Kiếp Vô Thường


Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
___________________________
Thân thể Hứa Chi Nam còn hơi suy yếu, bọn họ chỉ nói chuyện nửa canh giờ, đã tạm thời tản đi, còn chuyện có cần tới Thục Sơn chất vấn Lý Bất Ngữ hay không, nghĩ tới quyền cao chức trọng của Lý Bất Ngữ, nhất thời cũng chưa thể quyết định được.
Trở về nơi ở, ba sư đồ đều tràn ngập nghi vấn trong lòng, nên sắc mặt ai cũng nặng nề.

Biết được quá nhiều chuyện cùng một lúc, khiến người ta thật sự khó mà chấp nhận ngay.
Chung Quỳ buồn bực vò tóc: "Chuyện này càng ngày càng khiến người ta hồ đồ.

Tông Minh Hách ăn nhân đan? Đây không phải chuyện mẫu thân của Tông Tử Kiêu thông đồng với Ngũ Uẩn Môn làm ra à?"
Phạm Vô Nhiếp một tay giữ tay vịn, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" nho nhỏ, tay vịn làm bằng Hoàng Hoa Lê cực kỳ rắn chắc kia đã bị siết đến nứt ra một cái khe nhỏ.
Giải Bỉ An suy tư nói: "Cũng có cách nói, là bị Tông Tử Hoành đổ tội.

Dù sao thì, huynh đệ hai người ngay lúc đó mâu thuẫn gay gắt, mà Ngũ Uẩn Môn cũng có cấu kết với Sư Minh cướp nhân đan, cũng là sự thật không thể chối cãi, chuyện này sau lưng thế mà còn liên quan tới Tông Minh Hách nữa."
Phạm Vô Nhiếp trầm thấp nói: "Các ngươi chỉ lo chuyện Tông Minh Hách ăn nhân đan, lẽ nào đã quên, kim đan Tông Minh Hách cũng bị moi mất rồi à."
"Đúng thế, nhân đan của Tông Minh Hách lại bị kẻ nào..."
Kẻ nào có hiềm nghi nhất, đáp án đã cực kỳ rõ ràng.
"Tông Tử Hoành vì ngôi vị hoàng đế, không chừa thủ đoạn nào, tình huynh đệ, ân nghĩa cha mẹ, hắn có để cái nào vào mắt? Ăn nhân đan của chính cha mình, cũng không có gì lạ." Phạm Vô Nhiếp vừa nói, ánh mắt vừa chậm rãi nhìn về phía Giải Bỉ An, con ngươi đen thẳm như có thể hút hết mọi thứ vào đó.
Nhưng Giải Bỉ An cũng chẳng nhận ra.
Chung Quỳ lắc đầu: "Ta không cho là Tông Tử Hoành ăn đan Tông Minh Hách đâu."

"Tại sao?"
"Bọn họ có quan hệ huyết thống trực hệ, tu vi Tông Minh Hách lại cao thâm, nếu như Tông Tử Hoành ăn nhân đan đại bổ như thế, với thiên tư của hắn, có lẽ đã chẳng thua trận quyết chiến với Tông Tử Kiêu ở cung Vô Cực đâu."
"Có thể là do Tông Tử Kiêu có âm binh mà." Giải Bỉ An nói, "Hắn cũng không cần phí sức, một đội Yến Vân Thập Bát Kỵ* đã có thể san bằng cả một tòa thành."
"Quyết chiến ở cung Vô Cực, Tông Tử Kiêu không triệu hoán lấy một âm binh." Phạm Vô Nhiếp lạnh lùng nói.
"Thật ư? Nhưng trong truyền thuyết..."
"Quyết chiến cung Vô Cực, hai người chỉ dùng kiếm pháp Tông Huyền." Chung Quỳ nói, "Con ít nghe mấy lời đồn nhảm đi, vốn dĩ hai huynh đệ bọn họ thiên tư ngang nhau, nhưng Tông Tử Kiêu vì ăn nhân đan của cha ruột hắn, mới đột phá tầng thứ tám Tông Huyền Kiếm."
Phạm Vô Nhiếp quay mặt đi, nén giận.
Giải Bỉ An bừng tỉnh: "Vậy tại sao, nếu Tông Tử Hoành cũng ăn nhân đan Tông Minh Hách, lẽ ra hắn cũng phải đột phá tầng thứ tám, chưa chắc sẽ thua."
"Vậy đan của Tông Minh Hách..." Chung Quỳ nheo mắt lại, "Lẽ nào..."
Giải Bỉ An sợ hết hồn, không tự chủ được hạ thấp giọng: "Sư tôn, đừng nói người cho rằng, là Lý Bất Ngữ ăn nha."
Phạm Vô Nhiếp nói: "Chuyện Tông Minh Hách bị giam ở Phược Ma Trận, lão ta là kẻ có hiềm nghi lớn nhất, kim đan Tông Minh Hách bị đánh cắp, nghi ngờ lão cũng hợp tình hợp lý."
Chung Quỳ chống cằm, đăm chiêu nửa ngày: "Cũng không phải, tu vi Lý Bất Ngữ hình như cũng chẳng có gì tăng vọt cả."
"Lẽ nào tu vi lão bây giờ chưa đủ cao thâm ư? Huống hồ Tông Minh Hách cho dù có lợi hại, cũng còn chưa phải tu sĩ cấp đỉnh."
"Đan Tông Minh Hách, hẳn phải có hiệu quả lớn hơn." Chung Quỳ lẩm bẩm nói.
"Vì sao, bọn họ cũng chẳng quen chẳng biết."
Chung Quỳ lắc đầu: "So với đan Tông Minh Hách bị ai ăn, ta lại muốn biết hắn ăn đan của ai hơn, có lẽ không chỉ một người đâu."
Sư huynh đệ hai người cảm nhận được Chung Quỳ tựa như che giấu cái gì, nhưng Chung Quỳ không muốn nói, bọn họ cũng không tiện hỏi.
Trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, Giải Bỉ An nói: "Sư tôn, người có nghĩ tới, chuyện này cuối cùng sẽ tra ra kết quả thế nào hay không, nếu như Lý Bất Ngữ thừa nhận lão đặt xác Tông Minh Hách ở Điểm Thương Phong, vậy thì sẽ thế nào?"
"Nhưng nếu Tông Minh Hách cấu kết với Sư Minh, vậy chuyện năm đó đương nhiên còn có ẩn tình khác."

"Cho dù có ẩn tình khác, thì đã làm sao?" Giải Bỉ An nói, "Qua trăm năm rồi, liên quan tới chuyện năm đó, trên đời chỉ còn lại ba người, ân oán đã hóa thành cát bụi."
Chung Quỳ khó hiểu nói: "Con vì sao đột nhiên không để ý chân tướng nữa thế? Ngay mới đây, sư điệt Lý Bất Ngữ chết trong tay Thiết Đan ma tu, những chuyện này, có lẽ đều có liên hệ."
"Có khi không có đâu." Giải Bỉ An hít sâu một hơi, y cũng chẳng biết tại sao, từ lúc tới Thuần Dương Giáo, trong lòng luôn có cảm giác thấp thỏm bất an, giống như càng ngày càng kháng cự việc biết được quá nhiều chuyện, y đem chuyện này tổng kết lại thành vì quá lo lắng cho Chung Quỳ, "Sư tôn, con nghi ngờ, tuổi thọ trên sổ sinh tử của người giảm, chính là bởi vì chúng ta chấp nhất điều tra chuyện này, chuyện này liên quan tới chưởng môn của tiên môn đệ nhất thiên hạ, nghĩ kiểu gì cũng cực kỳ nguy hiểm.

Giờ đã chứng minh được tà túy kia không phải sư đệ của Hứa Chi Nam, Lý Bất Ngữ không lạm sát người vô tội, ân oán của lão và Tông Minh Hách cũng chẳng phải chuyện chúng ta nên nhúng tay vào.

Con có linh cảm, không cần tiếp tục tra nữa…., nếu không...!Nếu không sẽ dẫn tới họa sát thân đấy."
Phạm Vô Nhiếp nhìn về phía Giải Bỉ An, hắn cũng hơi hiểu được nỗi bất an của Giải Bỉ An, phần bất an này không chỉ vì quan tâm Chung Quỳ, mà còn giống như chính hắn, vừa muốn biết trên người Tông Minh Hách có bí mật gì, rồi lại sợ sẽ biết tới.

Chỉ có điều đối với chuyện chính mình tại sao lại mâu thuẫn như thế, hắn rõ ràng trong lòng, mà Giải Bỉ An, càng giống như là xuất phát từ bản năng, như khi ngất xỉu trên đài bát quái, mơ thấy "Tiểu Cửu", Giải Bỉ An đang bị ký ức kiếp trước quấy rối, chỉ là y không biết thôi.
"Con cảm thấy ta làm vậy, tuổi thọ có thể tăng thêm à?"
"Con....."
"Nhân đã gieo xuống rồi, đương nhiên phải kết được quả." Chung Quỳ hiếm khi nghiêm túc nói, "Bỉ An, sư đồ chúng ta bị kéo vào chuyện này, chính là không thể làm trái mệnh trời, có lẽ khi tiếp tục tra, như lời con nói, sẽ đụng phải họa sát thân, nhưng trong họa có phúc, nói không chừng sẽ có hi vọng, ngược lại có thể sẽ là cơ hội để ta tự cứu bản thân."
Giải Bỉ An trầm mặc.
"Hơn nữa, sư phụ có một loại dự cảm xấu." Chung Quỳ vuốt cằm thở dài, "Con nói kỳ thực không phải không có lý, cho dù sau lưng nhiều ẩn tình, đều là chuyện trăm năm trước, tra được có khi cũng vô ích, nhưng ta tóm lại vẫn cảm thấy chuyện này liên lụy rất nhiều thứ, không đơn giản như bề ngoài."
Giải Bỉ An thở dài: "Sư tôn lo lắng cũng đúng."
Chung Quỳ cười sang sảng: "Dù sao thì, đã nói ta thích lo chuyện bao đồng, ta lại càng muốn nhúng tay làm rõ đấy."
"Sư tôn, còn một chuyện, đồ nhi không rõ." Phạm Vô Nhiếp nói, "Nửa đời Hứa Chi Nam đều cố gắng đột phá Bất Diệt Thiên Hỏa, Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan có khi là cơ hội cuối cùng của ông ta, sao ông ta lại từ chối?"
"Đúng thế, con cũng thấy kỳ quái." Giải Bỉ An nói, "Hai người có chú ý vẻ mặt Chiếu Văn và mọi người không? Hiển nhiên cũng không ngờ chưởng môn kiên quyết từ chối như thế, thậm chí còn không thèm nghĩ ngợi chút nào."

Chung Quỳ bĩu môi: "Còn chẳng phải vì yêu sinh hận à? Đúng là không ngờ được Hứa Chi Nam này, lại từng có một đoạn chuyện phong lưu với Kỳ Mộng Sênh, Kỳ Mộng Sênh khi trẻ là yêu nữ nổi danh Tu Tiên giới, Thương Vũ Môn không chính không tà, tuy không giống ma tu bị người ta đòi đánh đòi giết, nhưng Tiên môn chính thống Trung Nguyên, nếu không phải vì Đỉnh Thần Nông, đều khinh thường lui tới với Thương Vũ Môn, huống chi Thuần Dương Giáo còn là loại cổ hủ không gần nữ sắc, nhìn thế nào, đều cảm thấy hai người cách trời nam biển bắc."
Giải Bỉ An suy nghĩ một chút: "Lẽ nào Hứa Chi Nam bị Kỳ Mộng Sênh câu dẫn, suýt nữa không bảo vệ được bản tâm, nên ghi hận trong lòng?"
"Hứa Chi Nam không phải người như thế." Phạm Vô Nhiếp nói.
"Sao đệ biết Hứa Chi Nam là hạng người gì."
Chung Quỳ không nhịn được cười, "Con nít ranh, nói chuyện cứ giả vờ già dặn làm gì."
"Ha ha ha ha--" Giải Bỉ An chẳng khách khí ôm bụng cười to.
Phạm Vô Nhiếp chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Có điều, Hứa Chi Nam quả thực không giống kẻ lòng dạ hẹp hòi, về phần tại sao ông ta không cho mượn Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, thật là khiến người ta khó hiểu.

Pháp bảo kia tuy lợi hại, một không thể công hai không thể thủ, tác dụng duy nhất là kéo dài hơi tàn cho người sắp chết, nói là trấn giáo chi bảo, bình thường cũng chẳng có tác dụng gì.

Mạng Kỳ Mộng Sênh ngàn cân treo sợi tóc, lại đồng ý dâng Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan, trao đổi lời thế, ai lại không làm chứ." Chung Quỳ lắc đầu, "Quên đi, kệ nó."
"Nếu Kỳ Mộng Sênh thật sự qua đời, cũng không biết chưởng môn tiếp theo là Vân Tưởng Y, hay là Vân Trung Quân."
"Ai quan tâm." Chung Quỳ nhún nhún vai, "Ai làm chưởng môn Thương Vũ Môn chả được, nhưng cái tính ôm khư khư Đỉnh Thần Nông mà không đổi, sớm muộn gì cũng sẽ bị thảo phạt."
----
Hứa Chi Nam sau khi xuất quan, tình trạng thân thể cũng chẳng ổn hơn.

Tu sĩ đến cấp Tông Sư của Thuần Dương Giáo, lửa cực chính nguyên dương sẽ cực kỳ mãnh liệt, công pháp này không tiến ắt sẽ lùi, lúc này chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là đột phá cảnh giới mới, hoặc là cứ như vậy mà hồi tâm dưỡng tính, phối hợp dùng tiên đan hàn tính điều dưỡng, an hưởng tuổi già.
Mà Hứa Chi Nam là thiên tài trăm năm khó tìm của Thuần Dương Giáo, đương nhiên không cam lòng dừng lại ở đây, nên bước trên con đường vượt qua mọi khó khăn gian khổ này, càng tiếp cận điểm đột phá kia, thân thể ông ta phải gánh chịu phụ tải càng lớn, đây cũng là khảo nghiệm cuối cùng xem ông ta có khả năng thoát thai hoán cốt hay không.
Vì thế chuyện ông ta từ chối Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan, mới càng khiến người ta khó hiểu.
Sư đồ ba người không thể làm gì khác là tạm ở lại Thuần Dương Giáo, chờ thân thể Hứa Chi Nam khỏe hơn, lại cùng bàn bạc chuyện kế tiếp.

Mấy ngày nay, Giải Bỉ An và Phạm Vô Nhiếp theo tu sĩ Thuần Dương Giáo tập luyện buổi sáng, cùng ăn cùng ngủ, nhận ra cuộc sống họ thật sự khô khan lại nghiêm khắc, có khi chỉ có như thế, mới có thể đè nén được thiên tính, nhưng kiểu sống khắc khổ này thường phản tác dụng, có bao nhiêu tu sĩ Thuần Dương Giáo vì tình cảm nam nữ muôn màu muôn vẻ, từ bỏ tu vi mấy chục năm trở về hồng trần mênh mông.


Khó tu hơn cả công pháp nguyên dương, có lẽ là tu tâm.
Hôm ấy, hai sư huynh đệ đang ngồi uống trà trong sân, nghe xa xa truyền tới tiếng hét tập võ, Giải Bỉ An than nhẹ một tiếng: "Tu sĩ Thuần Dương Giáo này, đúng là người nào cũng đều tuấn tú oai hùng, chẳng trách chúng nữ tu cứ nhớ nhung họ mãi không quên."
Phạm Vô Nhiếp lơ đãng mà 'ừ' một tiếng.
"Lan đại ca...!Cơ mà Lan đại ca từ nhỏ đã đẹp rồi, mẫu thân huynh ấy là mỹ nhân nổi danh Tu Tiên giới mà.

Đệ xem huynh ấy giờ phong lưu khắp nơi, không thể tin được huynh ấy khi còn bé, lại sống ở nơi tràn đầy khuôn phép thế này."
Phạm Vô Nhiếp khinh thường nói: "Hắn chính là trời sinh háo sắc, có làm hòa thượng cũng vô dụng."
Giải Bỉ An cười ha ha nói: "Nam nhân nào mà lại không háo sắc, không thì sao Thuần Dương Giáo nhiều giới luật thanh quy thế được."
Phạm Vô Nhiếp liếc Giải Bỉ An: "Thế sư huynh cũng háo sắc à?"
"Ta…..." Giải Bỉ An không ngờ sẽ bị hỏi ngược lại như thế, "Đệ nói đến ta làm gì."
Phạm Vô Nhiếp dán sát vào Giải Bỉ An, ngắm nhìn thật sâu vào đôi mắt của Giải Bỉ An: "Ta chỉ tò mò, lúc sư huynh 'háo sắc', sẽ nghĩ thế nào, hay làm thế nào."
_____________________________
Chú thích:
*Yến Vân Thập Bát Kỵ: Yến Vân Thập Bát Kỵ là đội ngũ tập hợp 18 hào kiệt nổi tiếng kiêu dũng, thiện chiến.

Đội quân này từng được "Tấn Thư" ghi chép lại và xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, là đội hộ vệ cực kỳ nổi tiếng của Trương Phi.
Trong lịch sử Trung Hoa, Yến Vân Thập Bát Kỵ cũng từng trở thành tên gọi của một số đội quân.

Số người trong đội quân này có lúc lên tới 70, 80 người chứ không phải cố định ở con số 18.
Dù ở triều nào, người được tuyển chọn vào hàng ngũ của Yến Vân Thập Bát Kỵ đều phải là những binh sĩ tinh nhuệ, giỏi giang.
Đội ngũ tập hợp toàn những tinh anh này đã trở thành cảm hứng của nhiều tác phẩm nghệ thuật và thậm chí còn được thần thánh hóa trong các giai thoại dân gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui