Mặc dù trong lòng Hạ Chí Viễn không vui nhưng ông không thể hiện ra ngoài. Ông vẫn lịch sự hỏi thăm về gia cảnh của anh, nói chuyện một lúc thì ông mời anh ở lại ăn tối. Trên bàn ăn, anh cẩn thận gắp thức ăn cho ông trước, sau đó mới gắp cho cô. Trong lúc ăn, anh còn lấy khăn lau thức ăn dính trên khóe miệng cô. Nhìn những lời nói, cử chỉ thân mật của anh và cô, Sở Ngôn Nhất cúi đầu trầm mặc.
Sau khi ăn tối xong, lúc anh và cô chuẩn bị ra về, Sở Ngôn Nhất đột nhiên gọi cô lại, Từ Thiếu Văn đứng ở bên ngoài đợi cô.
"Anh cũng thấy rồi đó, bên ngoài trời rất lạnh, có gì anh nói nhanh đi, tôi không muốn anh ấy phải đợi lâu"
"Hạ Lạc, anh ta đúng là rất tốt với em. Anh là người nói được sẽ làm được, anh thật lòng chúc phúc cho em và anh ta, hy vọng em sẽ được hạnh phúc"
"Tất nhiên rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây"
Chờ Hạ Lạc đi rồi, Sở Ngôn Nhất quay sang nói với Hạ Chí Viễn:
"Bác trai, không phải bác đã khẳng định với con Hạ Lạc sẽ không có bạn trai sao? Sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy?"
Trầm mặc một lát, ông nói: "Ngôn Nhất, con yên tâm đi, chuyện ta đã hứa với con nhất định sẽ làm được"
Trên đường về, cô và anh nhớ lại những hành động thân mật lúc nãy nên cảm thấy ngượng ngùng, cả hai đều im lặng. Hai người cũng không có ý định gọi xe. Thật ra vào giờ này trên đường có rất ít người qua lại, nên cũng có rất ít xe hoạt động vào khung giờ này.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng trước:
"Y tá Hạ, tôi cảm thấy ba của cô thật sự rất thương cô, rõ ràng ông ấy đã có sự sắp xếp khác, nhưng vì cô, ông ấy không hề làm khó tôi"
"Tôi biết, ông ấy thật sự rất thương tôi, cũng rất tôn trọng ý kiến của tôi, nhưng đó là chuyện của trước đây. Tôi không biết tại sao hiện giờ ông ấy lại thay đổi như vậy nữa"
"Bất luận ra sao, tôi nghĩ là cô nên trò chuyện và quan tâm đến ông ấy nhiều hơn"
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ chuyện trước mắt chúng ta cần quan tâm chính là làm sao để về ký túc xá đúng giờ đây?"
Đúng lúc này, anh nhìn thấy ở đằng xa có một chiếc xe đang đi tới.
"Y tá Hạ, ở phía bên kia có một chiếc xe, cô về trước đi"
"Vậy còn anh thì sao?"
"Tôi đi bộ về, nếu như về không kịp thì tôi leo tường vào, dù sao tôi leo tường cũng đã quen rồi"
"Vậy thì tôi về cùng anh"
Nghe vậy Từ Thiếu Văn sửng sốt.
"Sao có thể được, cô..."
"Sao vậy? Anh xem thường tôi là con gái nên không thể leo tường sao?"
"Tôi không..."
"Được rồi, dù sao thì cũng đã có anh, tôi không sợ không thể vào được ký túc xá. Chúng ta đi thôi"
Nghe cô nói vậy, anh thầm cười khổ, cũng không khuyên cô nữa. Khi cả hai về đến ký túc xá, cửa cũng đã đóng. Anh nhìn sang Hạ Lạc, anh muốn xem xem người con gái này bướng bỉnh thế nào, rõ ràng cô có thể lên xe về trước, nhưng lại nhất quyết muốn cùng anh chịu khổ thế này.
"Cô trèo lên lưng tôi, sau đó leo vào trước đi"
Anh nói xong định cúi thấp người xuống, nhưng bị cô cản lại.
"Sao tôi có thể làm như vậy được, hay là anh bế tôi lên, sau đó tôi tự leo vào"
Anh không ngờ cô lại yêu cầu như vậy, anh mở to mắt kinh ngạc, nhưng cũng đồng ý làm theo lời cô nói. Hai người thuận lợi vào được ký túc xá.
Sau khi trở về phòng, Từ Thiếu Văn suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra. Anh thích cô. Lúc đầu anh định nhân cơ hội này bày tỏ tâm ý của mình với cô, nhưng sau khi anh biết cô là một tiểu thư giàu có, anh lại cảm thấy bản thân mình không xứng với cô. Vì vậy anh quyết định tiếp tục giấu tình cảm trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...