Trưng Vương là ngôi trường danh tiếng nhất trong thành phố Bình Hòa.
Khi xưa, trường này chỉ dành riêng cho nữ sinh cấp III nhưng sau nhiều năm thì nơi đây đã trở thành môi trường học tập chung cho cả nam lẫn nữ.Vì Trưng Vương mệnh danh là trường danh giá đồng thời không ít những học sinh ở đây đã dễ dàng trúng tuyển vào học viện Passion nên Ngọc Nhi phải nỗ lực lắm mới thi đậu vào trong trường này.Trường có năm khu gồm khu A dành cho khối 10, khu B cho lớp 11, khu C cho 12, khu D dành cho các phòng ban của nhà trường và cuối cùng khu E là các phòng thí nghiệm, thư viện, phòng vi tính, hội trường.Đề thi vào lớp 10 năm nay tuy khó nhưng số lượng học sinh trúng tuyển vào đây cũng không ít.
Hội trường bây giờ đông kín học sinh cả ba khối, Ngọc Nhi mất gần mười phút mới tìm được lớp mình.Lớp của Ngọc Nhi là 10A9, lớp nằm gần vị trí áp chót, trước lớp cuối là 10A10.
Dù vậy Ngọc Nhi không hề tỏ ra chán nản; so với lực học trung bình khá của cô thì thi đậu được vào Trưng Vương đã là thành công lắm rồi.Ngọc Nhi vừa tìm được chỗ, chưa kịp ngồi xuống thì phía sau lưng có người vỗ vai khiến cô theo quán tính quay người lại.- Cậu là Tô Ngọc Nhi phải không?Trông thấy cô gái với mái tóc ngắn màu nâu, cười tươi với minh, Ngọc Nhi không khỏi ngạc nhiên sau một lúc cô mới nhớ ra.
Cô bạn này là Lưu Kim Anh.Kim Anh và Ngọc Nhi là bạn học cùng lớp 9 mãi đến lớp 10 thì bắt đầu thân; do kiếp trước Kim Anh không ưa thích gì Mỹ Nhạn, vài lần khuyên cô đề phòng cô ta nhưng lúc đó Ngọc Nhi với Mỹ Nhạn tình cảm như chị em rất thân thiết nên Ngọc Nhi dần dần tạo khoảng cách với Kim Anh.Tuy là vậy nhưng mỗi lần Ngọc Nhi có gì buồn phiền đăng trên mạng xã hội, Kim Anh đều hết lòng động viên an ủi; thậm chí khi cô đạt giải thưởng gì thì Kim Anh cũng nhắn tin chúc mừng với câu quen thuộc: “Chúc mừng bạn hiền.
Tôi biết cậu làm được mà.” Kể cả đám tang của cô, Kim Anh có đến chia buồn.Ngọc Nhi nghĩ lại Kim Anh khuyên cô cẩn thận Mỹ Nhạn là có nguyên do chỉ là cô mê muội không tin nên đánh mất một người bạn tốt như Kim Anh.
Nhưng đó đã là quá khứ, bây giờ Ngọc Nhi may mắn sống lại; tất nhiên cô phải xây dựng mối quan hệ tốt với cô bạn này.- Còn cậu chắc là Lưu Kim Anh.
Thật xin lỗi phải một lúc tôi mới nhận ra.- Không sao, không sao.
Được “bé Thu” lớp 9D7 quả là vinh hạnh nha.Bé Thu trong truyện “Chiếc lược ngà” có thể nói là vai diễn thành công đầu tiên của Tô Ngọc Nhi.
Thời điểm đó, mẹ cô bị bệnh rất nặng mà ba cô luôn có việc, thường xuyên không về nhà nên đem cô gửi sang nhà ông ngoại; vì vậy tâm trạng của Ngọc Nhi lúc đó ít nhiều giống với nhân vật bé Thu.Đặc biệt khi cô diễn phân đoạn bé Thu cố hết sức níu giữ ba mình lại không cho ông tiếp tục ra chiến trường.
Cô diễn đạt đến nỗi các thầy cô trong ban giám khảo phải rơi nước mắt.Kết quả là lớp cô không chỉ giành giải nhất cuộc thi Diễn kịch theo sách năm đó mà tài năng diễn xuất của Ngọc Nhi cũng chớm nở từ đó.- Cậu cũng học lớp 10A9 hả Kim Anh?- Ừ.
Thật hay khi có người quen học cùng lớp.
Tôi sẽ không chết vì chán rồi.Tính tình Kim Anh vừa cởi mở vừa ôn hòa không bao lâu Ngọc Nhi đã kết thân được với cô.Để thuận tiện và tiết kiệm thời gian, sau khi lễ Khai giảng kết thúc, các lớp nhanh chóng di chuyển lên phòng học của mình gặp gỡ giáo viên chủ nhiệm.
Ngọc Nhi và Kim Anh vẫn mãi mê nói chuyện cho tới khi một giáo viên nữ tuổi tầm trung niên bước vào lớp.Sau khi nghe cô Kiều tự giới thiệu về bản thân, Ngọc Nhi không khỏi khóc thầm trong lòng; sao cô lại quên mất giáo viên chủ nhiệm cấp III lại phụ trách bộ môn cô tệ nhất là môn tiếng Anh.Mặc dù cô Kiều giảng dạy tiếng Anh rất hay lại tận tình nhưng có vẻ Ngọc Nhi không có thiên phú ngoại ngữ nên kiếp trước cô có tiếng là “học sinh được cô Kiều quan tâm nhiều nhất” của lớp suốt ba năm.
May mắn sao khi thi tốt nghiệp thì môn này cô lại vừa đủ điểm đậu.Sau màn làm quen dạo đầu giữa giáo viên chủ nhiệm với cả lớp, các thành viên trong ban cán sự lớp lần lượt được bầu ra và buổi tựu trường tới đây là kết thúc.
Do thời gian còn sớm, Kim Anh rủ Ngọc Nhi qua quán cà phê CAT gần trường để tiếp tục ôn chuyện cũ.Mấy nay Quốc Hùng có chuyện bận ở công ty cộng thêm trường Ngọc Nhi và Gia Kiệt gần nhau nên việc đưa đón cậu liền giao cho Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi thầm nghĩ ba cô cũng thiệt là biết tận dụng thời cơ; ông muốn cô và Gia Kiệt bồi dưỡng thêm tình cảm chị em nên mới nói cô đưa đón Gia Kiệt sao.Nếu Ngọc Nhi cô còn bài xích Gia Kiệt thì ba cô đã nhờ tới gia đình chú Duy bạn thân của ông vì dù gì Gia Kiệt cũng học chung lớp với thằng nhóc Thế Quân con họ.Mắt thấy đồng hồ trên tay còn tận một tiếng nữa thì Gia Kiệt mới tan học nên Ngọc Nhi đồng ý đi cùng Kim Anh.
Hai cô gái vừa tới con hẻm nhỏ đối diện trường, đường tắt tới quán CAT thì bắt gặp một trận ẩu đả.Một nam sinh dáng vẻ như thư sinh đang cúi xuống, lấy tay che đầu nhằm đỡ những đòn đánh của hai nam sinh khác dồn dập vào cậu.
Đồng phục của cả ba đều là đồng phục trường Trưng Vương.Trong khi Ngọc Nhi chưa biết phải làm sao thì Kim Anh đã bước tới nói lớn:- Mấy người mau dừng tay.
Ỷ đông hiếp yếu như vậy mà coi được hả.Nghe tiếng Kim Anh, hai nam sinh liền dừng tay, đưa mắt nhìn Kim Anh và Ngọc Nhi, hậm hực trả lời:- Không phải chuyện của mày thì đừng xen vào.
Khôn hồn thì biến đi.- Tôi không đi.
Bây giờ mấy người dừng tay thì tôi sẽ không báo cho trường biết.Hai nam sinh kia ngay lập tức dừng tay rồi chuyển hướng sang Kim Anh mà hăm dọa:- Vậy để tao dạy cho mày bài học.
Xem mày còn dám bép xép cái miệng không.Dứt lời một nam sinh đưa nắm đấm hướng tới Kim Anh.
Kim Anh nhanh tay bắt lấy tay nam sinh kia rồi mượn thế vật hắn xuống.
Nam sinh còn lại thấy bạn mình bị như vậy liền xông vào trợ giúp nào ngờ đòn cũng bị Kim Anh chặn được và tặng cho một cú vào mặt.Chứng kiến cảnh Kim Anh một mình chấp hai nam sinh, Ngọc Nhi mới sực nhớ ra cô bạn này có đai đen Karate; Kim Anh tuy vẻ ngoài là con gái hiền dịu dễ thương song tính tình lại mạnh mẽ, hiệp nghĩa như con trai nên từ nhỏ đã lén cha đi học võ.Hai nam sinh biết mình đánh không lại Kim Anh nên nhanh chóng bỏ chay.
Trước khi đó, bọn họ còn không quên đe dọa cô là sẽ tìm cô báo thù.
Kim Anh cô không hề để lời của bọn bắt nạt vào tai mà đi tới cùng Ngọc Nhi xem nam sinh bị đánh kia có bị làm sao không.- Cậu không sao chứ?- Tôi không sao, cảm ơn đã giúp đỡ.Ngay khi trông thấy gương mặt có phần bị bầm kia, Kim Anh liền bất ngờ:- Là cậu sao Đăng?Nam sinh tên Đăng cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Kim Anh.- Không ngờ người cứu tôi lại là cậu đó Kim Anh.- Cậu sao lại bị đám kia đánh vậy?- Tôi cũng không biết nữa.
Tôi vừa ra khỏi trường liền bị bọn họ hù dọa ép đến đây rồi đánh một trận.Ngọc Nhi nhìn thấy nam sinh tên Đăng nói chuyện với Kim Anh mà trong lòng không khỏi xúc động.
Ngọc Nhi kiếp trước vì sợ Minh Hoàng ghen nên chỉ có duy nhất một người bạn nam là Trần Thái Đăng.Khác với tình bạn ngắn ngủi với Kim Anh, Ngọc Nhi và Thái Đăng vẫn duy trì liên lạc sau khi tốt nghiệp cấp III; thậm chí cô còn có ý mai mốt Thái Đăng với Mỹ Nhạn cho đến khi Ngọc Nhi biết được Thái Đăng không thích con gái.Có thể nói Thái Đăng là một người bạn vô cùng tốt của Ngọc Nhi.
Giống với Kim Anh, Thái Đăng cũng không thích Mỹ Nhạn song vì nể mặt cô nên cũng đối đãi với cô ta tương đối tốt.
Ngọc Nhi duy trì được cuộc sống vợ chồng tốt với Minh Hoàng suốt hai năm cũng là nhờ những lời khuyên từ cậu.
Cô còn nhớ là Thái Đăng đã khóc rất nhiều trong đám tang của cô.- Nhi à.
Cậu không sao chứ?Ngọc Nhi mãi nghĩ về kiếp trước nên không để ý đến hai người trước mặt mình đến khi Kim Anh đưa tay lay nhẹ ở vai thì Ngọc Nhi mới giật mình.- Tôi không sao.
Suy nghĩ lung tung một chút thôi.
Hai người quen biết nhau sao?Kim Anh không tin lời Ngọc Nhi nhưng cô cũng không để tâm mà giới thiệu Thái Đăng với Ngọc Nhi.- Đúng vậy.
Đây là Trần Thái Đăng, bạn học lớp 6 của tôi.Nói xong, Kim Anh quay sang Thái Đăng.- Còn đây là Tô Ngọc Nhi, bạn cùng lớp của tôi.Ngọc Nhi và Thái Đăng gật đầu chào nhau rồi Kim Anh lên tiếng mời Thái Đăng cùng đi uống nước.
Thái Đăng vốn không có nhiều bạn nay may mắn gặp lại được người quen là Kim Anh, thậm chí có thể kết được bạn mới là Ngọc Nhi nên vui vẻ đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...