Kiếp Trước Yêu, Kiếp Sau Thương

Tư Dật mỗi ngày đều tận tụy công việc đưa đón, còn Đỗ Vi Vi cũng dần dần quen với ánh mắt đầy địch ý của những người khác.

Chiều hôm nay tan học sớm, bạn cùng bàn chớp mắt, đáng yêu nhỏ giọng thỉnh cầu: “Chút nữa có thể đến thư viện cũ với tớ không?”

Đỗ Vi Vi kinh ngạc quay đầu nhìn: “Thư viện kia không phải cuối tuần này phải dỡ bỏ sao? Cậu đến đó làm gì?”

Người bạn cùng bàn xấu hổ đưa ra một tờ giấy nhỏ: “Có người hẹn tớ qua đó, nói là muốn cùng nhau ôn lại bầu không khí của thư viện cũ lần cuối.”

Đỗ Vi Vi suy nghĩ, bạn học này mấy hôm trước vẫn còn la hét mỗi khi thấy Tư Dật, qua mấy hôm đã thay đổi tình cảm rồi sao?

Còn nữa, người kia rốt cuộc nghĩ thế nào, lại muốn hẹn con gái nhà người ta đến thư viện cũ u ám tối đen đó chứ?

Sau cùng Đỗ Vi Vi vẫn không thể để bạn học đi một mình, cũng định nói một tiếng với Tư Dật. Thế nhưng lúc này chưa đến giờ tan học, anh lại không có ở trong lớp. Bị bạn học giục vài lần, cô không thể làm gì khác hơn là để lại tờ giấy nhắn trên bàn rồi đi mất.

Chỉ là Đỗ Vi Vi không chú ý đến, cô vừa mới ra khỏi phòng học thì có một cơn gió lớn luồn qua khung cửa sổ thổi tờ giấy rớt xuống đất. Tờ giấy bị bạn học đang trực nhật không biết quét vào trong thùng rác…

Thư viện cũ của trường ở hướng Bắc, bị tòa nhà dạy học cản mất ánh mặt trời, quanh năm âm u. Rất nhiều học sinh can đảm đều biến nơi này thành nhà ma để thử độ gan dạ. Sau đó nhà trường thấy tòa nhà không an toàn nên phong tỏa, thường ngày đều phái người tuần tra. Tháng này nhà trường cũng quyết định phá hủy để xây lại thành một tòa nhà thí nghiệm.

Sau khi Đỗ Vi Vi nhập học chỉ ghé qua đây hai lần, đều là giúp thầy cô dọn dẹp sách đi. Thư viện cũ ngay cả ban ngày cũng phải bật đèn. Cô mỗi lần đến đây đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, nên cố hết sức tránh đến chỗ này.

Mới vừa bước vào, Đỗ Vi Vi cảm thấy sau lưng lạnh cả người, không khỏi hối hận bản thân đã nhanh mồm nhanh miệng nhẹ dạ đi theo bạn học tới đây.

“Người ta hẹn cậu ở chỗ nào? Mau gọi anh ta ra đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện cũng được.”


Cánh tay nổi da gà những mảng lớn, Đỗ Vi Vi dùng bàn tay chà xát. Lòng cô vô cùng sợ hãi nuốt nước bọt, nhỏ giọng khuyên người bạn học bên cạnh.

Ai dè người bạn học không hề nhúc nhích, đưa lưng về phía cô, cũng không hề hé răng.

Đỗ Vi Vi tưởng rằng cậu ấy giận, áy náy cười trừ giải thích: “Ở đây cảm thấy quá khó chịu, chúng mình nên ra ngoài đi…”

Tay cô vừa mới khoác lên vai bạn học, đối phương đã lắc lư rồi đột nhiên ngã xuống đất.

Đỗ Vi Vi lại càng thêm hoảng sợ, cô chỉ là đẩy nhẹ một cái thôi mà, không có dùng lực. Sao bạn học lại té xỉu chứ?

Cô vội vã ngồi xổm xuống: “Cậu không sao chứ? Khó chịu ở đâu?”

Cô gọi vài tiếng, nhưng bạn học không hề phản ứng lại, chỉ nằm bất động trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.

Đỗ Vi Vi run run đưa ngón tay để trước mũi của bạn học, khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hay quá, vẫn còn thở, còn sống rồi.

Chỉ có điều Đỗ Vi Vi vui mừng không được bao lâu, cánh cửa thư viện sau lưng bỗng nhiên lại “Rầm” một tiếng, tư động đóng lại.

Đèn trong thư viện lúc sáng lúc tắt, cô cả kinh lùi lại từng bước, lòng có dự cảm chẳng lành.


Đỗ Vi Vi nhìn bạn học té xỉu trên mặt đất. Chết tiệt! Những thứ này biết Tư Dật ở bên cạnh cô nên không thể ra tay được. Vậy mà chúng có thể biết khống chế người quen bên cạnh cô, dẫn cô tới đây?

Bóng đèn trên đỉnh đầu tự nhiên phát ra tiếng dòng điện chạy “xẹt xẹt”, một bóng đen lù lù từ xa xa từ từ tiến tới đây, lờ mờ có bốn chân, như là một người.

Đỗ Vi Vi xoay người chạy như bay đến vặn nắm cửa, thế nhưng cánh cửa dường như đã biến thành cánh cửa đá nặng nghìn cân, không hề suy chuyển.

Cô gấp đến độ trán đầy mồ hôi, mắt thấy bóng đen kia cũng đã tới gần mình. Tư Dật sao còn chưa đến cứu mạng?

Bóng đen không nhẫn nhịn nữa, cánh tay chợt kéo dài ra. “Vụt” một phát đã phóng đến trước mặt Đỗ Vi Vi.

Cô sợ run người, nhưng vẫn chạy được trốn vào sau giá sách, nhờ nó che lấp, lén lút bỏ trốn. Nếu như bị cái thứ kia tóm được, khẳng định bản thân sẽ bị gặm đến xương cũng không còn một mẩu.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Đỗ Vi Vi cũng không nhịn được run như cầy sấy.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Tư Dật không đến, cô cũng có thể tự cứu mình.

Cô nhớ trên lầu hai có một căn phòng để nhân viên quản lý thư viện đến nghĩ ngơi, một phòng một buồng, có hai khóa cửa, hẳn là có thể chống đỡ một lúc.

Nghĩ là làm liền, Đỗ Vi Vi rón ra rón rén đi đến bên cạnh cầu thang, thoáng thấy bóng đen kia đưa lưng và đang đi ngược hướng với cô. Trong lòng thầm vui mừng, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất xông lên cầu thang!


Có ngờ đâu, sau lưng bóng ma như được gắn thêm một con mắt hẹp dài. Cánh tay trong nháy mắt duỗi sang đây, quấn lấy chân phải của Đỗ Vi Vi.

Cô sợ đến nỗi thét chói tai, muốn đẩy cánh tay đen đúa đang chụp mình ra. Thế nhưng khi tay cô vừa chạm đến, một dòng khí lạnh từ đầu ngón tay chạy dọc cơ thể, còn lạnh hơn nhiều so với nước đá. Đây là thứ quái quỷ gì vậy trời!

Cánh tay đó kéo Đỗ Vi Vi đang trên cầu thang xuống. Ngón tay của nó biến thành vô số xúc tua quấn chặt lấy cô, sức mạnh ngày càng lớn. Cô căn bản không thể thở nổi.

Lúc Đỗ Vi Vi tuyệt vọng nhất, thì bức tường đột nhiên nổ tung. Ánh mặt trời chiếu vào đây. Cô cố gắng quay đầu, thấy Tư Dật một thân áo trắng đang đứng ở nơi đó. Tay phải anh cầm trường kiếm, trong đáy mắt là sự buốt giá chưa bao giờ cô thấy.

“Buông cô ấy ra!”

Bóng đen đó dường như rất kiêng dè Tư Dật, rút hết những xúc tua trên người Đỗ Vi Vi ra. Với thế tấn công nhanh như chớp, trong nháy mắt nó tấn công Tư Dật từ bốn phương tám hướng.

Tư Dật đứng yên tại chỗ, trường kiếm trong tay vung lên, ánh sáng chợt lóe lên. Cánh tay của bóng đen bị chặt thành mấy khúc, trong phút chốc đã hóa thành tro tàn.

Bóng đen co rúm lại một tí, dường như có hơi sợ hãi, tự biết không phải là đối thủ của Tư Dật. Trong nháy mắt biến thành một đống đen đen, chui xuống đất chạy trốn!

Đỗ Vi Vi hít lấy hít để không khí. Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô chụp cái đuôi của bóng đen còn lộ trên mặt đất, cố sức kéo lên.

Cái cảm giác dinh dính nhơn nhớt không mấy dễ chịu, cô không nói hai lời, gắng sức ném cái bóng đen sang một bên.

Trong mắt Tư Dật hiện lên ý cười, trường kiếm trong tay mau chóng hạ xuống. Bóng đen trong tiếng kêu gào thảm thiết đã bị chặt làm đôi, biến mất trong không khí.

“Sao bây giờ anh mới đến? Tôi sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài rồi này. Còn tưởng phải chết ở đây rồi chứ.” Đỗ Vi Vi vỗ ngực, vẫn còn rất sợ.

Quay đầu thấy bức tường thư viện lủng một lỗ lớn, cô vội vội vàng vàng nói: “Tiếng động lớn như vậy, khẳng định là sẽ có người sang đây, chúng ta đi nhanh thôi.”


Mặc dù thư viện đã cũ kỹ lắm rồi, thế nhưng hai học sinh trong thời gian ngắn lại có thể đục thủng tường, cái này nói thế nào cũng không được. Đến lúc đó, Đỗ Vi Vi hết đường chối cãi, còn phải cầm tiền đến bồi thường. Chi bằng bây giờ ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

“Không sao”, Tư Dật vung tay lên, bức tường trong nháy mắt liền khôi phục như cũ. Bàn học, giá sách bị bóng đen kia phá hỏng cũng trở về như lúc ban đầu.

“Quá thần kỳ… Anh làm thế nào vậy?” Đỗ Vi Vi giương mắt nhìn, pháp thuật? Thủ thuật che mắt?

“Kết giới mà thôi.” Tư Dật không muốn giải thích nhiều. Anh tiến lên kiểm tra, thấy mấy vết trầy trên người cô, nhíu mày đau lòng nói: “Chỉ qua nghìn năm, bọn chúng lại trở nên giảo hoạt như thế.”

Đỗ Vi vi cũng nghĩ đến việc anh không chạy đến đúng lúc, chắc hẳn cô đã bị nuốt gọn. Yêu ma quỷ quái bây giờ còn biết liên kết với nhau, còn có thể dùng kế điệu hổ ly sơn, quả thực quá nguy hiểm!

Hay nói cách khác, tên vừa rồi chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn yêu ma quỷ quái cần tiêu diệt, phía trước còn lô lốc thứ đang chờ cô?

Đỗ Vi Vi chỉ mới nghĩ đến đó, liền không nhịn được than khóc cho cuộc đời của chính mình sau này, xác định chắc chắn sẽ phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng…

“Đừng lo lắng, có anh ở đây mà.” Tư Dật nhìn ra sự lo âu của cô, do dự một chút, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô.

Một câu nói vô cùng đơn giản, lại khiến trái tim bất an của Đỗ Vi Vi trầm ổn trở lại.

Cô nghiêng đầu lén nhìn Tư Dật bên cạnh, mang tai ngầm đỏ cả lên.

Nhìn khuôn mặt kia ở khoảng cách gần, đẹp trai đến độ làm người ta không thể dời mắt được. Trái tim Đỗ Vi Vi không kìm được đập rộn như trống bỏi. Cô lúng túng mở miệng tránh sang chuyện khác: “Nếu như thể chất này của tôi trời sinh đã như thế, vậy sao trước đây những quái vật này không xuất hiện?”

Cô bình an lớn lên đến tận bây giờ. Không có cớ gì, những quái vật này mới phát hiện mùi bánh bao thơm ngát là cô đây được?

“… Hừ, đó là bởi vì trước đây chủ nhân đã dùng phương thức hồn thể để ở bên cạnh bảo vệ cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui