Trương Mộng Thu qua đời, bỏ lại Gia Kiệt lên bảy tuổi lẻ loi trong cuộc sống khắc nghiệp.
Cha của Gia Kiệt tuy yêu thương cậu nhưng ông luôn bận rộn với công việc, xuất ngoại như cơm bữa, thỉnh thoảng ở nhà được hai ba ngày.Còn mẹ lớn cùng chị hai dù không bạc đãi hay hành hạ cậu nhưng sự thờ ơ, lãnh đạm của họ cũng đủ để giánh một đòn tâm lý nặng vào một đứa trẻ mong mỏi sự chú ý, quan tâm như Gia Kiệt.Đến khi sống chung với Quốc Hùng, Gia Kiệt mới cảm nhận được mình tồn tại trong mắt người khác.
Tuy những người đó, đặc biệt là người mang danh nghĩa là chị của cậu, đều nhìn cậu bằng vẻ khinh bỉ, coi thường, chán ghét.
Dù vậy, Gia Kiệt vẫn chấp nhận vì ít ra cậu không còn bị xem như người vô hình.Nhưng sự hiện diện của cậu đã làm xấu mối quan hệ giữa Quốc Hùng và Ngọc Nhi.
Gia Kiệt cảm thấy Quốc Hùng dần dần xem cậu là gánh nặng, phiền phức đến gia đình nên ông cũng quyết định như cha cậu đem cậu cho người khác chăm sóc.Trên đời này, mẹ là người duy nhất thật tâm yêu thương cậu.
Cha cậu tuy cũng yêu thương cậu không kém nhưng ông lại bị ràng buộc bởi quyền thế của gia đình mẹ lớn thì cũng chẳng thể làm gì để chở che được cậu.Gia Kiệt ngồi co người lại, úp mặt giữa hai đầu gối như chìm trong tuyệt vọng, không ai quan tâm đến cậu thậm chí họ còn muốn cậu vĩnh viễn biết mất khỏi thế giời này.
Dù sao khi chết đi, cậu có thể gặp người mẹ hiền dịu của mình.
Bà ấy ở dưới chắc chắn rất buồn rất cô đơn.
Được, nếu vậy thì cậu sẽ cho họ toại nguyện.Nhớ đến nụ cười của người mẹ quá cố, Gia Kiệt bất giác nhếch môi cười nhẹ mặc cho hàng nước mắt lăn dài trên má, đưa mắt nhìn ly thủy tinh trống không đặt trên tủ đầu giường bên cạnh.Quả nhiên không ngoài dự cảm, Ngọc Nhi vừa đến trước cửa phòng Gia Kiệt thì bên trong đã phát ra âm thanh của vật nào đó bị bể.
Cô bỏ qua luôn quy tắc gõ cửa lịch sử mà tự tiện mở luôn cửa phòng.Hình ảnh trước mắt Ngọc Nhi là Gia Kiệt run rẩy cầm một mảnh thủy tinh định đưa lên cổ tay, cặp mắt đỏ ửng vì khóc hoảng hốt nhìn cô, dưới sàn là nhiều mảnh thủy tinh nằm rải rác.
Bên ngoài Ngọc Nhi tuy bình tĩnh nhưng thật sự bên trong cô đang tự trách bản thân lại quên mất sự việc quan trọng này.Kiếp trước, Ngọc Nhi cũng trông thấy cảnh Gia Kiệt muốn tự tử như vậy.
Trong tình cảnh đó, cô không chỉ không khuyên cậu từ bỏ ý định mà còn thách thức cậu ra tay tự kết liễu.
Kết quả không biết vì sao Gia Kiệt trông rất quyết tâm lại buông tay thả mảnh thủy tinh xuống.
Đến bây giờ, Ngọc Nhi vẫn nhớ như in câu nói của mình lúc đó:- Nếu có can đảm thì cậu cứ ra tay.
Cậu nghĩ cậu chết rồi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện sao? Đừng có mơ.
Muốn làm thì ra khỏi nhà tôi mà làm.
Tránh để nhà tôi dơ bẩn bởi máu của đứa con hoang như cậu.Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà quả thật chính xác.
Ngọc Nhi hiện tại khi hồi tưởng đến câu nói đó còn sợ hãi con người trước kia của mình.
Nhưng không thể trách cô của trước kia được.Một cô gái mới trưởng thành tận mắt thấy mẹ mình mất mà ba lại bên cạnh người yêu cũ đã thế chưa mãn hạn ba năm để tang, Ngọc Nhi bất thình lình lại có thêm cậu em trai nhỏ hơn cô năm tuổi mà đứa trẻ đó lại là con người yêu cũ của ba mình.
Làm thế nào cô lại không bị thù hận che mờ.Gia Kiệt định dùng mảnh thủy tinh rạch một đường ở cổ tay thì trông thấy Ngọc Nhi mở cửa, xông vào.
Một hồi lâu, Gia Kiệt thấy Ngọc Nhi đứng ở cửa phòng im lặng, còn cau mày nhìn cậu với vẻ không vui làm cậu cứ nghĩ cô đang giận mình chuyện hồi sáng hại cô bị chú Hùng tát nên mở miệng từ biệt:- Chị… Chị yên tâm.
Chỉ cần một chút nữa, tôi sẽ trả lại cho chú Hùng và chị cuộc sống yên bình như trước đây.- Cậu nói bậy bạ gì vậy? Mau bỏ mảnh thủy tinh xuống.Dứt lời, Ngọc Nhi lao đến ngăn Gia Kiệt.
Trong lúc giằng co, tuy đã thành công giành được nhưng cô không cẩn thận bị mảnh thủy tinh rạch một đường ở ngón tay giữa nên kêu đau một tiếng đúng lúc một nữ hầu tình cờ đi ngang qua nghe thấy, vội chạy vào phòng.Nữ hầu thấy tiểu thư nhà mình bị thương liền nhanh chân đi lấy hộp sơ cứu nhưng vẫn không quên liếc Gia Kiệt với ánh mắt tức giận.
Còn Gia Kiệt không quan tâm đến ánh nhìn của nữ hầu kia mà mọi chú ý của cậu giờ đây tập trung ở vết thương của Ngọc Nhi.Gương mặt Gia Kiệt lúc này sợ hãi xen lẫn hoảng hốt, tay định chạm vào chỗ bị thương của Ngọc Nhi nhưng nhớ đến cô rất ghét cậu chạm vào nên liền rụt lại, lắp bắp liên tục xin lỗi, trong giọng nói có phần run run.- Xin… xin lỗi.
Tôi… tôi… không cố ý.Ngọc Nhi thở dài, vươn tay không bị thương kéo Gia Kiệt nhưng cậu cứ né tránh cuối cùng cô phải hôn nhẹ lên trán cậu như để trấn an mới ôm được cậu vào lòng, nhẹ nhàng cất giọng an ủi:- Không sao, chị không sao.
Đừng sợ.
Em không có lỗi nên không cần phải xin lỗi.Nụ hôn trên trán ấy khiến Gia Kiệt như hóa đá.
Nghĩ là mình đang nằm mơ, Gia Kiệt ngước đôi mắt màu tím hiếm có, mê người nhìn thẳng Ngọc Nhi, khe khẽ hỏi:- Chị… chị không sao thật chứ?Câu hỏi này của Gia Kiệt dường như không phải hỏi về vết thương ở ngón tay Ngọc Nhi.
Trong trí nhớ của cậu, Ngọc Nhi không bao giờ tỏ ra dịu dàng như vậy,- Thật.
Chị không sao.
Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Sao em lại hành động dại dột như vậy hả Gia Kiệt?- Em… em muốn gặp lại mẹ.Câu trả lời của Gia Kiệt làm Ngọc Nhi sựng người trong giây lát.
Tuy không biết gì về gia thế thật của Gia Kiệt nhưng Ngọc Nhi mơ hồ có thể đoán được chỉ có Trương Mộng Thu đối tốt với cậu và bà ấy tất nhiên không còn trên cõi đời này nữa.- Gia Kiệt nè, chị xin lỗi vì trong thời gian qua đã đối xử tồi tệ với em.
Sau này chị hứa sẽ yêu thương, đối tốt với em.
Vì vậy mà đừng có hành động như lúc nãy nữa được không?- Chị nói thật chứ?- Thật.Ngọc Nhi nhìn thấy vẻ mặt còn nghi ngại của Gia Kiệt thì cô chợt nghĩ ra một cách.- Nếu em không tin thì chị em mình ngoéo tay hứa đi.
Ai thất hứa thì không được ăn kem.Vốn không có kinh nghiệm dỗ con nít, Ngọc Nhi không biết phải làm sao nên đành dùng cách mà khi xưa mẹ cô thường dùng để dỗ dành cô.
Hi vọng cách này sẽ lấy được lòng tin của Gia Kiệt.Ngọc Nhi thấy Gia Kiệt vẫn im lặng, đưa mắt nhìn chăm chú vào ngón tay đang đưa ra của cô; Ngọc Nhi cô thầm tự chửi mình.
Gia Kiệt đã là cậu nhóc 11 tuổi rồi làm sao có thể tin được mấy trò mèo này huống chi cô từng lừa gạt cậu không biết bao nhiêu lần.Trong lúc Ngọc Nhi không biết làm sao thì Gia Kiệt không nói năng gì mà đột ngột ôm chầm lấy Ngọc Nhi mà thút thít.- Em tin chị.Gia Kiệt có thể chưa đủ lớn để hiểu khái niệm của cái chết; cậu chỉ nghĩ đơn giản nếu cậu chết đi thì cậu sẽ được đoàn tụ với mẹ mình, lúc đó cậu sẽ cảm nhận được cái cảm giác sống thật sự.Tuy nhiên, khoảnh khắc mảnh thủy tinh sắp chạm vào cổ tay, Gia Kiệt loáng thoáng nghe được ai đó nói “đừng” và khi cậu định thần lại thì Ngọc Nhi đã đứng trước cửa phòng cậu.Vì vậy mà mặc cho lý trí đang kêu gào cảnh báo, Gia Kiệt một mực quyết định đặt niềm tin vào Ngọc Nhi một lần nữa.
Lúc này, Gia Kiệt không quan tâm lời của Ngọc Nhi có bao nhiêu phần trăm sự thật.
Cái cậu muốn bây giờ là một người cần tới cậu và Ngọc Nhi trùng hợp sao lại xuất hiện trong giây phút đó.Gia Kiệt đưa tay vòng qua eo Ngọc Nhi mà ôm chặt; cậu len lén hít vào mùi hương hoa hồng nhàn nhạt từ người của cô như tự an ủi mình rằng đây không phải mơ, Tô Ngọc Nhi người chị trên danh nghĩa cần tới cậu và Trương Gia Kiệt này thật sự tồn tại trong mắt của một người.Khác với cảm xúc đan xen của Gia Kiệt, Ngọc Nhi bây giờ không khỏi đỏ mặt trước cảnh tượng Gia Kiệt đang ôm chặt cô.
Mặc dù lúc này Gia Kiệt chỉ mới 11 tuổi nhưng dù sao kiếp trước cậu lại là người yêu cô một cách điên cuồng như vậy, làm sao cô có thể không mắc cỡ.
Ngọc Nhi chỉ còn cố kiềm chế cảm xúc muốn đẩy cậu ra bằng cách đưa tay ra sau lưng Gia Kiệt mà vuốt nhẹ.Sau khi xem xong tài liệu, Quốc Hùng định sang xem Gia Kiệt thế nào.
Trong lúc, ông đang ưu phiền, suy nghĩ làm cách nào để con gái chịu lắng nghe ông giải thích mọi chuyện thì bắt gặp một nữ hầu với vẻ hối hả chạy đến.
Nghe cô hầu nói Ngọc Nhi bị thương khi xảy ra giằng co với Gia Kiệt, Quốc Hùng liền chạy ngay đến phòng cậu.Ông định bước vào ngăn cản hai đứa thì sững sờ khi trông thấy cảnh tượng Gia Kiệt và Ngọc Nhi ôm nhau.Quốc Hùng còn nhớ rất rõ lúc Gia Kiệt vừa chuyển đến đây, trong một buổi đêm khuya sau khi đi vệ sinh xong, do phòng ngủ giống nhau nên Gia Kiệt vô tình đi nhầm vào phòng Ngọc Nhi và leo lên giường ngủ của cô.Sáng hôm sau, Ngọc Nhi phát hiện chuyện này không những không nương tình đạp thẳng cậu xuống giường mà còn yêu cầu người hầu thay ngay ga giường, mền cùng gối nằm mới thậm chí cô cũng bỏ thẳng luôn chiếc áo ngủ mặc tối qua.Sau đó, cô còn dùng lời nói thậm tệ với Gia Kiệt.
Nào là diện cớ biện minh, chê cậu dơ bẩn và cấm cậu không được đụng chạm vào cô.
Vậy mà hôm nay, Ngọc Nhi không hề tỏ ra chán ghét Gia Kiệt mà lại để cậu ôm mình thân mật như vậy, đặc biệt nét mặt cô còn dịu dàng, không hề có nét giả tạo.Quốc Hùng không nỡ phá đi bầu không khí giữa hai đứa nên ông chỉ nở nụ cười hiền, đứng trước cửa xem mà không hề hay biết dì Lan đã đứng cạnh mình khi nào, cùng chứng kiến với vẻ không vui..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...