Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ



Edit: Cơ Hoàng

Qua một hồi lâu, sau khi xác định trong rừng mai đã không có người, Lâm Bạch Dư lôi kéo Liễu Nguyệt đang run rẩy chui ra từ sau tảng đá.

“Đều đi cả rồi.” Không nhìn thấy người, rốt cuộc Liễu Nguyệt cũng không nhịn được oa một tiếng òa khóc, giải phóng tất cả sự sợ hãi ra.

Lâm Bạch Dư hiểu tâm trạng của Liễu Nguyệt, nếu không phải giữ mặt mũi của một tiểu thư, nàng cũng muốn khóc. Đây là lần đầu tiên phải đối mặt với nguy cơ một cách trực diện như vậy, hai chân nàng cũng đang run lên đây này!

Khóc một hồi lâu, Liễu Nguyệt dần nín khóc, Lâm Bạch Dư cũng dần bình tĩnh lại. Hai người nhìn nhau, nhìn thấy sự may mắn sống sót sau tai nạn trong mắt của đối phương. Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Bạch Dư bằng ánh mắt nóng bỏng: “Nhị tiểu thư, người, sao người lại phát ra giọng nói của nam nhân?”

Lâm Bạch Dư: “...”


Nàng nên trả lời như thế nào bây giờ? Lúc ấy tình thế cấp bách nên nàng đành phải bại lộ tuyệt kỹ khẩu kỹ này. Nhưng thân là thiên kim Hầu phủ cổng lớn không ra cửa trong không bước, đâu thể học được loại bản lĩnh này! Hơn nữa Liễu Nguyệt lại đi theo bên người nàng từ nhỏ, tuy không biết rõ hành tung của nàng như lòng bàn tay, nhưng rất nhiều chuyện nàng ấy cũng biết rõ ràng...

Lâm Bạch Dư nói: “Bản lĩnh này tên là khẩu kỹ, là kỹ năng ta học được từ một vị thần tiên ở trong mộng.”

Xã hội cổ đại rất thờ phụng quỷ thần, tuy rằng người đọc sách thường nói “Kính quỷ thần là không tốt”, nhưng đa số người đều thờ phụng quỷ thần, nếu không thì sao chùa miếu đạo quan ở cổ đại lại hương khói thịnh vượng như vậy?

Liễu Nguyệt mở miệng, chuyện này quá bất ngờ, mất một lúc lâu nàng mới phản ứng lại được, hưng phấn mà nói: “Vậy chẳng phải nhị tiểu thư là đồ đệ của thần tiên sao? Người sẽ thành thần tiên chứ?”

Lâm Bạch Dư lắc đầu: “Thần tiên đâu dễ làm như vậy. Chỉ là vận may của ta tốt, được thần tiên nhìn trúng, dạy một ít bản lĩnh thôi. Nhưng những bản lĩnh này đều là của phàm nhân cả.”

Lâm Bạch Dư nghĩ về sau nàng cần đến rất nhiều thế giới khác để rèn luyện để có thể học được thêm nhiều bản lĩnh hơn từ các thế giới đó, không chừng sẽ có lúc phải dùng đến. Liễu Nguyệt với Liễu ma ma là người thân cận nhất bên cạnh nàng, rất khó giấu diếm được hai người họ. Cho hai người họ biết cũng tốt, vì thế nàng đã nghĩ ra lý do thoái thác này.

Liễu Nguyệt cũng không thấy thật vọng vì lời nói vừa rồi của Lâm Bạch Dư. Cho dù không phải thần tiên, chỉ riêng chuyện tiểu thư nhà mình được thần tiên nhìn trúng cũng đủ làm các nàng vui sướng.

“Vậy lúc trước tiểu thư nhìn thấu quần áo mới bị ngâm nước lam huỳnh thảo cũng là do thần tiên dạy cho người sao?” Liễu Nguyệt hưng phấn mà hỏi.

Lâm Bạch Dư gật đầu.

“Quá lợi hại.” Liễu Nguyệt cảm thán, cũng không biết là nàng đang nói thần tiên lợi hại, hay là nói người được học tập bản lĩnh của thần tiên như Lâm Bạch Dư lợi hại.

Lâm Bạch Dư dặn dò: “Chuyện này phải giữ bí mật, chỉ muội với Liễu ma ma được biết thôi.”


Liễu Nguyệt khó hiểu hỏi: “Sao tiểu thư không nói cho Hầu gia với phu nhân? Nếu bọn họ biết tiểu thư có thần tiên phù hộ, chắc chắn họ sẽ đối xử tốt hơn với tiểu thư, đề cao địa vị trong phủ của nhị tiểu thư.”

Lâm Bạch Dư nhếch môi cười: “Đúng vậy, nhưng ta cũng sẽ bị bọn họ lợi dụng hoàn toàn, không có một chút tự do thuộc về chính mình. Nói không chừng để nắm giữ đệ tử của thần tiên là ta, bọn họ sẽ không cho phép ta rời khỏi Hầu phủ, gả đến nhà người khác. Thậm chí họ sẽ tùy tiện tìm một cái cớ nhốt ta ở trong phủ hoặc là đưa vào từ đường.”

Liễu Nguyệt hút không khí: “Không thể nào? Hầu gia là cha ruột của tiểu thư mà.”

Lâm Bạch Dư: “Phụ thân không chỉ có một đứa con gái là ta, mà ta còn là con vợ lẽ, huống chi phụ thân còn có hai đứa con trai mà người coi trọng nhất nữa. So với toàn bộ Lâm gia, so với con trai, đứa con gái con vợ lẽ như ta tính là gì?”

“Nhưng nhị tiểu thư là đồ đệ của thần tiên..” Liễu Nguyệt nói mà không có sự tự tin.

Lâm Bạch Dư lại cười trào phúng một lần nữa, không tiếp tục đề tài này, chỉ dặn dò Liễu Nguyệt: “Chuyện này chỉ có muội với Liễu ma ma được biết, nhớ rõ chưa?”

Liễu Nguyệt: “Vậy còn Dịch Kỳ?”

Lâm Bạch Dư: “Dịch Kỳ chỉ cần trung thành là đủ rồi, tính tình chưa đủ chín chắn, cứ gạt trước đã.”


“Vâng.” Liễu Nguyệt không còn hưng phấn như lúc đầu nữa, tâm trạng phức tạp đáp lời.

Hai chủ tớ vừa mới đi ra rừng trúc thì phát hiện các tiểu thư khác đều đi về hướng cổng lớn sơn trang, có vẻ như tất cả đều phải rời khỏi đây. Trong lúc hai người còn đang chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phủ Cầm đã đi tới, trong giọng nói mang theo oán giận: “Nhị tiểu thư đã đi đâu vậy, làm nô tỳ tìm mãi.”

Lâm Bạch Dư đã sớm quen với việc vô lễ của đám hạ nhân trong phủ, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”

Phủ Cầm hừ thầm một tiếng, nói: “Đại tiểu thư sai ta tìm nhị tiểu thư ra cổng lớn, chúng ta chuẩn bị hồi phủ.”

“Hồi phủ? Lúc này sao? Ngắm hoa yến chưa bắt đầu mà?” Liễu Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Phủ Cầm đáp: “Nghe nói nhà



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui