xong người mình cần gặp, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, sợ là chúng ta không kịp đợi người Thương Vũ Môn tới rồi."
Hứa Chi Nam hỏi: "Phi Linh Sứ bao lâu nữa mới có thể tới?"
"Tầm một hai ngày này."
"Tiếp tục theo dõi Trần Tinh Vĩnh, chờ các nàng tới lập tức hành động."
"Vâng."
"Diễn Chi." Hứa Chi Nam nói, "Sau khi mặt trời lặn, đệ dẫn người ra khỏi thành, âm thầm tìm kiếm tung tích kẻ mặc áo đen kia xem, hắn che giấu càng kín đáo, thì chứng minh hắn có thân phận càng không tầm thường.
Xung quanh đây cũng không khá giả gì, tu sĩ cũng không gặp nhiều, hỏi dân chúng ở quanh thành thử xem, ban ngày có gặp tu sĩ hay kẻ nào phú quý không."
"Rõ, đại sư huynh."
Trình Diễn Chi đi rồi, Tông Tử Kiêu mới hỏi: "Đại ca, Sư Minh sao lại muốn đến chỗ này? Chung quanh đây cũng không có tiên môn tên tuổi nào, còn nghèo nữa, cho dù tránh tai mắt kẻ khác, chẳng lẽ tới thành lớn hơn không an toàn hơn ư."
"Đệ nói cũng đúng, có điều, nếu muốn gặp người, thì có lẽ nơi này là chỗ hẹn mà kẻ áo đen chọn."
"Đại ca, kẻ mặc áo đen kia, có thể liên quan tới chuyện năm ấy chúng ta bị tập kích không?"
"Có thể." Tông Tử Hoành che kín một tầng sương lạnh trong mắt, "Vì thế Trần Tinh Vĩnh nhất định phải bị bắt sống."
---
Bọn họ tạm dừng chân ở một khách điếm nhỏ, chờ Phi Linh Sứ Kỳ Mộng Sênh của Thương Vũ Môn tới, cùng nhau vây bắt Trần Tinh Vĩnh.
Trần Tinh Vĩnh trước kia khi còn ở Thương Vũ Môn, cũng không có gì thu hút, thiên tư, tu vi cũng ở mức thường thường, không xuất sắc hay yếu kém, nếu nghênh chiến chính diện, căn bản không cần phải dùng trận thế lớn thế này, nhưng Công Thâu Cự pháp bảo này thật sự quá lợi hại, chí ít nó cũng có thể giúp hắn trốn thoát.
Một kẻ tu vi tầm thường, nhờ pháp bảo có thể nhận được sức mạnh đáng sợ như thế, chẳng trách nhiều tu sĩ, vì pháp bảo có thể tranh đoạt nhau vỡ đầu chảy máu, ví như Trần Tinh Vĩnh, khi sư diệt tổ, lòng dạ ác độc, sau khi cướp Công Thâu Cự, dựa vào ăn nhân đan, cũng vượt lên hàng ngũ tu sĩ cấp cao, Đại Danh Tông thị truy nã hắn, Thuần Dương Giáo, Thương Vũ Môn, phái Hoa Anh cũng liên tục truy lùng hắn, nhưng tới giờ đã ba năm, hắn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, "Đại ca, nếu bắt được Trần Tinh Vĩnh, đệ muốn có Công Thâu Cự." Tông Tử Kiêu bình thản nói, tựa như pháp bảo này vốn nên thuộc về hắn, mà hắn căn bản không cần che giấu dục vọng của mình.
Tay Tông Tử Hoành hơi cứng lại.
Y gọi tiểu nhị trong điếm, mang một thùng nước nóng lên, giờ đang gội đầu cho Tông Tử Kiêu.
"Cho đại ca cũng được, dù sau chúng ta tuy hai mà một mà." Tông Tử Kiêu ngồi trong thùng nước tắm, lấy nước dội lên mặt, "Đại ca, xà phòng cứ trôi xuống mãi, huynh tắm nhanh chút đi."
"Pháp bảo kia sao đệ có thể nói muốn là muốn được, nó vốn thuộc về Thương Vũ Môn."
"Nó mới không thuộc về Thương Vũ Môn ấy, bảo bối tiền bối để lại, thuộc về người có bản lĩnh giành đến nó." Tông Tử Kiêu chăm chú nhìn Tông Tử Hoành, "Đại ca, huynh không muốn có Công Thâu Cự ư?"
"Pháp bảo như vậy có ai không muốn chứ, nhưng chuyện này không đơn giản thế, lẽ nào bắt được Trần Tinh Vĩnh, chúng ta còn phải nội đấu tranh giành xem ai có được pháp bảo à." Tông Tử Hoành xoa tóc Tông Tử Kiêu, "Không được có suy nghĩ kì quặc, mục đích của chúng ta không phải pháp bảo."
"Mục đích của huynh không phải pháp bảo, nhưng huynh có nghĩ tới mục đích của họ không." Tông Tử Kiêu xoay người đối diện với Tông Tử Hoành, "Hứa Chi Nam tích cực như vậy làm gì, chuyện này, chúng ta và phái Hoa Anh là vì báo thù và điều tra rõ chân tướng, Thương Vũ Môn là vì thanh lý môn hộ và đoạt lại pháp bảo, vậy Thuần Dương Giáo thì sao? Chuyện này có liên quan gì tới Thuần Dương Giáo chứ, không có lợi thì sẽ không dậy sớm đâu."
"..."
"Ai bắt được Trần Tinh Vĩnh, ai có được Công Thâu Cự." Tông Tử Kiêu cười xấu xa, "Đại ca, chúng ta lấy được Công Thâu Cự, họ dám thật sự cướp của chúng ta sao, dám đối nghịch với Đại Danh Tông thị sao?"
Tông Tử Hoành có hơi hoảng sợ, đệ đệ y một tay nuôi lớn này, sao tính cách hoàn toàn trái ngược mình thế? Nhưng nghĩ lại thì, cuộc đời y luôn quen nhượng bộ, nhượng bộ mới có thể bảo vệ bản thân, mà Tông Tử Kiêu từ nhỏ đã quen dám nghĩ thì dám làm, vì mỗi lần dám làm thì đều có thành quả.
Y thầm than một tiếng, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì.
"Đại ca?" Tông Tử Kiêu khó hiểu nói, "Đệ nói không đúng ư, pháp bảo kia cũng không khắc tên ai lên đó, ai có khả năng thì chiếm được thôi, đây là quy củ của Tu Tiên giới mà."
Tông Tử Hoành cầm gáo hồ lô múc một gáo nước, dội xuống đầu Tông Tử Kiêu.
"Á...!Mắt." Tông Tử Kiêu xoa xoa mắt dính xà phòng, nửa ngày mở không lên.
"Tiểu Cửu, đệ không thể thấy gì là muốn cái đó được, nhân gian này cũng sẽ chẳng thể luôn như đệ mong muốn." Tông Tử Hoành hòa nhã nói, "Công Thâu Cự là Trần Tinh Vĩnh giết sư phụ mình cướp được, sau khi đoạt lại, nên trả về Thương Vũ Môn, đó là đạo nghĩa."
Tông Tử Kiêu mở mắt ra, đôi mắt đen láy không chớp mắt một cái mà nhìn Tông Tử Hoành.
"Về phần Hứa đại ca, huynh nghĩ là huynh ấy không có mục đích gì khác, chỉ là muốn diệt trừ mối tai họa là Trần Tinh Vĩnh này, đó là tấm lòng hào hiệp mà mỗi một người tu đạo đều nên có, đệ nghĩ huynh ấy như vậy, là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."
Mặt Tông Tử Kiêu thoáng tức giận, nhưng lập tức thay bằng vẻ tủi thân: "Đại ca, huynh đừng nói đệ thế chứ, huynh với Hứa Chi Nam mới gặp mặt hai lần, huynh dựa vào đâu mà tin tưởng hắn như vậy."
Tông Tử Hoành cũng nhận ra mình nặng lời, y rửa bọt dính trên mặt Tông Tử Hoành: "Ý của đại ca là, đừng luôn nghĩ người khác xấu xa như thế."
Tông Tử Kiêu không phục nói: "Bằng bản lĩnh mà có được thứ mình muốn, sao lại phải chia tốt xấu chứ?"
Tông Tử Hoành nghiêm túc nói: "Đệ nghĩ như thế, Trần Tinh Vĩnh kia cũng nghĩ thế."
"...!Đệ với hắn không giống nhau."
"Các ngươi đương nhiên không giống nhau." Tông Tử Hoành xoa mái tóc ướt đẫm của đệ đệ, "Vì thế, đừng nghĩ tới chuyện muốn có Công Thâu Cự nữa."
"Đại ca thật sự không muốn pháp bảo lợi hại?"
"Muốn, nhưng người quân tử thì phải biết khi nào nên lấy và khi nào nên bỏ, chúng ta không thể cướp của người khác được."
"Hừ, thôi vậy, Công Thâu Cự đệ cũng chẳng thèm để ý nữa, tương lai sẽ có một ngày, đệ sẽ có Sơn Hà Xã Tắc Đồ thôi."
Tông Tử Hoành bật cười: "Khẩu khí không nhỏ nhỉ."
Một trong tứ đại pháp bảo thượng cổ, Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nằm ngay trong Tàng Bảo Khố của Đại Danh Tông thị, pháp bảo thượng cổ khó có thể bị phàm nhân điều khiển, như Đỉnh Thần Nông, cần phải có cả trăm tu sĩ cấp cao đồng thời phát lực.
"Tổ tiên Tông thị chúng ta từng dùng được Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vậy sao đệ lại không thể dùng được chứ, sớm muộn cũng có ngày, đệ sẽ lợi hại tới mức có thể điều khiển được cả pháp bảo thượng cổ."
"Đệ đấy, chưa học bò đã lo học chạy rồi."
Tông Tử Kiêu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cả người chìm xuống nước, trên mặt nước chỉ còn một đám bong bóng.
Tông Tử Hoành dùng ngón tay quấn lấy mái tóc nổi lên như lá tảo của hắn: "Huynh xem thử xem đệ chịu được bao lâu."
Tông Tử Kiêu như là đang so tài cao thấp, không chịu trồi lên, cuối cùng thật sự nhịn hết nổi, mới đột nhiên bật ra khỏi nước, cố tình hắt đầy nước vào Tông Tử Hành.
"Nhóc con hư hỏng." Tông Tử Hoành cười mắng, cũng bắt đầu hắt nước lên mặt hắn.
Hai người cách bồn tắm vẩy nước loạn xạ, cuối cùng nước bị hắt đầy cả phòng, người Tông Tử Hoành cũng ướt nhẹp.
Tông Tử Kiêu chơi vui đến chết đi được, cười đến mỏi cả hàm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng.
"Được rồi, không quấy nữa, tắm cũng không chịu yên." Tông Tử Hoành dùng khăn vải quấn lấy hắn, một tay đỡ hắn lên giường, lau người cho hắn từ trên xuống dưới.
Tông Tử Kiêu ban đầu còn đang cười, chỉ chốc lát, trên mặt có một tia khác thường, không được tự nhiên mà né tránh, hắn hơi mất tự nhiên mà cuộn mình giành lấy khăn vải: "Được rồi, để đệ tự lau."
"Đệ lau đi, tóc nhất định phải lau khô đấy, huynh đi thay y phục đã."
Tông Tử Hoành đi tới một bên, đưa lưng về phía Tông Tử Kiêu nới lỏng đai lưng, cởi từng lớp từng lớp y phục ướt nhẹp xuống, dáng người y thon dài, da dẻ trắng nõn, thân thể còn đang giữa ranh giới thiếu niên và thanh niên, cơ bắp săn chắc bao bọc lấy thân thể đơn bạc, như khối ngọc đẹp đẽ được mài giũa tinh tế, không chút tì vết nào, tản ra ánh sáng ôn hòa, thuần khiết, nhẵn nhụi.
Tông Tử Kiêu len lén nhìn bóng lưng đại ca, mặt không hiểu sao lại đỏ lên.
Hắn còn chưa hiểu được loại biến hóa này của thân thể là gì, cũng không hiểu tại sao mình muốn nhìn đại ca thay y phục, rồi lại không muốn cho đại ca biết mình đang nhìn lén.
Hắn nghĩ, thân thể đại ca thật trắng, thật gầy, eo thật thon, chân thật dài, hết thảy tất cả, đều thật dễ nhìn.
Tối ấy lúc ngủ, Tông Tử Kiêu lần đầu tiên không dính lấy đại ca, ngược lại còn cố ý cách một khoảng, trời lạnh thế này, bên cạnh có nguồn nhiệt mà hắn thích nhất, nhưng hắn ngượng nghịu không dám tới gần, như sợ bị bỏng.
-----
Một giấc ngủ đến khi trời tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang lên, hai huynh đệ đồng thời tỉnh giấc.
Sau một hồi rửa mặt, họ xuống lầu, tới đình tập thể dục buổi sáng.
Hứa Chi Nam và mấy đệ tử Thuần Dương Giáo cũng đã dậy.
Hai huynh đệ chưa từng luận bàn với võ tu, nhất thời nóng lòng muốn thử.
Lúc này, tiểu nhị trong điếm nhấc theo một thùng gỗ đi ngang qua đình, cười chào hỏi bọn họ: "Khách quan, dậy sớm thế, ta qua nhà bên mua một mẻ đậu phụ mới ra lò, bữa sáng chưng đậu phụ cho các ngài ăn nhé."
Tông Tử Hoành cười nói: "Được."
Tiểu nhị ra cửa, đột nhiên, lại nghe thấy tiếng gã gào lên, thùng gỗ rơi xuống đất, vang lên rất lớn, gã liên tục lăn lộn lùi về: "Yêu, yêu quái!"
"Có chuyện gì thế!"
Đám người nghe tiếng chạy ra, chỉ thấy sau lớp sương mù buổi sáng, xuất hiện một cái bóng đen to bằng căn nhà, đang từng bước bước về phía họ, mỗi bước chân dậm xuống đều làm mặt đất rung lên, truyền từ chân lên tận đầu họ.
Mọi người chẳng ai dám thở mạnh.
Đây là loại yêu thú gì? Yêu thú phần lớn đều rời xa nơi đông đúc, không có khả năng xuất hiện trên địa bàn của con người, huống hồ còn là yêu thú lớn thế này.
Yêu thú kia đột nhiên dừng lại, như đang nhìn xuyên qua sương mù mà đánh giá bọn họ.
Hứa Chi Nam móc một lá Phong phù ra, ném ra ngoài, một cơn gió mạnh thổi tan lớp sương trắng, trước mắt thình lình xuất hiện một con -- chó.
Tông Tử Hoàng kinh hãi đến biến sắc, đây không phải con chó vàng béo trên phố kia à?
Tông Tử Kiêu nói: "Con chó, sao con chó nó to lên rồi!"
Hứa Chi Nam ngưng trọng nói: "Không phải chó to lên, là chúng ta nhỏ đi."
=
=
Lời tác giả:
Thật xin lỗi! Mấy hôm nay đang có việc bận, bận tới choáng cả đầu không có thời gian mà ra chương mới nữa, hôm nay cuối cùng cũng coi như xong, lại ra chương như thường! Yêu mọi người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...