Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Sau khi nói xong câu đó, Hứa Cảnh Hà cùng cậu thanh niên kia lao vào khống chế Trịnh Nguyệt, cô ta cố gắng đánh trả nhưng vô dụng. Hứa Cảnh Hà lấy ra một con dao nhỏ đặt sau lưng Trịnh Nguyệt rồi đưa cô ta ra ngoài. Để tránh bị người khác nghi ngờ, ông ta giả vờ như đang trò chuyện cùng cô ta và dùng tay áo che khuất con dao đó đi.

“Thứ trưởng Hứa, chủ tịch Từ là một người rất trọng tình cảm, tôi khuyên ông nên thả Hạ Lạc ra, nếu không ông chắc chắn sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm”

“Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận rằng mình đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Nếu cô đã biết được bí mật của tôi vậy thì tôi nghĩ cô nên lo cho bản thân mình trước đi. Người đã bắt bạn của cô cũng không phải là tôi, cho nên nếu cô ta có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi”

Lục Nhất Huy đang đứng đợi Trịnh Nguyệt ở bên ngoài, khi vừa nhìn thấy cô ta, cậu định đi đến bên cạnh thì Trịnh Nguyệt đưa mắt ra hiệu cho cậu đừng tiến lại gần. Ngay lập tức cậu đã nhận ra điều bất thường, ánh mắt của cậu chuyển đến người ở phía sau Trịnh Nguyệt, cậu biết cô ta đang bị người đàn ông kia khống chế.

Hứa Cảnh Hà đưa Trịnh Nguyệt lên một chiếc xe sau đó ông ta lái xe rời đi, cậu nhanh chóng đuổi theo phía sau. Không để Hứa Cảnh Hà nghi ngờ, cậu cố tình giữ một khoảng cách không gần cũng không xa, quả nhiên ông ta không phát hiện ra cậu. Bạ𝓃‎ đa𝓃g‎ đọc‎ 𝒕𝗋uyệ𝓃‎ 𝒕ại‎ +‎ T𝗋𝐔m𝒕𝗋u‎ yệ𝓃.V𝓃‎ +


Hứa Cảnh Hà đưa Trịnh Nguyệt đến một nơi vắng người rồi dừng lại, nơi này cách khá xa trung tâm thành phố, xung quanh là những bụi cây rậm rạp. Trịnh Nguyệt dường như đã đoán được ý định của Hứa Cảnh Hà. Cô ta cũng biết cậu chắc chắn sẽ đến cứu mình, vì không muốn cậu gặp nguy hiểm nên cô ta cố gắng tìm cách chạy thoát khỏi ông ta.

Khi Hứa Cảnh Hà vừa định xuống xe, Trịnh Nguyệt nhanh chóng cướp lấy con dao từ tay của Hứa Cảnh Hà, sau đó cô ta dùng lực đập bể cửa kính xe để thoát ra ngoài, trong quá trình đó Trịnh Nguyệt đã bị thương ở tay, nhưng cô ta không hề quan tâm đến vết thương của mình. Hứa Cảnh Hà đuổi theo Trịnh Nguyệt, cô ta hướng mũi dao về phía ông ta.

“Thứ trưởng Hứa, ông không được qua đây, nếu không cả hai chúng ta sẽ cùng chết chung”

Hứa Cảnh Hà nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt của Trịnh Nguyệt, ông ta biết đây không phải là một lời đe dọa. Nhưng như vậy thì đã sao, nếu như để Trịnh Nguyệt chạy thoát thì bí mật của ông ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó ông ta không những mất tất cả mà còn phải ngồi tù, đối với ông ta điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết, cho nên bằng mọi giá ông ta phải bắt được Trịnh Nguyệt.

Ngoài mặt ông ta giả vờ nhượng bộ, nhưng khi Trịnh Nguyệt lùi lại một bước thì ông ta bất ngờ đá cánh tay đang cầm con dao của Trịnh Nguyệt làm nó rơi xuống đất, ông ta vội nhặt con dao đó lên và kề vào cổ Trịnh Nguyệt.

“Cô nghĩ một mình cô có thể đấu lại với tôi sao?”

“Hứa Cảnh Hà, trước đây tôi cứ nghĩ ông là một vị cảnh sát công chính liêm minh, nhưng sự thật thì ông không những là một người xấu xa mà còn độc ác”


“Tôi sẽ xem như đây là lời bộc bạch của cô trước khi chết”

Vừa dứt lời ông ta dùng cánh tay siết chặt cổ của Trịnh Nguyệt, cô ta cố gắng giãy giụa nhưng không thành. Đúng lúc này Lục Nhất Huy từ phía sau xông đến, cậu dùng một tảng đá đập vào đầu ông ta sau đó đưa Trịnh Nguyệt bỏ chạy.

Mặc dù đã bị thương nhưng Hứa Cảnh Hà vẫn cố gắng đuổi theo Trịnh Nguyệt và Lục Nhất Huy. Khi cả hai chạy gần đến chiếc xe thì Hứa Cảnh Hà lại đuổi kịp, Lục Nhất Huy đẩy Trịnh Nguyệt lên xe sau đó tự mình đối phó với Hứa Cảnh Hà.

“Trịnh Nguyệt, em mau chạy đi, đừng quan tâm đến anh, sau khi kết thúc chuyện này anh sẽ đi tìm em”

Mặc dù cậu nói như vậy, thế nhưng Trịnh Nguyệt làm sao có thể bỏ mặc cậu được, cô ta định bước xuống xe thì cậu đóng cửa xe lại. Hứa Cảnh Hà muốn đi đến ngăn cản Trịnh Nguyệt thì bị cậu giữ lại, ông ta lập tức đâm vào bụng cậu một nhát dao, Trịnh Nguyệt ở trên xe nhìn thấy cảnh tượng này liền hét to tên của cậu. Cô ta hoảng loạn bước xuống xe nhưng lại bị cậu ngăn cản.

“Trịnh Nguyệt, em hãy mau đi tìm người đến giúp đỡ chúng ta, đừng lo cho anh, mau”


Hứa Cảnh Hà đẩy Lục Nhất Huy ngã ra đất sau đó ông ta tiến về phía Trịnh Nguyệt, cậu thấy thế liền giữ chặt chân của ông ta lại, bất luận ông ta đá hay đánh cậu đều không buông ra.

“Trịnh Nguyệt, em mau đi đi”

Cậu gào lên với cô ta. Cô ta nhìn bộ dạng của cậu mà lòng đau như dao cắt, nhưng cô ta biết rõ hiện giờ mình không thể ra đó, bởi vì một mình cô ta không thể nào đấu lại Hứa Cảnh Hà, nếu cô ta ra đó chỉ có thể nộp mạng cho ông ta, như vậy thì sự hy sinh của cậu sẽ trở nên vô ích.

Trịnh Nguyệt liền nổ máy, cô ta lái thật nhanh ra khỏi nơi này, cậu nhìn thấy Trịnh Nguyệt đi xa thì nở một nụ cười mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận