Lý Hà Thu vừa nãy đã nhìn thấy Hạ Lạc nói chuyện cùng Diệp Như Mai, bà thấy sắc mặt của cô không được tốt nên đoán cô ta chắc chắn đã nói điều gì đó không nên nói với cô, vì vậy bà đã nói chuyện của Diệp Như Mai cho anh biết. Sở dĩ trước đây ông và bà không nói chuyện này cho anh biết là vì cô ta vẫn chưa làm gì quá đáng, nhưng hiện giờ cô ta đã đụng đến Hạ Lạc nên bà không thể để mặc cho cô ta tiếp tục làm loạn.
Sau khi nghe bà nói xong, anh vội vàng đi về phía cô, anh tự trách bản thân tại sao lại không nhận ra ý đồ của Diệp Như Mai, để cho cô ta có cơ hội làm tổn thương cô.
“Cô Tô, thật ngại quá, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với cô ấy”
“Được, hai người cứ tự nhiên đi”
Sau khi Tô Di Yến tránh đi, anh nói: “Hạ Lạc, vừa nãy Diệp Như Mai rốt cuộc đã nói những gì với em? Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để cô ta tiếp xúc với em”
“Chuyện này không liên quan đến anh, cho nên anh không cần phải nói xin lỗi”
“Sao lại không liên quan đến anh, chuyện này cũng do anh mà ra. Em hãy nói cho anh biết, lúc nãy cô ta đã nói gì với em?”
“Cô ta nói vì em mà giá cổ phiếu của công ty liên tục giảm xuống. Chuyện này có phải là thật không?”
Anh lắc đầu.
“Cổ phiếu của công ty thời gian này đúng là có giảm xuống, nhưng không đáng kể, hơn nữa nguyên nhân cũng không phải do em”
“Quả nhiên là cô ta chỉ đang nói dối, suýt chút nữa thì em đã tin lời cô ta rồi”
“Hạ Lạc, sau này anh sẽ không để cô ta đến làm phiền em nữa, anh cũng không để cô ta tiếp tục làm việc bên cạnh anh nữa. Trước đây do anh không biết mục đích của cô ta cho nên mới để cô ta làm việc bên cạnh mình”
“Em tin anh. Hơn nữa cô ta cũng không đủ năng lực để chia rẽ tình cảm của chúng ta”
Nghe cô nói vậy anh liền mỉm cười.
“Hiện giờ tâm trạng của em đã tốt hơn rồi đúng không? Vậy không biết anh có được vinh hạnh khiêu vũ cùng em không?”
Anh vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt cô, cô vui vẻ nắm lấy tay anh, anh và cô cùng nhau khiêu vũ. Diệp Như Mai đã rời buổi tiệc sau khi cô ta nói những lời đó với cô, có lẽ hiện giờ cô ta đang đắc ý vì nghĩ mình sắp hoàn thành được mục đích, nhưng cô ta nào biết cô không dễ bị mắc mưu như thế.
_________
Ngày hôm sau anh gọi Diệp Như Mai đến phòng làm việc của mình.
“Chủ tịch, anh có gì cần dặn dò ạ?”
“Thư ký Diệp, bắt đầu từ hôm nay cô chuyển sang làm thư ký của giám đốc đi”
“Tại sao? Chủ tịch, có phải em đã làm gì khiến anh không hài lòng?”
“Diệp Như Mai, cô đã làm gì thì trong lòng tự hiểu rõ, chắc không cần tôi nhắc lại đâu nhỉ?”
“Chủ tịch, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Hạ Lạc đã nói cho tôi biết hết rồi, cô không cần phải giả vờ nữa”
Diệp Như Mai có chút bất ngờ, cô ta không nghĩ cô vậy mà thật sự đã nói cho anh biết.
“Chủ tịch, rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta? Hơn nữa em ở bên cạnh anh còn lâu hơn cả cô ta, tại sao anh lại chọn cô ta mà không chọn em?”
“Vấn đề này tôi không cần thiết phải trả lời cô. Tôi chỉ muốn cho cô biết, Hạ Lạc rất quan trọng đối với tôi, nếu sau này cô còn gây sự với cô ấy thì tôi sẽ đuổi việc cô”
“Chủ tịch, em biết sai rồi, xin anh hãy cho em thêm một cơ hội để được làm việc bên cạnh anh”
“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tiếp theo nên làm gì chắc cô đã biết rồi chứ?”
Diệp Như Mai sửng sốt, đây không phải là câu cuối cùng cô ta đã nói với cô sao? Mặc dù không cam lòng, nhưng cô ta chỉ đành mang theo sự tức giận rời khỏi phòng làm việc của anh.
_______
Kể từ lúc cô gặp ba mẹ anh ở buổi tiệc lần trước, cô luôn muốn đến nhà anh một lần để thăm họ, hôm nay rốt cuộc cô cũng có cơ hội thực hiện điều này.
Mặc dù cô đã được gặp ba mẹ anh một lần, nhưng lần đầu đến nhà anh cô vẫn có chút hồi hộp. Đây cũng là lý do anh sắp xếp cho cô gặp ba mẹ mình trước, để cô không có cảm giác hồi hộp khi lần đầu đến đây.
Mọi người trò chuyện với nhau khá vui vẻ, họ còn mời cô ở lại ăn tối. Sau khi dùng xong bữa tối, anh lái xe đưa cô về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...