Mãi đến tận trời tối đội cứu hộ mới đến đây, họ nói thủy triều ở nơi này lên xuống rất thất thường nên có rất nhiều du khách bị kẹt lại ở trên đảo, cho nên anh và cô không phải là trường hợp đầu tiên, họ cũng xin lỗi anh và cô vì đã đến muộn.
Đến khi cả hai trở về đất liền cô mới hoàn toàn yên tâm, do sức khỏe của anh không được tốt nên anh và cô đã về nghỉ ngơi ngay sau đó.
______
Tại tập đoàn Vĩnh Nguyên, trong phòng chủ tịch, Tô Gia Viễn và Tô Gia Kiệt đang bàn công việc với nhau.
“Sắp tới chúng ta có một vụ làm ăn lớn, lần này chúng ta phải hết sức thận trọng, không được để xảy ra sai sót giống như lần trước”
“Ba cứ tin ở con, lần này con sẽ không sơ suất như vậy nữa”
“Chuyện lần trước cũng không phải hoàn toàn là lỗi do con, là do ba quá chủ quan nên mới xảy ra chuyện như vậy”
Vụ làm ăn mà bọn họ đang nhắc đến chính là làm ăn phi pháp. Trong những năm qua, Tô Gia Viễn đã thực hiện rất nhiều vụ làm ăn phi pháp, còn Tô Gia Kiệt chỉ mới tham gia vào những vụ làm ăn này một năm gần đây.
Thật ra ban đầu Tô Gia Viễn không hề có ý định dấn thân vào con đường này. Vào những năm đầu thành lập công ty, do ông ta làm ăn thua lỗ dẫn đến công ty suýt phá sản, vì để có nguồn vốn duy trì công ty, ông ta đã làm những công việc phi pháp.
Sau này khi công ty đã phát triển ổn định, mặc dù ông ta không muốn tiếp tục đi vào con đường sai trái, nhưng ngựa quen đường cũ, đây là cách duy nhất để có được một số tiền lớn chỉ trong thời gian ngắn, ông ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này chứ?
Tập đoàn Vĩnh Nguyên ban đầu chỉ là một công ty nhỏ, sở dĩ nó có thể phát triển lớn mạnh như hiện nay một phần cũng là do đồng tiền phi pháp của ông ta.
“Được rồi, con quay về làm việc tiếp đi, lát nữa ba còn phải đi gặp một người quan trọng”
“Dạ, con biết rồi”
Mặc dù không nói ra, nhưng Tô Gia Kiệt biết người mà Tô Gia Viễn đang nói đến là ai. Sau khi ra khỏi phòng, Tô Gia Kiệt nở một nụ cười nham hiểm.
Nhân vật quan trọng mà Tô Gia Viễn nhắc đến chính là một người có địa vị không nhỏ trong giới cảnh sát, ông ta và vị cảnh sát này có mối quan hệ khá thân thiết, bởi vì vị cảnh sát này thường xuyên nhận hối lộ từ ông ta, đây cũng là nguyên nhân những vụ làm ăn phi pháp của ông ta đều được diễn ra suôn sẻ.
Tô Gia Viễn đang ngồi trong phòng VIP của một nhà hàng, một lúc sau có người bước vào. Vừa nhìn thấy người nọ, ông ta vội đứng lên chào hỏi.
“Thứ trưởng Hứa, chào ông, cuối cùng ông cũng đến rồi”
“Thật ngại quá, tôi có một chút việc nên đến trễ”
“Không sao, chúng ta vẫn chưa tìm ra kẻ giở trò phía sau, cho nên đây cũng có thể là một cách để đánh lạc hướng bọn chúng”
“Tôi vẫn đang cho người điều tra chuyện này, chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ đó càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng”
“Sắp tới tôi có một phi vụ làm ăn lớn, chúng ta hãy nhân cơ hội này tìm ra kẻ đã giở trò phía sau, lần này chỉ được thành công, không được thất bại”
“Chuyện này không được để cho người thứ ba biết, kể cả con trai của ông, Tô Gia Kiệt. Vì chúng ta không thể biết được thế lực của đối phương, cho nên càng ít người biết càng tốt”
Người đang trò chuyện cùng Tô Gia Viễn chính là vị cảnh sát đó - Hứa Cảnh Hà. Trong phi vụ lần trước, vào thời điểm mấu chốt, có người nào đó đã gửi thư nặc danh đến cục cảnh sát để tố cáo ông ta, trong thư nặc danh là tất cả bằng chứng phạm pháp của Tô Gia Viễn, trong đó còn có đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa ông ta và Hứa Cảnh Hà.
Nhưng may thay cho Tô Gia Viễn, thư nặc danh đó đã rơi vào tay của Hứa Cảnh Hà trước khi bị người khác phát hiện, vì vậy ông ta mới không bị truy tố trước pháp luật. Cho nên hai người họ đang điều tra xem kẻ gửi bức thư kia là ai.
______
Tại khu nghĩa trang, Tô Gia Kiệt ôm bó hoa hồng trắng đi đến trước một ngôi mộ, sau đó nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, dường như hắn ta rất trân trọng người này. Tấm ảnh trên ngôi mộ là hình một cô gái đôi mươi đang mỉm cười thật hạnh phúc.
Tô Gia Kiệt đưa tay chạm vào bức ảnh của cô gái đó. Khác với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, gương mặt của hắn ta giờ đây có chút đau khổ.
“Tiểu Hy, nhanh thật, mới đó mà đã một năm kể từ khi em rời bỏ anh rồi”
Dừng một lúc, hắn ta nói tiếp: “Kể từ lúc không còn em, cuộc sống của anh đã không còn ý nghĩa nữa. Mục đích tồn tại hiện giờ của anh chính là trả thù cho em”
“Em hãy đợi anh thêm một chút nữa, anh nhất định sẽ khiến kẻ hại chết em phải trả giá”
Khi nói câu này, ánh mắt của Tô Gia Kiệt bỗng trở nên hung ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...